Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Việc Trồng Trọt Nuôi Mèo Bắt Đầu

Chương 24: Nhắc nhở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Hạnh tranh thủ lúc Triệu Hác không để ý, đến vuốt nhẹ bụng nó: "Sao rồi, có cần uống ít thuốc tiêu hóa không?"

"Không cần." Mèo Quất meo meo nho nhỏ, khó chịu liếʍ mũi: "Giờ tôi còn không nuốt nổi nước miếng nữa. Meo."

Giang Hạnh xoa đầu nó: "Ai bảo cậu giành ăn với khách chứ? Nghỉ ngơi đi, hôm nay khỏi ăn khuya."

"Meo ô."

Mèo Quất nằm bất động, còn Triệu Hác thì vẫn tràn đầy năng lượng.

Ăn xong, anh ta tự giác đi rửa bát. Sau khi xong việc, anh ta hỏi Giang Hạnh về vị trí cánh đồng cậu thuê.

Hỏi xong, anh ta từ chối không để Giang Hạnh đi cùng, mang theo máy tính bảng và điện thoại, vừa đi vừa hát vang, tự mình ra ngoài.

Giang Hạnh nhìn theo bóng lưng anh ta, khẽ cau mày.

Triệu Hác đi dạo đến tận khi trời tối đen mới trở về, khi về vẫn còn đang hát.

Giang Hạnh mở cổng: "Anh Triệu, anh thấy thế nào, có gặp khó khăn gì không?"

"Không." Triệu Hác mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều: "Tôi đã chụp ảnh rồi, lát nữa sẽ nhập vào máy tính, sáng mai tôi sẽ đi xem lại lần nữa, sau đó có thể bắt đầu lên kế hoạch."

"Vất vả cho anh rồi."

"Đó là trách nhiệm mà. Mấy mảnh ruộng cậu thuê thực sự rất tuyệt, nếu chăm sóc kỹ, nhất định sẽ kiếm được kha khá."

Giang Hạnh sắp xếp cho Triệu Hác ở phòng phía bên kia của phòng khách.

Phòng của hai người cách xa nhau để không làm phiền nhau.

Trước khi về phòng đi ngủ, Triệu Hác còn chơi với mèo Quất một lúc.

Mèo Quất cuối cùng cũng tiêu hóa hết đống đồ ăn trong bụng, chơi đùa với gậy câu mèo đến mức thở hổn hển.

Khi Triệu Hác rời đi, nó nằm xuống ổ, chẳng muốn nhúc nhích.

Giang Hạnh vuốt bụng nó: "Sao cậu lại thích mấy món đồ chơi của mèo bình thường thế?"

"Vì nó vui mà. Meo."

Giang Hạnh hỏi: "Cậu chơi với anh ta lâu như vậy, có phát hiện điều gì bất thường không?"

Mèo Quất ngơ ngác: "Hả?"

Giang Hạnh lại vuốt bụng nó: "Thôi, biết ngay là chẳng trông cậy được vào cậu mà."

Vuốt mèo Quất xong, Giang Hạnh chúc nó ngủ ngon rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Không ngờ vừa về đến phòng, cậu thấy ngoài cửa sổ có một bóng trắng.

Giang Hạnh sợ đến mức tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng. Nhìn kỹ lại, bóng dáng đó không phải Hàng Hành Nhất thì là ai?

"Hàng Hành Nhất." Giang Hạnh mở cửa sổ, đối diện với anh: "Anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Tôi đi ngang qua đây, muốn tìm cậu nói chuyện." Hàng Hành Nhất nói: "Chỗ cậu hôm nay có gì đó không đúng. Có người lạ đến à?"

"Đó là chuyên gia quy hoạch nông trại, có gì không đúng à?"

Hai người, một trong nhà, một ngoài sân, nói chuyện qua cửa sổ.

Hàng Hành Nhất nói: "Chỗ nào cũng thấy không đúng. Chúng ta nói chuyện kiểu này à?"

Nhận thấy ánh mắt ám chỉ của Hàng Hành Nhất, Giang Hạnh cúi đầu nhìn, rồi mím môi cười nhẹ: "Là tôi tiếp đón không chu đáo rồi, anh chờ một chút, tôi sẽ ra ngay."

Khi Giang Hạnh bước ra ngoài, mèo Quất đã ngủ say, nằm trong ổ thở đều, bộ ria dài thỉnh thoảng còn rung lên, trông như đang ngủ rất ngon.

Giang Hạnh mở cửa phòng khách, mời Hàng Hành Nhất vào uống trà.

Hai người ngồi trước bàn trà.

Hàng Hành Nhất nói: "Ở đây có khí tức của tu hành giả, một loại khí rất mạnh."

"Tu hành giả?" Giang Hạnh lấy điện thoại ra, mở ảnh của Triệu Hác đưa cho Hàng Hành Nhất xem, "Khách của tôi là người này, trông không giống lắm."

Hàng Hành Nhất nhìn một lúc, phán đoán: "Là tu hành giả. Dung mạo có khí chất thanh cao, không giống người xấu."

Giang Hạnh chăm chú nhìn bức ảnh, nhưng không nhận ra điều gì.

Cậu hỏi: "Còn có thể nhìn ra được gì nữa không?"

Hàng Hành Nhất nhìn kỹ bức ảnh thêm lần nữa, rồi nói: "Người thuộc hệ đạo sĩ."

Giang Hạnh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó hỏi: "Trong nước có tổ chức chính thức nào không? Ý tôi là cơ quan chính phủ chuyên quản lý những chuyện này."

"Đây là chuyện của loài người, tôi không rõ lắm."

"Ngày mai tôi sẽ tự tìm hiểu. Cảm ơn anh đã đặc biệt tới nhắc nhở."

"Không có gì." Hàng Hành Nhất nhìn cậu sâu sắc, rồi nói thêm: "Cẩn thận một chút."

Giang Hạnh gật đầu: "Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý."

.

Một đêm trôi qua, ánh sáng phương đông đã hiện lên.

Giang Hạnh thức dậy, bên phía kia của sân cũng bắt đầu có tiếng động.

Cậu dậy nấu bữa sáng — mì trứng, bên trên có thịt băm xào ớt xanh và trứng rán, bên cạnh còn có Hà Vạn Thảo đã luộc.

Mùi mì thơm lừng, mèo Quất đang ngủ ngửi thấy mùi, lật mình bật dậy, chạy tới: "Meo, sáng nay ăn gì vậy?"

"Ăn mì, đi đánh răng trước đã."

Mèo Quất nhảy phóc xuống sàn, lao thẳng vào phòng tắm, bật bàn chải điện gắn trên tường, bắt đầu đánh răng.

Khi mèo Quất quay lại, Giang Hạnh đã ngồi bên bàn, tay cầm điện thoại đọc tin tức.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt ra, khiến gương mặt cậu càng thêm trắng trẻo.

Mèo Quất nhẹ nhàng nhảy lên bàn, đầu lông xù của nó nhô ra từ bên má của Giang Hạnh: "Anh đang xem gì vậy?"

Trên màn hình điện thoại của Giang Hạnh có rất nhiều hình ảnh về nông trại, cây cối và ao hồ. Mèo Quất không biết nhiều chữ, nhìn một lúc rồi vẫn chẳng hiểu gì.

Giang Hạnh nói: "Các tác phẩm của những chuyên gia quy hoạch khác, ăn trước đi."

"Không đợi khách à?"

"Anh ta nhắn là lát nữa mới tới."

Triệu Hác đến muộn, Giang Hạnh đã chuẩn bị sẵn bát mì cho anh ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »