Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Việc Trồng Trọt Nuôi Mèo Bắt Đầu

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rượu sơn trà có màu hổ phách nhạt, dù mới ủ được vài ngày, hương thơm ngọt ngào của sơn trà đã lan tỏa.

Giang Hạnh rót đầy một ly lớn cho người đàn ông, rồi rót một ít cho mình.

Người đàn ông nhấc ly rượu lên ngửi nhẹ, vẻ mặt dịu đi một chút.

Giang Hạnh lặng lẽ dùng đũa chung gắp một miếng gan cá giòn ngoài, lòng đào bên trong, đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông ăn từng miếng một, vừa thanh lịch vừa nhanh gọn.

Đĩa gan cá sắp hết.

Giang Hạnh nhìn đĩa một cái, nhanh tay gắp một miếng gan cá cho mình.

Gắp xong, thấy người đàn ông không để ý, cậu lại gắp cho mèo Quất một miếng.

Gắp xong, cậu cũng ngừng không gắp thêm nữa.

Mèo Quất hai chân trước bám lấy đĩa của mình, “meo meo” ăn không ngừng.

Giang Hạnh cố gắng ăn nốt chỗ cá trên bàn, thỉnh thoảng còn gắp cho mèo Quất, nhưng sức ăn của một người một mèo vẫn không thể bì kịp người đàn ông trước mặt.

Nửa tiếng trôi qua, trên bàn chỉ còn lại vài món phụ lặt vặt.

Người đàn ông rút khăn giấy ra, chậm rãi nói: “Tôi là Hàng Hành Nhất, sơn thần của Thái Hàng Sơn.”

Thái Hàng Sơn!

Giang Hạnh mở to mắt.

Đây là dãy núi kéo dài qua tỉnh của họ, trải khắp khu vực Đông Nam!

Một trong ba dãy núi lớn nhất cả nước, ngọn núi sau nhà cậu cũng thuộc dãy Thái Hàng Sơn.

Vậy mà vị này lại là sơn thần của dãy núi ấy.

Giang Hạnh quá mức ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi tên là Giang Hạnh, chữ Hạnh trong câu ‘tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi’.”

“Giang Hạnh.” Hàng Hành Nhất lặp lại tên cậu một lần.

Ngay khi Hàng Hành Nhất vừa dứt lời, Giang Hạnh nhìn thấy không khí xung quanh lóe lên những tia sáng nhỏ.

Những tia sáng vụn vặt đó tạo thành hai chữ “Giang Hạnh,” sau đó bay về phía sau ngọn núi rồi biến mất.

Giang Hạnh cảm nhận được một sự kết nối vô hình nào đó đang gắn liền với mình.

Hàng Hành Nhất trông như một con mãnh thú no nê, lười biếng nói: “Tu luyện không dễ dàng, tôi cho cậu quyền đi lại trên núi sau.”

Giang Hạnh tinh ý nhận ra tâm trạng của vị này đã tốt hơn nhiều, liền nhanh chóng cảm ơn và xin lỗi: “Cảm ơn anh. Xin lỗi nhé, tôi không biết nhiều về việc tu luyện, đã ăn mất cá của anh.”

Cậu cũng không rõ “quyền đi lại trên núi sau” nghĩa là gì, nhưng linh cảm rằng đó là một điều tốt.

Có vẻ như vị sơn thần này cũng khá rộng lượng.

Giang Hạnh thở phào nhẹ nhõm.

Giang Hạnh hỏi: “Cá Quảng Dương lớn trong sông thật sự là anh nuôi à?”

“Phải, tôi đã cho nó ăn Vô Tướng Quả suốt ba trăm năm, định năm nay sẽ gϊếŧ nó để ăn, nhưng không ngờ bị các người ra tay trước.”

Giang Hạnh lúng túng đứng dậy: “Chúng tôi thật sự không biết con cá này là do người nuôi.”

“Thôi bỏ đi, cuối cùng tôi cũng được ăn rồi.” Hàng Hành Nhất khẽ cười: “Tạm biệt.”

Hàng Hành Nhất đứng dậy, Giang Hạnh vội tiễn khách, mèo Quất bốn chân bước theo sau.

Sau khi Hàng Hành Nhất rời đi, Giang Hạnh và mèo Quất nhìn nhau, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Hạnh hỏi: “Thái Hàng Sơn có sơn thần à?”

Mèo Quất dùng chân sau gãi gãi rồi đáp: “Tôi chỉ là một con mèo nhỏ, nhiều chuyện cũng không biết.”

Giang Hạnh: “...”

Bụng mèo Quất phình to, gần chạm đất: “Tôi mới hơn hai trăm tuổi, còn vị sơn thần đó đã nuôi cá suốt hơn ba trăm năm rồi.”

Giang Hạnh nhìn mèo Quất, thấy biểu cảm trên khuôn mặt lông lá của nó càng ngày càng lộ rõ vẻ áy náy, cuối cùng bị Giang Hạnh xoa đầu một cái.

Việc sơn thần đến thăm chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ.

Sau khi ăn xong và dọn dẹp bát đĩa, Giang Hạnh trở về phòng để ngủ.

Vùng quê mát mẻ hơn so với thành phố, nhà cậu gần núi và có sông bao quanh nên lại càng mát mẻ hơn những ngôi làng khác.

Bình thường Giang Hạnh không cần bật quạt mà vẫn không cảm thấy nóng.

Nhưng hôm nay thì khác.

Lượng cá Quảng Dương mà cậu đã ăn khiến cơ thể cậu không ngừng tỏa ra hơi ấm.

Hơi ấm đó lan từ dạ dày ra khắp cơ thể, khiến trán cậu hơi đổ mồ hôi.

Cảm giác ấm áp này không khiến cậu khó chịu, mà giống như cậu vừa xông hơi, thậm chí cả bàn tay và bàn chân vốn luôn hơi lạnh của cậu cũng trở nên ấm áp, mang lại cảm giác thoải mái.

Giang Hạnh nằm trên giường, dù cậu chỉ uống vài ngụm rượu sơn trà, nhưng cơ thể cậu đỏ bừng, ngay cả khuỷu tay cũng ửng lên một lớp màu hồng nhạt.

Vì mồ hôi, tóc cậu trở nên đen bóng, da mặt cậu càng trắng trẻo hơn.

Giang Hạnh không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và vô cùng sảng khoái.

Cậu ngồi dậy trên giường.

Mèo Quất ngủ chung phòng với cậu, lúc này nó đang nằm ngửa trên tổ của mình, đầu gần như chui vào dưới bụng, miệng hơi hé mở, để lộ ra những chiếc răng nhọn và cái lưỡi hồng, kèm theo tiếng ngáy nho nhỏ.

Giang Hạnh lắc đầu.

Đây là con mèo có tư thế ngủ tệ nhất mà cậu từng thấy.

Giang Hạnh đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Khi cởi đồ, cậu nhận ra da mình đã bong ra khá nhiều, và cảm giác dính nhớp.

Cậu dùng xà phòng tắm kỹ hai lần mới cảm thấy sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, da cậu sáng bóng, như có một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, đôi mắt sáng long lanh và tóc đen mượt hơn hẳn.

Chỉ từ trạng thái cơ thể này, có thể thấy lợi ích cậu nhận được từ cá Quảng Dương lần này không hề nhỏ.

Giang Hạnh mặc đồ ngủ rồi ra ngoài, thấy mèo Quất vẫn đang ngủ.

Cậu cúi xuống sờ bụng nó, cảm thấy bụng nó mềm mại và ấm áp, tim đập đều đặn, trông rất khỏe mạnh.

Mèo Quất dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào cậu, rồi tiếp tục ngủ.

Giang Hạnh bóp nhẹ mặt mèo, sau đó đi vào bếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »