Chương 6

Tôi không khỏi mỉa mai thầm trong lòng: “Chẳng lẽ đây là một loại dịch vụ ma cô ngầm nào đó sao?”

Nhưng nếu Tử Vi thực sự đã từng đến đây, tại sao nó lại liên quan đến vụ gϊếŧ người?

Để được vào cái gọi là câu lạc bộ làm vườn này, tôi phải thể hiện kỹ năng dọn dẹp nhà cửa của mình.

Tử Vi nhìn tôi đang tự trang điểm, mặt dở khóc dở cười:

“Em biết có nhiều otaku cũng muốn mặc thử đồ của nữ sinh, nhưng mà nhìn anh cũng đau khổ quá đi đó!”

Lúc này, tôi đã cạo râu, cắt móng tay, đội tóc giả để che đi cơ thể nam tính của mình, tôi còn đầu tư thuê cả xường xám Hương Vân Sa và đi giày bệt nữa.

Một chút kiến

thức: Nội tiết tố nam của nam giới mạnh và thúc đẩy quá trình phát triển cơ bắp nên cơ thể nam giới thường sẽ nhiều cơ bắp và ít mỡ hơn, chân cũng thường sẽ nhỏ hơn các bạn nữ.

“Đây chẳng phải là hồ điệp phu nhân sao”, Tử Vi che miệng cười, khuôn mặt tái nhợt trở nên sinh động hơn rất nhiều,

“Anh trang điểm xong nhìn xinh đẹp kiều diễm thật đó, nói là sao nhỉ?

Như trong Lạc Thần Phú có nói

Nhương hạo oản ư thần hử hề, thái thoan lai chi huyền chi.

(chỉ cổ tay trắng nõn nà, tương phản với dòng nước sông đen đang chảy xiết)

Tôi vốn đã gầy, nước da lại còn trắng. Ỏn ẻn bước nhẹ hai bước, hạ giọng thì thào một chút, tôi đột nhiên phát hiện mình giả gái cũng không đến nổi nào! Một khám phá mới nha ~

Tôi tùy tiện lấy chiều cao và cân nặng của một cô gái mà tôi tìm thấy trên mạng và thay đổi nó một chút, tôi cũng các tác phẩm thư pháp của mình và nhận được phản hồi từ người dùng kia ngay sau đó:

"Chúng tôi chân thành mời bạn trở thành gia sư luyện thư pháp của "Phủ Thiên Hồng". Hãy đến nhận việc trong vòng ba ngày và hoàn thành các thủ tục cần thiết.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó, mí mắt khẽ giật giật.

Chủ nhân của nơi này lúc đặt tên cũng không biết có nghĩ gì không. Tên của phủ này chính là lấy từ trong Hồng Lâu Mộng ra đó. Cho dù người này văn hóa có cao đi nữa, thì lấy cái này đặt tên cũng là quá kì cục đi chứ!

Trước khi đi, Tử Vi dặn tôi phải cẩn thận, cô ấy đứng trong gương lo lắng nhìn tôi:

“Đừng manh động, hãy tự bảo vệ mình, em còn chờ anh trở về nói cho em biết sự thật đó. Giấy chứng nhận của em coi như phó thác cho anh nhé!”

Tôi vô tư xua tay, chợt nhớ ra lúc này mình đang ăn mặc như một người phụ nữ, nên vội rút tay lại, mỉm cười dịu dàng và trang nghiêm:

"Yên tâm đi, loại này họ đánh không lại dì đâu, bọn họ sẽ không thể làm gì ta."