Chương 2: Nhân Duyên

Ra khỏi khu chung cư, cậu ghé vào tiệm ăn sáng bên phải để mua đồ ăn, sau đó lái xe đến phim trường.

Phim trường nằm ở ngoại ô, cậu dậy sớm nên vẫn chưa đến giờ cao điểm, đường đi khá thông thoáng. Chỉ mất bốn mươi phút lái xe, cậu đã đến bên ngoài phim trường của đoàn làm phim.

Lúc này đã vào cuối xuân, vài ngày gần đây thời tiết thất thường, vừa lạnh vừa ẩm ướt, sáng sớm có rất ít người ra ngoài.

Giang Hạnh nhìn qua liền thấy mấy người phụ trách hậu trường quen thuộc. Cậu đến chào hỏi rồi chia bữa sáng mang theo cho mọi người, tiện tay giúp đỡ đôi chút.

Mọi người đều đã quen biết, không cần phải khách sáo, chào nhau vài câu xong thì bắt đầu bàn về công việc trong ngày.

Giang Hạnh cẩn thận đọc lại kịch bản, đánh dấu những chỗ không hợp lý và ghi chú thêm các tình tiết có thể phát triển thêm.

Những bản thảo này sẽ không được dùng, vì trong đoàn làm phim có đạo diễn và biên kịch chính, không đến lượt cậu lên tiếng. Tuy nhiên, cậu chuẩn bị trước để khi đoàn làm phim cần, cậu có thể nhanh chóng đưa ra phương án.

Trong đoàn có mấy trợ lý biên kịch, cậu là người ít kinh nghiệm nhất, lại còn là tay ngang mới vào nghề, nhưng cậu vẫn có thể làm việc thuận lợi trong đoàn phim nhờ vào việc bỏ ra nhiều công sức hơn người khác.

Từ sáng đến chiều, Giang Hạnh bận rộn hết làm việc, đánh máy, chạy việc vặt.

Hoàn thành công việc trong ngày, cậu lái xe về thành phố, rồi ghé siêu thị mua đồ.

Khi về đến dưới lầu, một con mèo mướp mập ú như quả đạn pháo lao tới từ xa. Lông nó dài và mềm mượt, trông như có bóng mờ xung quanh, khiến nó trông oai phong lẫm liệt.

Mèo mướp phanh gấp trước mặt cậu, bốn chân chạm đất nhưng suýt nữa thì mặt đập xuống: "Meo, sao giờ anh mới về?"

Bầu trời đã hoàn toàn tối, những chiếc đèn đường mờ nhạt bật lên, như vệt màu nhòe nhoẹt trên tấm vải đen, ánh sáng vàng mờ nhạt chẳng tỏa được bao nhiêu.

Giang Hạnh nhìn con mèo mướp to lớn, xách túi đồ từ xe ra: "Mua cá rồi, muốn ăn chung không?"

"Meo! Muốn!"

Một người một mèo cùng nhau về nhà, mèo mướp ngoan ngoãn dẫm dẫm lên thảm ở cửa, rồi mới vào nhà.

Nhà Giang Hạnh đầy ắp sách vở và giá sách, nhưng không có mấy thứ để giải trí. Cậu lấy laptop ra, mở một bộ phim hoạt hình cho mèo mướp xem, rồi rót nước cho nó uống, sau đó vào bếp xử lý cá.

Con cá vược nước sạch vừa mua vẫn còn tươi sống, cậu tỉ mỉ xắn tay áo, dùng sống dao đập cho cá ngất đi, rồi làm thịt, chặt khúc, rửa sạch và thấm khô. Cậu rắc một chút muối mịn lên, nhét hành và gừng vào bên trong, đặt lên đĩa. Đợi khi nước trong nồi sôi lên, cậu bỏ cá vào, hấp trên lửa lớn.

Những công việc này cậu làm rất tuần tự, trơn tru, thậm chí còn dễ dàng hơn cả việc viết kịch bản.

Cá vược hấp chín, cậu rót phần nước thừa ra ngoài, đặt hành và gừng thái sợi cùng ớt xanh đỏ lên trên. Sau đó, cậu rưới một chút xì dầu hấp cá, đun nóng dầu rồi tưới lên, tiếng "xèo xèo" vang lên, hương thơm và hơi nóng bốc lên ngào ngạt.

Con mèo mướp đang xem hoạt hình trong phòng khách không chịu nổi nữa, chạy ngay vào bếp, kêu meo meo, vừa kêu vừa cố gắng cọ đầu vào chân Giang Hạnh.

"Còn nóng, chờ chút."

"Meo ô."

Sau khi hấp cá xong, Giang Hạnh xào rau cải.

Rau cải mùa xuân rất tươi non, cậu xào nhanh với tỏi băm trên lửa lớn, đặt trên đĩa sứ trắng muốt, rau xanh mướt, bốc khói nghi ngút.

Cậu mang cá hấp và rau xanh ra ngoài, đong nửa bát cơm bóng mượt vào đĩa sứ, rồi rút ra một đôi đũa gỗ mun.

Mèo mướp xoay vòng trên sàn, Giang Hạnh bày cho nó hai viên thịt gà và tôm tươi, gắp cho nó nửa miếng bụng cá, cẩn thận nhặt xương rồi đặt vào đĩa thức ăn của nó.

Một người một mèo tận hưởng bữa ăn ngon lành.

Sau khi ăn xong, Giang Hạnh rót nửa cốc nước, uống một ít thuốc, rồi rút một cuốn tạp văn từ giá sách ra đọc.

Mèo mướp ăn xong thì không chịu yên, lại chạy đi chơi.

Chớp mắt, một tháng trôi qua, đoàn phim Giang Hạnh theo đã quay xong, đạo diễn chuẩn bị gửi các cảnh quay đi biên tập, mọi người cùng nhau đi ăn tiệc chia tay.

Đạo diễn và biên kịch chính rất hài lòng với Giang Hạnh, muốn giới thiệu công việc tiếp theo cho cậu, nhưng cậu từ chối khéo léo.

Biên kịch chính uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng, nói chuyện thoang thoảng mùi rượu, chỉ vào Giang Hạnh và khuyên nhủ: "Cậu mới vào nghề, tên tuổi vẫn khó nổi bật. Tham gia nhiều dự án hơn, sau này kinh nghiệm lên cao thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."

Giang Hạnh cười: "Không phải vấn đề danh tiếng, mà là tôi muốn về quê. Tôi sắp chuyển ngành rồi."

Mọi người trên bàn đều ngạc nhiên, nhưng sau khi định thần lại, họ đều đồng ý rằng về quê cũng tốt, sống ở nông thôn yên bình, thoải mái. Họ cũng bảo nếu không bị vướng bận, họ cũng muốn về quê.

Nói đến đây, ai nấy đều nhớ lại cuộc sống ở quê nhà, nào là lên núi xuống sông, bắt chim bắt cá nướng khoai, người nào nói cũng đầy hào hứng, đồng thời bày tỏ rằng có dịp sẽ ghé thăm Giang Hạnh ở quê.

Giang Hạnh cười đồng ý.

Tiệc chia tay kết thúc, mọi khoản cũng đã thanh toán xong, Giang Hạnh hoàn toàn rảnh rỗi.

Đã vào tháng tư, cây cối xanh mướt, Giang Hạnh ở nhà vài ngày, giải quyết xong mọi việc vặt và thu dọn đồ đạc để trở về quê.

Trước khi về quê, Giang Hạnh mời mèo mướp ăn một bữa thịnh soạn, rồi chính thức bàn bạc với nó về chuyện lập khế ước: "Tôi sắp về quê để sống nốt những ngày cuối đời."

Mèo mướp ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ buồn bã: "Danh sách ước nguyện của anh đã hoàn thành hết chưa?"

Giang Hạnh quay lại nhìn danh sách ước nguyện dán trên tường:

1. Xin nghỉ việc ở trường

2. Dọn ra khỏi nhà

3. Hoàn thành chuyến du lịch Tây Bắc bằng ô tô tự lái

...

18. Hoàn thành một kịch bản

Mỗi mục trong danh sách đều đã được đánh dấu.

Giang Hạnh khẽ cười, mắt hơi cong lên: "Cuộc đời tôi không còn gì nuối tiếc nữa."

Mèo mướp nói: "Nhưng tôi vẫn chưa tìm được chủ nhân phù hợp, tôi vẫn muốn kết khế ước với anh."

Giang Hạnh đáp: "Tôi sắp về quê sống rồi."

Mèo mướp ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói: "Nếu anh đồng ý làm chủ nhân của tôi, sống ở đâu cũng được."

Giang Hạnh mỉm cười: "Vậy thì về quê với tôi nhé."

"Được!"

Ngay khoảnh khắc Giang Hạnh đồng ý, từ l*иg ngực lông xù của mèo mướp tỏa ra một luồng sáng trắng, mạnh mẽ xông thẳng vào ngực cậu. Đồng thời, giữa hai hàng lông mày của Giang Hạnh cũng lóe lên một ánh sáng trắng, rồi nhập vào giữa đôi mắt của mèo mướp.

Một người một mèo đều bị luồng sáng trắng đẩy ngã, ngã lăn ra đất. Ánh sáng trắng hoàn toàn thấm vào cơ thể của họ, nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy hai thân thể của họ mờ mờ hợp lại thành một hình bát quái.

Nằm đó một hồi, mèo mướp tỉnh lại trước, nó giơ cái chân đầy lông của mình lên sờ sờ trán: “Hóa ra anh có linh căn, không được linh khí nuôi dưỡng nên linh căn cạn kiệt mới phát bệnh.”

Giang Hạnh mở mắt, lẩm bẩm: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết. Thảo nào các bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, cũng chẳng có cách điều trị.”

Mèo mướp ưỡn ngực đầy lông của mình ra, tự hào nói: “Linh lực của tôi chia cho anh, thì anh sẽ không chết nữa.”

Giang Hạnh nhìn nó một hồi, rồi xoa đầu nó, mắt cong lên: “Vậy thì phiền cậu rồi.”