Chương 5: Tiểu Tiên Nhân

Editor Mạnh Thường Ca

Hắc Phong Sơn cũng không chỉ có một ngọn núi, trong vòng ba trăm dặm xung quanh đều là địa bàn của Tiêu Vọng của bọn họ.

Ngoài ra họ còn có một kết giới, nếu như có người phá vỡ nó ở bên ngoài, bọn họ sẽ sớm biết tin tức, tới báo cho Tiêu Vọng, kết giới kia cực kỳ an toàn lại rất mạnh, việc phá vỡ kết giới coi như là điều không tưởng đối với những đám yêu tinh bên ngoài kia. Còn kết giới do ai tạo nên và nó được hình thành như thế nào thì cũng không ai biết. Tiêu Vọng dẫn Tô Điềm đến nơi đầu tiên, đó là ngọn núi cao nhất ở Hắc Phong Sơn.

"Ta mang nàng đến nơi đó trước, Hắc Phong Sơn chỗ nào cũng có thể tùy tiện đi, nhưng nơi này nếu không phải ta dẫn nàng đi thì nàng không được tự mình đến đây, đây là quy củ của Hắc Phong Sơn”

Rõ ràng là muốn dẫn người ta đi ngắm phong cảnh, Tiêu Vọng như tìm được lý do mới có điều kiện dẫn người mới giới thiệu quy củ, yêu tinh mới đến Hắc Phong Sơn đều phải trải qua chuyến này một lần, hơn nữa mỗi lần hắn đi cũng mang theo rất nhiều thứ. Mà mỗi lần như vậy họ lại nghiêm túc phản đối, lần nào họ cũng muốn thực hiện cùng một hành động xé người.

Hồ Tam cụp đuôi quỳ rạp xuống mặt đất, vùi đầu không dám nhìn ra ngoài hố sâu.Tô Điềm từ trên lưng nó đi xuống dưới, tiến lên hai bước, rướn cổ nhìn qua.

Ở giữa hầm là một khối xương, rất lớn, không rõ của loại động vật gì.

Không phải nói là mang nàng tới ngắm cảnh sao, như thế nào mà chớp mắt một cái lại thấy nguyên một bộ xương cốt kia vậy. Nàng tiến về phía trước một bước, muốn nhìn thấy rõ hơn một chút, kết quả dưới lòng bàn chân lại bị đuôi cáo đảo qua, Hồ Tam lớn tiếng hỏi: "Tô Điềm ngươi không sao chứ?"

Ngoại trừ lão đại, ngay cả tất cả các yêu quái ở Hắc Phong Sơn cũng không dám một mình đến gần nơi này.

Cho nên bọn họ cũng chẳng sợ những người khác biết kết giới của Hắc Phong Sơn và bộ xương cốt đó có liên quan mật thiết với nhau, cũng chẳng cần phải phái người đi canh giữ, tất cả đều là bởi vì chuyện này.

"Lão Vương vừa tới nơi này, chân đều mềm nhũn, Tô Điềm, ngươi không sợ sao?" Lần này, là Tiêu Vọng nhíu mày hỏi, ngữ khí nghiêm túc một cách lạ thường.

Tô Điềm ngây ngốc đứng yên một chỗ ở nơi đó, thân thể khẽ run lên, Tiêu Vọng nhìn nàng, thấy sắc mặt đã tái nhợt, không còn một chút huyết sắc, ánh mắt cũng có chút dại ra, vươn tay hướng về trước mặt nàng hua hua tay hai cái, lúc này hắn mới cả kinh nói: “ Nàng sợ sao.”

Thì ra là thế……

Tiêu Vọng cẩn thận dùng ngón trỏ chọc vào vai Tô Điềm, "Này, tỉnh lại đi, đừng sợ, đây căn bản là xương cốt bảo hộ chúng ta, không phải dọa người."

Tô Điềm lúc này mới hoàn hồn, sau đó lui về phía sau một bước, "Loại dã thú nào có thể có bộ xương lớn như vậy?"

"Ai mà biết, nhất định là thần thú." Tiêu Vọng đắc ý cười đầy tự hào nói, "Hắc Phong Sơn của chúng ta, chính là được thần thú bảo hộ, trấn giữ nơi này!”

“Được rồi, bây giờ đi ngắm phong cảnh đi, Hồ Tam dẫn đường đi.” Nói xong Tô Điềm lại ngồi trên lưng Hồ Tam, bị nó chở đi một cách nhanh chóng vội vàng, bốn chân của Hồ Tam cách mặt đất mấy mét, vững vàng phi trên không trung, phía sau Tiêu Vọng vẫn giữ nguyên hình dạng con người, hắn ở trên mặt đất chạy điên cuồng, tốc độ cũng không chậm hơn so với Hồ Tam là bao nhiêu.

Một làn gió nhẹ lướt qua mặt và làm tóc nàng rối tung. Tóc đen như lụa, cùng đuôi cáo trắng bạc giao thao phất phơ trong gió, như giấy trắng xen lẫn mực tàu, cảnh sắc nơi đây đẹp như tranh vẽ.

Tô Điềm vừa rồi cũng không phải bị dọa đến choáng váng, nàng chỉ nghe đến đoạn bọn họ nói phía sau nên sau đó cố ý ngây ngốc ở đó, miễn là để cho bọ họ không nảy sinh nghi ngờ, vì hiện tại nàng đang là một người phàm bình thường mà thôi. Chà, đơn giản như vậy cũng tốt, tránh cho họ có những hoài nghi không đáng. Nàng rất thích điều này, tưởng rằng ở chỗ này càng bị ngốc xuống rồi.

Chỉ là không hiểu được bộ xương đó là cái gì, thế mà lại có năng lực bảo hộ được cho cả sơn hà. Cuối cùng thì nàng vẫn không thể nhớ nổi những chuyện gì đã từng xảy ra, lúc này đầu óc rối bời, không nghĩ được tên tuổi gì, căn bản là không muốn nghĩ tới, chỉ muốn nghiêm túc hưởng thụ cảnh vật nơi này.

Tên là Hắc Phong Sơn quả thực không sai, phong cảnh thật không tồi, màu thu lá phong đỏ rực như lửa, thiêu đốt rặm mây đỏ đầy trên bầu trời , quay mặt nhìn lại, chính là thập lý hồng trang. Xưa kia trên đỉnh núi có một thác nước, sương mù mênh mông, mây trôi lượn lờ, nước từ trong khe núi rơi xuống giữa hồ nhỏ, thỉnh thoảng còn lộ ra ánh vàng rực rỡ của cá bối, những con cá với chiếc vẩy lấp lánh trong nước thật đẹp làm sao. Mà nơi đó cũng chính là địa bàn của Từ nương tử.

Một lúc sau, Hồ Tam bay vào giữa rừng phong. Những chiếc lá phong rơi xuống, lá phong tựa ánh lửa rực đỏ cũng giống như trong lòng Tô Điềm đều đang được sưởi ấm, nàng nhìn đến phiến lá đang nhẹ rơi trước mặt, duỗi tay bắt lấy, cũng trong lúc đó Hồ Tam đi đến phía trước nhảy lên, nàng hoảng hốt vội vươn tay túm chặt lấy bộ lông của hắn, cơ thể hắn theo bản năng rụt người lại một chút.

Hồ Tam giống như đang ngồi trên lưng ngựa hai mắt sáng lên, nhìn con bướm trước mặt, lập tức phi như bay qua thác nước. Tô Điềm một tay nắm chặt trên lưng Hồ Tam, một tay duỗi ra chạm lấy con bướm. Nàng tuy tuổi đã lớn, nhưng sau nhiều năm ngủ quên như vậy, khí chất của nàng vẫn e lệ như thiếu nữ, cho nên lâu như vậy mới thấy một cảnh đẹp, nàng chỉ muốn chơi thật đã, một mình một hồ chơi đặc biệt cao hứng, phía sau Tiêu Vọng đuổi theo có chút không vui.

Rõ ràng là hắn dẫn nàng đi ngắm cảnh, như thế nào hiện giờ thì ngược lại không để mắt đến hắn, hắn có tới đây mua nước tương đâu?

Lại nhìn đến Hồ Tam kia, khuôn mặt hồ ly đang tươi cười vui vẻ thực sự tràn đầy trên gương mặt lấm la lấm lét đó rồi! Lão Vương không tốt, kêu ai không kêu lại kêu tên Hồ Tam này, dám cướp đi sự chú ý của Điềm Điềm, hắn còn chưa tính đến, còn có một cổ tử thối hoắc, Tiêu Vọng càng nghĩ càng không vui, hiện tại nhìn những con bướm đang dập dờn bay lượn cũng làm cho hắn không vừa mắt.

Hồ Tam ở đằng kia vẫn đang điên cuồng bắt bướm. Tô Điềm theo đó càng ôm chặt hơn, ghì chặt cổ cậu ta! Lúc này một chiếc lá phong vừa rơi xuống trước mặt Tiêu Vọng, sắc mặt hắn tối sầm lại, chụp lấy chiếc lá phong, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lấy, chiếc lá phong phi về phía trước như một con dao sắc bén lướt qua, trong tích tắc, con hồ điệp vô tội đã bị chiếc lá phong chém thành hai nửa.

Tô Điềm : "..."

Hồ Tam lúc này vẫn chưa nhận ra điều gì tiếp tục chạy về phía trước, chỉ nhìn thấy một con chim én đang bay, sau đó nhìn thấy một chiếc lá phong bay tới còn di chuyển nhanh hơn nó, con én liền rơi xuống mặt đất, phía sau chỉ nghe thấy tiếng lão đại cất cao giọng nói: "Trở về nướng con chim sẻ này ăn!"

Đó là một chim én mà!

Hồ Tam đi về phía trước được một đoạn, nhưng những con châu chấu nhỏ, hay tiểu hồ điệp, tiểu ong mật, đều không thấy bóng dáng, hắn lại nhìn đến một con tiểu gấu trúc đang ngủ gật, vui sướиɠ mà chở Tô Điềm đi qua đó, "Ngươi xem, đây là tiểu gấu trúc, đáng yêu không?"

"Nó bây giờ vẫn còn nhỏ, mỗi ngày đều ngủ từ sáng đến tối, ăn xong rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, có đánh nó cũng khôngchịu tỉnh."

Tô Điềm gật đầu, ánh mắt lấp lánh, "Nó thật là ngoan.” Hắc bạch nằm túm tụm vào nhau thành một đoàn, lông xù xù llàm người ta muốn duỗi cánh tay ra vuốt ve.

Tiêu Vọng đang cầm một chiếc lá phong trong tay, đang định vứt nó đi, thì hắn đột nhiên dùng sức thu trở lại.

Không được, tiểu yêu tinh vô tội, không thể tiêu diệt được. Hắn bước nhanh về phía trước, đỡ Tô Điềm từ trên lưng của Hồ Tam xuống, sau đó vươn một ngón tay nói: "Chúng ta bắt đầu từ nơi này đi qua, vừa lúc mặt trời lặn phía trên đỉnh núi, ta mang ngươi qua đó ngắm hoàng hôn, tiện thể đi xem Trường Mi Thụ lão."

Nói xong, hắn liếc xéo nhìn Hồ Tam một cái, rõ ràng không giống với trước chỉ nhướng mày, Hồ Tam bị trừng đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, nên chỉ có thể kiếm cớ để lưu lại.

Còn lại Tô Điềm lúc này đang nhìn về phía mà Tiêu Vọng chỉ.

Bên kia sườn núi có một cây liễu cổ thụ, chắc là đã mấy ngàn năm tuổi, nhìn qua cây liễu ấy giống như nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ.

Cây liễu nằm trên đỉnh núi, cả ngọn núi được bao phủ dưới gốc cây cao lớn.

Bên cạnh cây liễu là có khối đá xanh, Tiêu Vọng cẩn thận đem Tô Điềm đặt lên vai, so với gánh một bao gạo cũng không khác biệt là mấy, hắn cõng nàng trên lưng lăn lên xuống mấy lần liền chỗ khối đá xanh kia.....

Một tiếng cũng không nói, lại trực tiếp đem người ta vác trên vai cứ thế mà đi như vậy, có được coi là đại trượng phu không?

Bây giờ lại bị hắn đổi chiều trên vai Tô Điềm: "..."

Tiêu Vọng cẩn thận dẫn Tô Điềm đi lên phiến đá xanh, rõ ràng là một nam tử hán, nhưng lúc này lại căng thẳng nhìn nàng bằng đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, thoạt nhìn trong veo thanh khiết, phá lệ đơn thuần, hắn thận trọng hỏi: “Sẽ không làm nàng bị thương đi?”

Tô nãi nãi vốn dĩ là đã không nói nên lời, hiện tại đã bình tĩnh lại, khẽ cười nói: "Không có việc gì."

Không sao, dù sao hắn vẫn là một đứa trẻ, nàng còn có thể cùng hắn so đo thiệt hơn sao.

Yêu tinh trung niên đâu, nói không chừng còn không có gấu trúc ngủ, làm sao nàng có thể vì hắn mà tức giận chứ?

“Không có việc gì thì tốt.” Tiêu Vọng xoa xoa ngón tay, ngồi xuống bên cạnh Tô Điềm, tiếp đó hắn vươn tay cầm lấy một cành liễu, nhẹ nhàng ngắt xuống, “Trường Mi Thụ lão, bà ở đây không?”

Cây liễu rào rạt run lên, một cành liễu hơi ngả về phía họ, Tiêu Vọng sợ đυ.ng phải Tô Điềm, lập tức vươn tay ra chắn trước mặt nàng. Hắn thân hình cao to, đi đến đứng trước Tô Điềm nhỏ bé, sau đó ôm lấy nàng, như là hắn có thể khảm cả cơ thể nàng vào trong ngực của mình vậy.

“Đừng đánh, đừng đánh, Tô Điềm thân thể mềm yếu, đánh một cái sẽ khiến nàng ấy đứt lìa mất.”



Tô Điềm tự an ủi mình, "Hắn vẫn còn là một đứa trẻ con."

“Ha ha.” Tiếng cười già nua truyền đến, ngay sau đó, có một nhánh liễu nhẹ nhàng nhảy múa, trong đó có cành cuộn thành hình tròn, trực tiếp đặt lên đầu của Tô Điềm, tạo thành một vòng hoa kết bằng lá liễu cho nàng.

Tiêu Vọng ở bên cạnh giải thích: "Nói như vậy là sau này Trường Mi thụ lão sẽ bảo vệ nàng, toàn bộ Hắc Phong Sơn, chỉ có ta và nàng mới có loại đãi ngộ này."

"Nó Tu luyện ba ngàn năm, còn chưa có biến hóa, ngày sau muốn trở thành tiên."

"Chỉ là nghe nói, để thành tiên rất gian nan, hơn nữa còn phải trải qua thiên kiếp, ngũ lôi oanh đỉnh, ta vẫn luôn lo lắng về chuyện này.” Cây Trường Mi Thụ lão không có tiến hóa, nó là một cái cây lâu năm, cắm rễ ở chỗ này, nếu như sấm sét đánh đến, nó mới có thể trưởng sinh. Tuy nhiên, Tiêu Vọng không khỏi có chút tức giận, "Hiện tại có linh khí, nơi này đã bị tiên nhân chiếm giữ, chúng ta không được phép tiến lên, tu luyện không dễ dàng, lại khó tồn tại, chính là cố ý trì hoãn lôi kiếp không luân đổi, nhiều năm như vậy vẫn chưa có yêu tinh nào thành công thăng cấp.”

Hắc Phong Sơn này tuy rằng có mẫu tử, trẻ con lại có không ít, tất cả đều có cha mẹ song linh hồn lại bị bọn họ nhận nuôi, trong đó một trong hai cha mẹ của đứa bé vốn là một đại yêu tinh rất mạnh, nhưng không may bị sét đánh trúng nên việc điều tra đến cũng không dư thừa. Tai họa sắp đến, muốn tránh cũng không tránh được, bất quá nghĩ đến phi thăng cũng đều không tránh được.

"Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. . . Vì cái gì mới sinh ra đã là tiên?"

Tô Điềm buồn bã nói: "Bởi vì tổ tiên của họ đã tu luyện từ rất sớm."

Vào thời cổ đại, linh khí rất phong phú và mọi thứ trên thế giới đều có thể được tu luyện. Tô Điềm nhớ tới có một ngày một đêm, nàng ngu ngốc ngẩng đầu, chờ Lưu Tương Đế thả nguyệt tinh hoa vào trong miệng, một đêm nuốt vào, trực tiếp biến thành hình người...

Tiêu Vọng cảm thấy mình vẫn luôn đối với vấn đề này không rõ ràng, nhưng hôm nay hắn đột nhiên hiểu ra, hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nói: "Thì ra là như vậy. Cũng đúng, trước đây ta không có nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn xem kìa, mây đỏ kia trông không giống ngựa à?”

Kia đâu chỉ là giống con ngựa, mà nó rõ ràng là một con ngựa!

Một thân ảnh màu đỏ tuấn mã từ trên trời đạp mây đi đến, dưới chân hoa nở rộ, tốc độ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiêu Vọng, sau đó nó bất thình lình quỳ xuống, đầu ngựa quay về phía Tô Điềm, đem gói thuốc trong miệng tới trong lòng Tô Điềm.

Đây là Tiểu Phi?

“Lão đại, ta vừa đi qua trấn mua thuốc, bất ngờ lại gặp được một tiên nhân dịu dàng, nhìn đầu ngựa của ta, nói rằng ta thần tuấn là thường, nên muốn thu nhận, còn trả lại một lọ quỳnh tương ngọc lộ.” Tiểu Phi tâm trạng hào hứng kể lại.

Tiểu Phi nhìn Tiêu Vọng và nói: "Ta vẫn còn chưa đáp ứng, muốn đến hỏi ý kiến của ngươi trước."