Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Vong Cấm Chú

Quyển 2 - Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Thập Tam có được câu trả lời hài lòng, gật đầu chuẩn bị quay về.

Mã Duyệt lập tức kêu lên: “Chờ chút.”

Hắn đi đến bên cạnh Hàn Khải, lấy giấy bút bên máy tính, nhanh chóng viết ra ba chữ ‘Cố Diệc Thành’, sau đó giao tờ giấy cho Bạch Thập Tam.

“Tôi muốn biết thông tin về người này, bây giờ tôi chỉ biết duy nhất một điều là hắn ta không phải con người, cũng không phải linh hồn ở thời đại này, còn việc thời gian nào thì làm phiền các người điều tra, nhưng năng lực của hắn ta rất mạnh. Ít nhất là bây giờ tôi không phải đối thủ của hắn ta.”

“Hiểu rồi, ta sẽ thăm dò, nhưng cái tên này cũng không quá đặc biệt, có lẽ

cần chút thời gian.”

Mã Duyệt gật đầu không nói nữa, Bạch Thập Tam và Thanh dần dần biết mất trong không khí.

Xác định hai ‘người’ đi rồi Mã Duyệt mới thở dài một hơi, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng đã nhiều năm bị khai quật, không thể nói không khó chịu trong lòng, nhưng mà lại thêm một cảm giác nhẹ nhõm khó có được.

Hoá ra cách giải quyết vấn đề tốt nhất không phải là trốn tránh, mà là đối mặt.

Thấy Hàn Khải đã ngừng động tác hành hạ con chuột, nhìn mình chằm chằm, tuy là trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Mã Duyệt hiểu, cậu không thoải mái. Còn chuyện tại sao lại bực dọc, Mã Duyệt khẽ thở dài, hình như bản thân hắn cũng hiểu được.

Hắn đến bên cạnh Hàn Khải, đưa tay tắt máy tính.

“Muốn nói gì sao?”

Hàn Khải im lặng.

“Không phải tôi cố ý gạt cậu, nhưng mà… Việc đó mãi cho đến vừa nãy tôi vẫn còn đang suy đoán, thành thật mà nói, kết quả cuối cùng cũng khiến chính tôi bất ngờ, cho nên… Với lại những chuyện đó không có gì đáng khoe khoang, tôi không muốn nói vì…”

Hàn Khải đột nhiên trầm xuống: “Tôi không khó chịu vì những chuyện đó, cậu không nói cho tôi biết vì cậu có lý do của mình, tôi sẽ không…”

“Vậy tại sao?”

“Không có gì, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.” Nói xong, Hàn Khải đứng lên vào nhà vệ sinh.

Mã Duyệt nhìn bóng lưng Hàn Khải bỏ đi, hắn biết Hàn Khải không nói dối, cậu không tức giận vì hắn giấu cậu mọi chuyện, nhưng mà, cậu lại thật sự không vui.

Chỉ có điều với tính cách thẳng thắn của Hàn Khải thì cũng không che giấu được bao lâu, Mã Duyệt suy nghĩ một chút, yên tâm leo lên giường ngủ. Hôm nay hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Mã Duyệt đang ngủ đương nhiên sẽ không biết Hàn Khải đứng ngẩn ra trong nhà vệ sinh bao lâu, dĩ nhiên cũng không biết cậu đang nghĩ gì.

Từ khi nào mà người luôn thẳng thắn như mình lại trốn tránh quanh co? Hàn Khải nhìn chằm chằm chính mình trong gương rồi cười khổ, vì sao không thể nói cho cậu ta biết việc gì khiến mình không vui? Đương nhiên không thể nói bản thân mình có hơi khó chịu, thế giới của cậu ấy được ngăn cách khỏi mình bởi một lớp gì đó rất mỏng manh, mặc dù trong suốt nhưng vĩnh viễn đều không có cách đập tan nó, còn mình lại không thể nào đi vào thế giới kia được. Hơn nữa…có lẽ là vì có liên quan đến anh trai của Mã Duyệt nên cậu ấy mới cố gắng hết sức như vậy, sau khi chuyện này kết thúc, chắc hai người cũng sẽ không còn cùng ra cùng vào nữa. vậy thì cậu phải nói sao với Mã Duyệt rằng bởi vì tôi thích cậu nên tôi muốn biết tất cả về cậu, muốn bước vào thế giới mà tôi hoàn toàn không biết gì về nó?

Nếu đã không thể, vậy cứ trốn tránh.

Lúc trở lại phòng ngủ, bên trong đã hoàn toàn yên tĩnh, Hàn Khải suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lật

góc chăn ra rồi chui vào, cậu lẳng lặng tránh

sang một bên, nhìn gương mặt đang ngủ của Mã Duyệt, cố gắng kìm lại bàn tay suýt xoa mặt Mã Duyệt của mình.

Ngủ ngon…

Sáng hôm sau, Hàn Khải không chờ Mã Duyệt cùng đi mà ra ngoài đến công ty trước. Suy đi nghĩ lại, cậu cảm thấy mình chỉ có thể cố gắng kéo ra khoảng cách giữa cậu và Mã Duyệt thì mới đè nén được ‘ý tưởng’ không ngừng nảy sinh trong lòng mình.

Thật vất vả mới đến chín giờ, Hàn Khải lập tức đến tìm lão Phùng nói chuyện.

“Vì sao? Chuyện vẫn chưa có kết quả mà cậu lại muốn đi?” Lão Phùng nhìn Hàn Khải với vẻ khó hiểu, lão Phùng luôn cho rằng Hàn Khải là một người rất có khiếu ăn nói lẫn thẳng thắn, nhưng lần này lại không giống thế, Hàn Khải không những muốn bỏ dở nữa chừng mà còn che giấu nguyên nhân mình bỏ đi.

Hàn Khải lắc đầu: “Lão Phùng, anh cứ yên tâm, chuyện ở đây… Mã Duyệt sẽ xử lý. Tôi chỉ có thể nói rằng chuyện sau này đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực giải quyết của tôi.”

“Chẳng lẽ

thật sự do…quỷ hồn quấy phá?” Lão Phùng cũng lo lắng.

“Lão Phùng, biết nhiều quá không tốt, anh cầm lấy cái này, mấy hôm trước Mã Duyệt giao nó cho tôi, anh cứ mang theo bên người thì sẽ không có trở ngại gì quá lớn.” Hàn Khải lấy một lá bùa trong túi đưa cho lão Phùng, thật ra Mã Duyệt vốn đưa lá bùa này cho Hàn Khải sử dụng, nhưng Hàn Khải nghĩ mình mang theo ngọc thạch đã rất hữu dụng rồi, lão Phùng cũng là người quen cũ của mình, vậy thì cứ giao lá bùa này cho anh ta.

Lão Phùng nhận lấy lá bùa, nhíu nhíu mày: “Thật sự nguy hiểm đến như vậy sao?”

Hàn Khải nhún vai nói: “Thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, anh cũng biết lĩnh vực đó không phải sở trường của tôi, tôi chỉ thích hợp với việc tìm chó mèo, theo dõi người ngoài tình này nọ thôi.”

Lão Phùng bị Hàn Khải chọc cười: “Thật ra cuộc sống như vậy cũng không tệ.”

Hàn Khải mỉm cười gật đầu, thật ra cậu cũng nghĩ thế, nhưng lại không biết mình có thể trở về cuộc sống đơn giản như vậy hay không.

Hàn Khải rời khỏi công ty cũng chẳng có gì để mang theo, xuống dưới lầu, suy nghĩ nửa buổi mới quyết định gửi một tin nhắn cho Mã Duyệt: “Tôi đi trước, trờ về văn phòng thám tử, chuyện bên này nhờ cậu.”

Gửi tin xong, Hàn Khải đứng ngẩn ngơ tại chỗ khoảng năm phút, cậu cũng không biết mình đang chờ gì, có lẽ là đang chờ tin trả lời của Mã Duyệt, hoặc có lẽ là chờ điện thoại của hắn, hoặc là chờ hắn chạy ra khỏi phòng làm việc lao xuống đây tìm mình…Nhưng mà không có gì cả, Hàn Khải khẽ thở dài, đi về phía trạm xe.

Mà lúc này Mã Duyệt đang ở bên ngoài phòng làm việc gọi điện thoại gấp cho một người, dĩ nhiên người đó không phải Hàn Khải, mà là đang liên lạc với Mã Nguyên.

Kể đại khái mọi chuyện xong, đổi lại được sự im lặng của chú Nguyên.

“Đừng trách cha con, anh ấy chỉ…”

“Chú Nguyên, dù có thế nào, ông ấy vẫn là cho con, con còn trách cái gì chứ.” Mã Duyệt có chút bất đắc dĩ nói, “Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng tìm được… hồn phách của anh hai.”

“Con nói con đã gặp Bạch Thập Tam?”

“Vâng.”

“Như vậy đi, ngày mai chú sẽ tới tìm con, nếu có thể thì hãy liên hệ với Bạch Thập Tam, chú muốn gặp ông ta một lần, có chút vướng mắc cũng nên tính sổ.” Giọng điệu của Mã Nguyên hiếm khi có chút lạnh lùng.

“Con sẽ cố.” Mã Duyệt không dám chắc chắn, bởi vì hắn chỉ có thể liên lạc với Thanh, còn việc Thanh có giúp liên lạc với Bạch Thập Tam hay không thì…hoàn toàn phụ thuộc vào cô ta có vui hay không.

Không phải Mã Duyệt không nghe thấy âm báo tin nhắn lúc đang nói chuyện nửa chừng, mà là vì tình hình bàn bạc với chú Nguyên bây giờ khiến tâm trạng hắn càng ngày càng nặng nề, cho nên hắn không để ý mấy đến tin nhắn ấy.

Mãi đến khi xác nhận thời gian cha và chú Nguyên đến đây xong, Mã Duyệt mới nghĩ nên báo cho Hàn Khải một tiếng, tốt nhất là nên dẫn theo Hàn Khải về nhà hắn trong hai ngày này, dù sao chuyện bọn họ muốn bàn bạc cũng không tiện để cho anh hai và chị dâu Hàn Khải nghe thấy. Đến khi lấy điện thoại ra, đột nhiên phát hiện hiển thị có một tin nhắn mới Mã Duyệt mới mở ra xem. Sau khi xem xong, mặt hắn biến sắc, vội vàng ấn số điện thoại của Hàn Khải.

“Alô, cậu chạy đi đâu?” Mã Duyệt có chút nóng nảy, hắn không nói cho Hàn Khải biết Cố Diệc Thành muốn mạng cậu là đúng hay sai? Hàn Khải bây giờ hình

như không có chút cảnh giác nào.

“À, tôi đang trên đường về văn phòng thám tử.”

“Cậu định vứt tất cả những thứ rối rắm ở đây lại cho tôi?” Nghe Hàn Khải nói không sao, Mã Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi. Bản thân mình hễ lo lắng là sẽ rối lên, vốn có Liệt đi theo cậu ấy, nếu thật sự xảy ra chuyện, nhật định Liệt sẽ thông báo cho mình.

“Việc đó…Chuyện bên đó tôi cũng không giúp được gì, ở lại đó chỉ thêm phiền phức.” Lúc nói những lời đó, rõ ràng Hàn Khải không có chút lo lắng, thật ra cậu chỉ muốn trốn chạy, lần đầu tiên trong đời.

Mã Duyệt suy nghĩ một chút: “Vậy cũng tốt, cậu cẩn thận chút, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”

“Được, cúp đây.”

Mã Duyệt có thể lờ mờ nhận ra được Hàn Khải không ổn, nhưng lại cảm giác mình không nắm được trọng điểm. Thật ra vậy cũng tốt, Mã Duyệt vốn định khuyên Hàn Khải ở nhà, bây giờ chuyện bên đó vẫn chưa rõ ràng, hắn cũng lo lắng cho sự an toàn của Hàn Khải.

Mà Hàn Khải cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất định là do mình luôn bên cạnh cậu ấy nên mới có ý nghĩ đặc biệt, cách xa một chút là được, lạnh nhạt một chút là được. Đúng vậy, thật sự là do dáng vẻ của Mã Duyệt rất dễ dụ dỗ người ta phạm tội, nhất định là vậy mới…nhất định, nhất định.

Hàn Khải vừa làm công tác tư tưởng trong lòng mình vừa suy nghĩ một chút, bản thân mình cứ thế vậy chẳng lẽ cơm trưa hôm nay phải ăn một mình?

Đệt, tại sao lại nhớ tới cậu ấy, ma nhập mày rồi Hàn Khải!
« Chương TrướcChương Tiếp »