Chương 1: Tổ nãi nãi

Chương 1: Tổ nãi nãi

Tác giả: Định Ly

Hội Giả Định Ly

Tô Điềm suốt đêm xuống núi, sau khi gập ghềnh đi mấy chục dặm trong đêm liền mệt đến nỗi hai chân run lên, đế của đôi giày tinh xảo mềm mại đã bị rách, nàng không biết một chân đã đá phải cái gì hay ở đâu mà rách thành một cái lỗ ở trên hình con cá bơi trong sen, nó đã làm lộ ra đầu ngón chân của nàng.

Nàng thật sự đi không nổi nữa nên ngồi xuống bên dưới một cây đại thụ, cẩn thận cởi giày ra, nương theo ánh trăng lưa thưa rời rạc trên đỉnh đầu dưới những tán lá cây mà nhìn kỹ, Tô Điềm phát hiện lòng bàn chân nàng bị ma sát đến trầy da máu me nhầy nhụa, vớ và thịt dính vào nhau hỗn độn. Nàng giơ tay cởi vớ ra như cũng lột luôn một tầng da của nàng, đau tới mức nàng nhe răng nhếch miệng liên tục hít khí.

Tô Điềm dựa vào thân cây nghỉ chân, định tính toán nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục lên đường, kết quả gió đêm mát mẻ, thổi đến nỗi như lòng bàn chân của nàng không còn nóng rát đau đớn nữa, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.

……

“Phía trước chính là địa giới của Thanh Khâu Hồ tộc, lão đại, chúng ta không thể đuổi theo tiếp được.” Nam tử có ngoại hình lấm la lấm lét tai to mặt lớn, hắn vừa nói vừa thả chậm tốc độ, vốn là chạy đầu tiên giờ lại trực tiếp dừng lại dừng ở phía sau năm người.

“Chu Hữu nói đúng. Lão đại, không thể tiếp tục đuổi nữa.”

Ánh mắt Tiêu Vọng như có điện, hắn cười ha ha một tiếng, “Ngươi xem, tên cẩu kia nghe thấy các ngươi nói trên mặt cũng cười như nở hoa luôn rồi, vì sao mà lão tử không dám đuổi cơ chứ, chẳng phải cũng chỉ là một đám gà mái luộc, một đám gia hỏa thối chả lẽ ta sợ đấy?”

Giọng của hắn rất lớn, giọng nói như chuông đồng, ở trong ban đêm yên tĩnh này có thể truyền ra ngoài mấy chục dặm. Chu Hữu đi theo phía sau sợ tới mức chân cũng mềm, nếu như bị đám hồ ly Thanh Khâu nghe được quả thật không dám tưởng tượng đến kết quả, nhìn mấy người lão đại đuổi đến vui vẻ hắn quyết đoán làm rùa đen rút đầu, định tìm nơi nào đó an toàn trốn trước.

Cũng đúng lúc này, một đạo kim quang cắt qua bầu trời đêm, kim quang kia bay vụt nhanh như tia chớp, mang theo tiếng gào thét, rầm một tiếng đập vào ngực của người nọ. Bởi vì có thể nhanh chóng chạy thoát rồi nên vốn dĩ trên mặt người nọ còn mang theo nụ cười nhưng mà hiện giờ này nụ cười này ngưng lại hoàn toàn, cả người hắn bị trường thương xâu lên ném mạnh bay xa về phía trước, cuối cùng đập thật mạnh xuống đất, vùi người vào bùn đất thật sâu.

Cột mốc biên giới của Thanh Khâu Hồ tộc ở ngay trước mắt hắn, khối đá oánh bạch sáng trong phản chiếu đôi mắt lồi ra và khuôn mặt tuyệt vọng của hắn.

Sức lực của Tiêu Vọng cực kỳ lớn, phi trường thương về phía người nọ làm hắn mang theo vết thương bay xa ra ngoài hai mươi dặm, vừa lúc dừng ở ngoài cột mốc biên giới của Hồ tộc, không được coi là quấy nhiễu đến Hồ tộc. Một thương này của hắn cũng hao phí không ít sức lực, mặt cũng trắng hơn rất nhiều, nhưng mà hắn vẫn cười haha ba tiếng như cũ, tiếp theo quay đầu về hướng đàn em đứng cạnh: “Đi, nhặt lại trường thương với con sói đáng chết kia về cho ta.”

“Mẹ nó, một con sói 800 năm cũng dám đoạt địa bàn với lão tử!” Hắn vỗ mạnh hai tay vào nhau phủi phủi rồi nói tiếp: “Chu Hữu đâu, tên kia lại rút trứng rồi à? Về cho hắn đẹp mặt!”

Chu Hữu bị điểm danh run lập cập, hắn đang muốn nhào lên vuốt mông ngựa nhưng dư quảng khóe mắt lại liếc thấy có một người nằm bên trong bụi cỏ ở bên cạnh, dưới ánh trăng mông lung, cô nương kia có gương mặt oánh bạch trong sáng như một viên ngọc, xinh đẹp như Thường Nga tiên tử trên trời.

Chu Hữu mừng lớn, lập tức quát: “Lão đại lão đại huynh hiểu lầm ta rồi, ta không trốn, ta, ta tìm được một cô nương!”

Hắn tiến lên vạch bụi cỏ dại ra giơ tay bế ngang người Tô Điềm lên, như tranh công đưa đến trước mặt Tiêu Vọng, “Lão đại, là một cô nương! Thật sự là một cô nương! Vừa trắng vừa mềm, lại còn sống!”

“Mau nhìn này, còn xinh đẹp hơn cả Thường Nga tiên tử trong bức họa, còn thơm thơm nữa chứ.” Chu Hữu hít sâu mấy hơi, cô nương trong lòng thật là thơm mà, hắn có chút không nỡ buông tay.

Thơm?

Mũi Tiêu Vọng hơi hơi động, sau đó thầm nghĩ: “Sao ta lại cảm thấy có có chút thối hoắc nhỉ.”

Chẳng lẽ là bởi vì nơi này quá gần với Hồ tộc?

Tiêu Vọng cúi đầu, tầm mắt dừng ở trên người cô nương trong lòng Chu Hữu, hắn chậc chậc than hai tiếng, xoi mói nói: “Tóc rối tung như đám cỏ dại, mặt trắng bệch như bôi bột mì, eo này còn không to như chân ta đâu……” Hắn nhìn khuôn mặt bị tóc che lại mất nửa này giơ tay định vẹn sang một bên, khi tay chạm vào má nàng liền cảm thấy mềm mại mịn mịn, y như miếng đậu hũ, cảm giác cũng không tệ.

Lòng bàn tay hắn dán trên gương mặt kia, trong lòng lại có chút không nỡ buông ra.

Cũng đúng lúc này, mày đẹp nhăn lại, còn khẽ hừ nhẹ một tiếng, thanh âm kiều kiều nhu nhu, làm một thân huyết khí của đám đại lão gia này áp xuống không ít, vốn dĩ mặt của mỗi người đều đang dữ tợn, nhưng lúc này biểu tình cũng dịu đi rất nhiều.

“Lão đại huynh nhẹ chút thôi!” Chu Hữu sốt ruột nói.

“Ta làm sao chứ?” Tiêu Vọng bất mãn hừ một tiếng, Tiểu Sơ Tử ở bên cạnh lập tức tiếp miệng nói: “Huynh làm cô nương người ta đau rồi.”

“Đánh rắm, lão tử căn bản không dùng lực.” Tiêu Vọng lấy tay ra kết quả liền nhìn thấy trên mặt nàng xuất hiện một vết đỏ, hơi sưng lên chút, như bị roi quất vào làm mắt hắn choáng váng.

“Bị tạo thành như vậy rồi.” Từng đôi đôi mắt lên án hắn, Tiêu Vọng cảm thấy nghẹn khuất cực kỳ.

“Ta, mẹ nó, thật vô dụng.” Thứ này sao lại giống đậu hũ thế, chỉ nhéo nhẹ cũng nát.

Sửa khi Hồ Nhất Đao bị phái đi nhặt trường thương và thi thể con sói trở về, đám Tiêu Vọng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, còn người nhặt được này thì phải làm sao bây giờ?

“Hắc Phong Sơn của chúng ta thiếu nữ nhân, nay ông trời mở mắt đưa tới nha đầu xinh đẹp như vậy, về sau mọi người phân ngủ, nhớ trông coi kỹ đám heo, chim nhỏ hay chó săn……” thật ra lão đại không gần nữ sắc, nhưng cô nương này thật sự quá xinh đẹp, Chu Hữu sợ lão đại độc chiếm, cho nên lấy hết can đảm nói.

Tiêu Vọng trừng mắt liếc hắn một cái, “Với cái đức hạnh này của ngươi, còn trông cậy vào bồi ngươi ngủ!” Hắn tóm lấy cánh tay của thiếu nữ, “Con mẹ nó véo tý đã nát, chả lẽ sinh được heo nhỏ cho ngươi à? Ngươi nghĩ đẹp quá cơ……”

Tiêu Vọng thề hắn thật sự chỉ là tùy tiện kéo một chút, kết quả liền nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang, cánh tay của thiếu nữ đúng là bị hắn bóp gãy, mà lúc này đây, Tô Điềm cuối cùng cũng đã tỉnh lại, khi nàng mở mắt thì trong ánh mắt có giọt nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt như trân châu lớn chảy dọc xuống theo gương mặt, lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng rung, làm mấy hán tử cũng có chút không biết nên bênh ai.

Tiêu Vọng mặt đỏ tai hồng trong lòng chột dạ, nghĩ chút rồi nói: “Ngươi làm sao vậy, đừng khóc, ta không ăn ngươi. Chúng ta tuy là yêu quái, nhưng không ăn thịt người.”

Trên người thiếu nữ này không có linh khí, không phải yêu, hẳn là con người, người ta nói rồi, không phải con người vẫn luôn sợ bị yêu quái ăn nhất sao. Tiêu Vọng là lão đại ở đây, hắn đã nói thì cam đoan không ai dám ăn thịt nàng, đám yêu quái này tuyệt đối không dám động vào người nàng, vốn là một câu câu an nhưng lại không nghĩ rằng mấy huynh đệ đều căm tức nhìn hắn, Tiêu Vọng lộ ra mặt vô tội, vai nhún một cái, ta nói sai cái gì sao?

Ngươi không nói sao nàng biết chúng ta là yêu quái!

Lão đại vũ lực quá mạnh nhưng chỉ số thông minh không đủ làm sao bây giờ, online chờ!

Tô Điềm bị đau mà tỉnh, nàng mở mắt đã thấy có mấy tráng hán trên người mang theo huyết tinh, ban đầu có chút hoảng, chẳng qua nàng có một bản lĩnh, có thể cảm nhận được có ác ý đối với mình hay không, cảm xúc là yêu thích hay là chán ghét, mà những cảm xúc này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến nàng. Cũng vì lý do này làm nàng tránh xa Thanh Khâu.

Lúc này Tô Điềm dùng đôi mắt đánh giá mấy người rồi liền yên lòng, những người này không có ác ý với nàng, nàng liền an tâm rồi.

“Đừng khóc, ngươi bị thương, đỉnh núi của ta có đại phu, đưa ngươi trở về trị.” Tiêu Vọng thấy hai mắt nàng đẫm lệ, thở dài, âm thanh cũng cố ý đè thấp hơn một ít. Tiểu Sơ Tử ở bên cạnh miệng mở thật to, sao đột nhiên đầu óc lão đại lại sáng suốt thế, thế mà nghĩ ra dùng biện pháp này lừa tiểu cô nương người ta về nhà, hắn yên lặng giơ ngón cái ở trong lòng.

Mà Hồ Nhất Đao trong tay còn đang ôm thi thể con sói vừa mới trở lại đội ngũ chưa phản ứng kịp, lúc này rất hàm hậu xen mồm nói: “Lão đại, trên núi của chúng ta là thú y.”

“Câm miệng!”

Giữa những cái nhìn căm tức của đồng bọn Hồ Nhất Đao rụt đầu như chim cút, không dám mở miệng nữa. Mà Tô Điềm lại gật gật đầu, “Được, ta đi.”

Nàng bị người ta xem như một quả cầu mà đá qua đá lại, nếu như mọi người đều không muốn nuôi nàng, dù sao cũng không có nơi nào để đi thì cứ đi theo mấy người này là được.

Dù sao bọn họ cũng không có ác ý.

Vừa dứt lời mấy hán tử đều sáng cả mắt lên.

Tiêu Vọng nghĩ một chút, tay hắn nhấc lên chỉ định Tiểu Sơ Tử cõng nàng. Tiểu Sơ Tử bị điểm danh vui vẻ đến không khép miệng được, mấy người khác tuy thấy mất mát nhưng cũng nghe theo sự sắp xếp của lão đại.

Thật ra hắn muốn tự mình ôm nàng cơ, nhưng tay hắn quá mạnh, sợ làm gãy đùi nàng cho nên chỉ có thể nhường cơ hội cho người khác. Tiểu Sơ Tử còn chưa thành niên, lông chim còn mọc chưa đủ, giao cho hắn là ổn thỏa nhất.

Nghĩ đến đây, Tiêu Vọng cảm thấy mình thật sáng suốt, hắn căn bản không phải chỉ là một tên đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, nếu như lão thụ tinh ở đỉnh núi đối diện còn dám nói hắn như vậy, nói không chừng hắn sẽ nhổ lão tận gốc.

Mấy tên yêu quái mang theo Tô Điềm nhanh chóng rời địa giới Thanh Khâu, mà mãi cho đến giờ khắc này cũng chưa có ai phát hiện rằng, người trong Trường Thọ Cung kia đã biến mất.

……

Trên Cửu Trọng Thiên, trong chính điện tiên cung đang tranh luận không dứt.

“Đế Quân, chỗ của ta sơn nghèo thủy ác, linh khí không đủ, căn bản không phải nơi thích hợp để dưỡng lão, Tổ nãi nãi ở tại chỗ của ta cả ngày không muốn ăn uống gì, cả người cũng đã gầy đi mấy vòng rồi.” Cáo già Bạch Lam của Thanh Khâu thở ngắn than dài, “Ta thật sự không đành lòng nhìn Tổ nãi nãi ngày càng gầy ốm……”

“Nói đến cùng vẫn là ngươi bỏ bê ngài ấy, nếu như Tổ nãi nãi bị làm sao ngươi không đảm đương nổi đâu." Hồng Lăng Phượng tộc lạnh mắt nói.

“Đúng vậy, Phượng tộc các ngươi vẫn luôn ở nơi non xanh nước biếc, cây ngô đồng vạn năm cung cấp linh khí cuồn cuộn không ngừng, bảo địa phong thủy như vậy chắc chắn có thể làm Tổ nãi nãi vừa lòng.” Nhìn thấy con chim lửa kia tranh cãi với mình, Bạch Lam lập tức thuận thế leo lên, “Phượng tộ có nhiều hiếu tử, khẳng định sẽ không bỏ bê Tổ nãi nãi.”

Nhìn thấy Đế Quân nhìn về phía bên này, Hồng Lăng cũng nóng nảy, “Tổ nãi nãi thân mình mảnh mai, hài tử của hỏa phượng nhất tộc chúng ta hoang dã có tiếng, nếu như có con nào va va đập đập làm Tổ nãi nãi bị thương thì tội cực lớn, chúng ta không đảm đương nổi.” Nói tới đây, Hồng Lăng lại quỳ xuốn, “Vì suy nghĩ đến an nguy của Tổ nãi nãi, thỉnh Đế Quân tuyển một phúc thiên địa khác.”

Thiên Đế bất đắc dĩ, lại nhìn về phía người tiếp theo.

Đứng ở phía sau Hồng Lăng chính là hãn thê của Đông Hải Long Vương, chỉ thấy nàng nâng đầu lên, đi phía trước một bước, đúng lý hợp tình nói: “Mọi người đều biết nam nhi tộc của ta háo sắc, Tổ nãi nãi có ngoại hình xinh đẹp như hoa, đi tới chỗ ta không ổn đâu.”

Cần mặt mũi không?

Long tính háo da^ʍ, người khắp thiên hạ đều biết, nhưng ngươi đúng lý hợp tình lớn tiếng nói ra như vậy, có thật sự thích hợp không?

Khoé miệng Hồng Lăng co rút, cuối cùng cũng hiểu được núi cao còn có núi cao hơn.

Thấy nhóm người này đẩy tới đẩy đi, nhưng chính là không chịu nhận người, Đế Quân cũng phát hỏa, “Rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào?”

Lần này, như cùng mở ra máy hát, tất cả mọi người đều bô bô nói lên.

“Đế Quân, vị kia ngủ say ngàn vạn năm mới tỉnh lại, trên người một tia linh khí cũng không có, thân thể còn không bằng một phàm nhân, nơi chúng ta ở là gì có chỗ nào mà không cần dùng đến tiên pháp, đặc biệt là Phi Vũ Các của ta, ra cửa cũng phải bay, ngài ấy ở lại chỗ ta thật sự không tiện.”

“Tổ nãi nãi cũng quá kén ăn, chúng ta chuẩn bị quỳnh tương ngọc lộ ngài đều không uống, ta biết, ngàn vạn năm trước linh khí trong thiên địa đầy đủ, khi đó thức ăn chắc chắn tinh quý hơn so với bây giờ nhiều, nhưng đỉnh núi kia của ta quá cằn cỗi, nuôi không nổi Tổ nãi nãi.”

“Hơn nữa cơ thể Tổ nãi nãi chạm vào cũng thấy rén, vô cùng yếu ớt, đi đường cũng có thể bị té ngã……”

Thiên Đế nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy não phát đau.

Một năm trước, khi bọn họ phá một cấm chế trong phong ấn, kết quả phát hiện bên trong có một tiên nhân quanh thân kim quang lấp lánh, thần quang kia, vừa nhìn đã biết là thượng thần. Hiện giờ tu vi cao nhất trên thiên giới cũng chỉ là thượng tiên, một thượng thần xuất hiện, lại còn là thượng thần viễn cổ ngủ say cũng thật đáng kinh ngạc.

Mới đầu tất cả mọi người đều vui mừng, nhưng sau đó phát hiện ra, thượng thần này không có chút linh lực nào, cơ thể giòn như giấy, chỉ chọc nhẹ cái cũng tạo thành một cái lỗ được, điểm chết người chính là ngài ấy không thể hấp thu linh khí, nên phải ăn gì đó nếu không bị đói đến chết, nhưng cố tình khẩu vị của ngài ấy còn quá bắt bẻ, linh chi không phải ngàn năm không chịu ăn, nhân sâm không phải chín diệp không chịu nuốt, kết quả người càng ngày càng gầy ốm.

Tổ nãi nãi thật vất vả mới sống lại, để người ta chết đói là khẳng định không thể, căng da dầu đi nuôi lại luôn phải lo nàng sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, phiền toái này không ai dám gánh.

Thế gian sinh con dưỡng già, nhưng mà già rồi lại không có người nuôi dưỡng là chuyện không ít, hiện giờ tình hình thiên giới cũng không khác lắm, mọi người đều tôn nàng một tiếng Tổ nãi nãi nhưng lại không ai nguyện ý phụng dưỡng nàng. Đế Quân xoa xoa huyệt Thái Dương, “Như vậy đi, phân cho ngài ấy một tòa linh sơn để dựng động phủ, các ngươi đều đưa một số người hầu đáng đáng tin cậy hiểu chuyện qua đó, chăm sóc chiếu cố ngài ấy cho tốt.”

“Vậy, chỉ có thể như vậy……”

Thương lượng xong, Thiên Đế lại thấy đau đầu vì nên đưa ngọn núi nào, hiện giờ đỉnh núi có linh khí làm gì có cái nào mà không có chủ. Khi hắn đang nhíu mày tự hỏi, bên ngoài đại điện vang lên tiếng hô to vội vàng: “Thanh Khâu Hồ tộc Thái Tử Bạch Uyên có việc gấp cần bẩm báo!”

Nghe thấy là nhi tử mình tới tới, tên cáo già Bạch Lam mí mắt nhảy dựng, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

“Truyền!”

Bạch Uyên đầy mặt kinh hoàng, sau khi đi vào liền nói thẳng: “Không xong rồi, không thấy Tổ nãi nãi!”

“Cái gì!”

Dự cảm không tốt đã trở thành sự thật! Sắc mặt Bạch Lam xanh mét, giận dữ nói: “Thứ hỗn trướng nhà ngươi nói rõ ràng chút đi.”

“Chúng thần, chúng thần vừa mới tới đưa thức ăn cho Tổ nãi nãi, kết quả sau khi vào phòng liền không thấy ai, đã lật tung toàn bộ Thanh Khâu nhưng cũng không tìm được ngài ấy.” Bạch Uyên lắp bắp nói.

Viễn cổ thượng thần mất tích, chúng tiên Thiên giới gà bay chó sủa, mà giờ này khắc này, Tổ nãi nãi trong miệng bọn họ cũng chính là Tô Điềm, đang bị Tiểu Sơ Tử cõng đi suốt cả một đêm, cuối cùng cũng tới được nơi ở của bọn họ, Hắc Phong Sơn.