Chương 23

Hôm đó, chuyên gia quy hoạch nông nghiệp mà Giang Hạnh mời đã nói sẽ đến.

Ngôi làng nhỏ nơi Giang Hạnh sống khá khó tìm, và cách xa thành phố, giao thông không tiện lợi.

Giang Hạnh đã bàn bạc với chuyên gia và quyết định mang mèo Quất vào thành phố để đón anh ta.

Chuyến tàu của chuyên gia đến rất sớm, nên Giang Hạnh đã đưa mèo Quất vào một khách sạn cho phép nuôi thú cưng để ở lại một đêm.

Họ quen dậy sớm ở nông thôn, nên hôm đó cũng tỉnh rất sớm.

Mèo Quất hiếm khi được lên thành phố, liền quấn quýt đòi Giang Hạnh đưa đi ăn sáng ở tiệm.

So với ở nông thôn, các cửa hàng ăn uống ở thành phố nhiều hơn rất nhiều.

Lâu lắm rồi Giang Hạnh không đưa mèo Quất vào thành phố, nó bị bỏ trong túi đựng mèo đeo trước ngực, cái gì cũng thấy mới lạ, suốt đường đi đều nuốt nước bọt.

Giang Hạnh chỉnh lại vị trí của túi, cúi đầu cười: "Đói lắm rồi sao? Cậu chọn tiệm đi."

Mèo Quất nuốt nước bọt, trong đầu Giang Hạnh vang lên: "Thơm quá."

Khả năng giao tiếp bằng ý thức giữa người và mèo mới được khám phá ra vài ngày nay.

Hàng Hành Nhất nói rằng đó là do ăn nấm Lan Phương Khuẩn, linh lực tăng lên một chút.

Giờ là giờ cao điểm, trên phố người qua lại tấp nập.

Mèo Quất trong túi đựng mèo quay đầu nhìn xung quanh, mắt nó bỗng nhìn thấy một tiệm cháo cá, liền "meo ô" một tiếng, móng vuốt kéo khóa túi "xoẹt" một cái rồi thò đầu ra: "Meo ô!"

Ăn cá!

"Cháo buổi sáng nóng quá, lát nữa sẽ mang cá về cho cậu." Giang Hạnh vuốt đầu mèo Quất một cái, rồi bước vào tiệm, "Sáng nay ăn tạm thôi, đợi đón chuyên gia quy hoạch xong, sẽ dẫn cậu đi ăn ngon."

.

Ngoài ga tàu cao tốc, Giang Hạnh ngồi trong xe chờ.

Đây là điểm dừng xe tạm thời, chuyên gia quy hoạch nông nghiệp đã nói rằng anh ấy ra khỏi ga rồi, nên Giang Hạnh mới lái xe lại.

Ánh nắng gay gắt, cậu kéo tấm che xuống, bật điều hòa, ngồi trong xe và lướt tin tức trên điện thoại.

Mèo Quất ngồi trên ghế sau, ăn kem: "Kem này ngon quá, anh thật sự không ăn một chút sao?"

"Không, đợi chúng ta về, tôi sẽ mua cho cậu cả một thùng."

"Meo ô! A Hạnh, anh thật tuyệt."

"Ăn nhanh đi, đừng để chuyên gia quy hoạch phát hiện ra cậu là một con mèo ăn được chocolate đấy."

"Meo ô!"

Mèo Quất thè cái lưỡi hồng ra, chăm chú liếʍ hết phần kem trên ghế sau.

Khi chuyên gia quy hoạch ra khỏi ga, nó vừa kịp ăn xong cây kem.

Mèo Quất ngậm vỏ kem, nhảy lên thùng rác bên ngoài để vứt đi. Ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy giữa đám đông một thanh niên cao lớn với kiểu tóc buộc chỏm nhỏ, nổi bật hẳn lên.

Người đó có khí chất hoàn toàn khác với thị trấn nhỏ này.

Mèo Quất nhảy vọt về lại xe, dùng đầu cọ vào cánh tay Giang Hạnh: "Meo! Mau nhìn bên đó kìa, người anh đang chờ dường như đã ra rồi."

Giang Hạnh ngẩng đầu nhìn.

Thanh niên cao lớn vừa khéo bắt gặp ánh mắt của cậu, nở nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng đều, nhiệt tình vẫy tay chào cậu.

Giang Hạnh cũng vẫy tay đáp lại.

Chàng trai mở cửa, bước chân dài định ngồi vào ghế phụ, ngay lập tức thấy con mèo đang ngồi đó.

Anh ta cười tít mắt, giơ tay lên gãi cằm mèo Quất: "Mèo của cậu à? Nhìn nó thật dũng mãnh và oai vệ. Nó tên gì vậy?"

Nghe thấy lời khen, mèo Quất ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, đuôi cuộn quanh hai chân trước: "Meo."

"Quất Thiền, quất trong từ "mèo Quất", thiền trong từ "tham thiền đả tọa". Anh cũng có thể gọi nó là Quất Thèm Thèm."

"Tôi là Triệu Hác. Vậy tôi..."

Triệu Hác vừa định nói ngồi xuống ghế sau, mèo Quất đã nhanh nhẹn nhảy lên ghế sau, nhường chỗ cho anh ta, rồi kêu "meo" một tiếng.

Triệu Hác bật cười: "Cảm ơn nhé."

Mèo Quất lại kêu "meo" một tiếng nữa.

Triệu Hác với đôi chân dài bước vào xe, đặt ba lô lên đùi, ngồi xuống ghế phụ.

Giang Hạnh cảm nhận rõ ràng xe rung lên một chút, cậu liếc nhìn Triệu Hác bằng khóe mắt.

Triệu Hác đang thắt dây an toàn, cử động tay khiến bộ ngực vạm vỡ càng hiện rõ.

Xem ra anh chàng này chăm chỉ tập luyện, công việc chắc cũng không quá bận rộn.

Giang Hạnh nói: "Tôi sẽ đưa anh đi ăn trưa trước, tiện mua vài món đồ vệ sinh cá nhân, chiều chúng ta sẽ về."

"Được thôi, tôi thế nào cũng được. Cảm ơn cậu."

Giang Hạnh đưa Triệu Hác đi ăn uống, dạo quanh thành phố một vòng.

Đến hơn ba giờ chiều, họ mới xuất phát về vùng quê.

Nhà Giang Hạnh ở nơi hẻo lánh, càng đi về hướng nông thôn, dấu vết của con người càng ít đi, môi trường cũng ngày càng tĩnh lặng hơn.

Xe chạy qua những ngọn núi, bên ngoài cửa sổ là núi xanh cùng những cánh đồng bỏ hoang, trên trời là những đám mây trắng, bóng cây thỉnh thoảng đổ xuống cửa xe rồi nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Triệu Hác nói: "Chỗ cậu ở thật tuyệt, như đang ẩn cư vậy."

Giang Hạnh nhìn ra ngoài: "Thực ra cũng chỉ là vùng quê bình thường thôi, nhưng đúng là môi trường ở đây khá tốt."

"Vậy tối nay tôi ăn xong sẽ đi tản bộ."

Giang Hạnh nuôi mèo Quất, trong tủ lạnh đôi cửa của cậu lúc nào cũng đầy ắp thức ăn.

Dù chỉ có hai người và một con mèo, cậu vẫn nấu bốn món một canh.

Triệu Hác hết lời khen ngợi tài nấu nướng của cậu, và sau khi cậu cùng mèo Quất ăn xong, anh ta đã ăn hết chỗ thức ăn còn lại.

Cách ăn của anh ta không hề giống một người có thói quen tập luyện thường xuyên.

Nhưng nhờ ngoại hình sáng sủa và cách ăn nhã nhặn, nhìn anh ta ăn lại rất kí©h thí©ɧ vị giác.

Mèo Quất vốn dĩ đã ăn khỏe, nay được kí©h thí©ɧ, nó ăn nhiều hơn bình thường.

Sau bữa tối, mèo Quất no nê đến mức nằm xoài trên ổ, bốn chân duỗi ra, cái đuôi dày cộm lười biếng chẳng buồn nhúc nhích.