Chương 23

A Lương rũ mắt xuống, nàng biết cô nhất định rất thích hoàng thượng, nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra, trong ngực vẫn có chút rối rắm mạc danh, thật sự là thích, nhưng cô có thể thích nàng sao?

“A Lương, làm sao vậy?” Ta nhìn trên gương mặt nho nhỏ của nàng tràn đầy vẻ cô đơn, ta biết tâm tư của nàng, nhưng mà loại chuyện này không thể vạch trần, cuộc sống như vậy đối với ta đã là quá đủ rồi, không muốn để cho một nữ hài thuần chân như nàng cũng phải tham dự vào dây dưa một đời một kiếp giữa ta và Hoa Khuynh, loại đau đớn này không phải thứ nàng có thể chịu đựng.

“Không sao, Nhan tỷ tỷ cảm thấy vẫn khỏe chứ?” A Lương nâng mắt lên, tận lực che giấu đi một mạt mất mát trong mắt. Nàng hiểu cô và nàng vĩnh viễn đều ở trên hai đường thẳng khác nhau, vĩnh viễn đều không thể tiếp xúc cùng một chỗ, chỉ là trong lòng vẫn khát vọng như vậy, khát vọng được cô nhìn chăm chú, được cô ôm vào lòng, cho dù chết nàng cũng cam nguyện.

“Ừm, ta không sao.” Trên người cũng không có bao nhiêu đau đớn, chính là đau đớn như bị xé rách nơi ngực kia lại không thể xem thường. Trong khoảnh khắc vừa rồi khi nhìn thấy Hoa Khuynh, hết thảy đau đớn dường như đều khuynh tập đến.

Loại đau đớn này giống với một màn mình đã nhìn thấy trong bóng tối kia, khi ta thấy hồng y chầm chậm mơ hồ trước mắt, tuyệt vọng bao trùm lên toàn bộ thân thể. Ta còn nhớ rõ khi đó mình đã vui sướиɠ như vậy, từ tái ngoại một đường phi ngựa liên tục trở về, chỉ bởi vì muốn mình là người đầu tiên cùng nàng phân hưởng thiên hạ này mà thôi.

Thiên hạ, giành được thiên hạ này rồi lại như thế nào? Mất đi người quan trọng nhất, sao có thể.

“Nhan tỷ tỷ, vì cái gì, ngươi và hoàng thượng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” A Lương nhìn người nằm trên giường kia, thần tình trong đôi mắt lại không biết đã phiêu đến nơi nào, nàng muốn biết vì sao cô lại bi thương như vậy, loại đau đớn như thâm nhập cốt tủy này đến tột cùng là từ đâu mà đến?

“A Lương, ngươi không hiểu được.” Ta nhìn người con gái thuần chân kia, ta sẽ không phá vỡ sự mỹ hảo của nàng, chỉ là loại mỹ hảo này trong thâm cung còn có thể duy trì được bao lâu? Ta không biết.

A Lương thực sự không hiểu được Hoa Khuynh và tình cảm của cô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tựa như bất luận kẻ nào cũng không thể lý giải. Thế giới của hai người bọn họ chỉ có Nhan tỷ tỷ hiểu được, cho dù nàng thích cô thế nào cũng vẫn thua kém tình yêu của cô đối với hoàng thượng, khắc cốt ghi tâm đến vậy sao?

“Nhan tỷ tỷ, đừng bi thương như vậy nữa được không?” A Lương nhìn đôi mắt cô, đôi mắt như trân châu đen kia thực sự có thể hấp dẫn bất cứ người nào, lộ ra khí tức như địa ngục, có đôi khi lại bất đắc dĩ như vậy. Nàng chỉ muốn trong mắt cô không còn bóng tối nữa mà thôi, cho dù chỉ là giảm đi một chút cũng tốt, loại khí tức như địa ngục này thực sự có thể khiến bất cứ kẻ nào sụp đổ, lẽ nào cô không biết sao? Đôi mắt đẹp như thế, không nên như vậy.

“A Lương, cả đời này ta đều đuổi theo nàng, nếu như ta có bi thương, đó cũng là ngọn nguồn từ nàng mà thôi.” Ta không biết giải thích những chuyện này thế nào, chỉ có thể nói như vậy, cũng không biết A Lương rốt cuộc nghe hiểu được ta nói gì không, chỉ là muốn nói cho nàng biết như vậy mà thôi, sự tình giữa ta và Hoa Khuynh, có lẽ đến chết mới có thể kết thúc.

“Nhan tỷ tỷ cả đời này đều sẽ chỉ thích hoàng thượng sao?” A Lương không biết vì sao lại muốn hỏi câu này, chỉ là muốn hỏi liền hỏi. Nàng không biết cô đến tột cùng sẽ trả lời thế nào, nếu như cô nói phải, vậy phải làm thế nào? Tình yêu của nàng chỉ có thể giấu ở trong lòng sao? Chính là nàng yêu cô a.

Ta không biết nàng tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, không hi vọng có lẽ so với hi vọng sẽ càng tốt hơn. Ta không muốn hủy đi cả đời này của nàng, đời này cũng không còn khả năng sẽ yêu thêm một người nào khác nữa, trái tim nhỏ bé như vậy, chỉ có thể xếp được hai chữ Hoa Khuynh. Hoa Khuynh, hai chữ này chiếm cứ cả đời ta, có lẽ kiếp sau cũng không thể đào thoát được. Tình yêu với Hoa Khuynh đã khắc sâu ở trên người, trong trái tim, mỗi một tấc cốt nhục đều là tên của nàng.

“A Lương, có lẽ kiếp sau ta cũng không thể trốn thoát được khỏi nàng.” Ta nhẹ giọng trả lời, không phải ta tuyệt tình, chỉ là không muốn để cho A Lương có hi vọng mà thôi, như vậy dù sao so với cả đời thống khổ vẫn còn tốt hơn.

“Kiếp sau cũng không trốn thoát được sao?” A Lương thất thần mà nhìn gương mặt tái nhợt của cô, thanh liệt như vậy, cô nói kiếp sau cũng chỉ yêu người đó thật sao? Nhan tỷ tỷ, vì sao ngay cả một tia hi vọng cũng không lưu lại cho ta? Vì sao phải yêu nàng sâu sắc như vậy? Nàng cấp cho ngươi thống khổ, ngươi cũng nhất định tiếp nhận thật sao?

“Ừm, kiếp sau cũng không trốn thoát được.” Ta rũ mắt xuống, không muốn nhìn thấy tiếu dung thiên chân kia thời khắc này đã trở nên bi thương thật sâu. A Lương, nữ hài kia thiên chân khờ dại như vậy, là vì gặp phải ta mới trở thành như bây giờ, biết đâu không gặp ta, nàng sẽ vẫn tiếp tục sống vui vẻ.

“Nhan tỷ tỷ thật tuyệt tình đi?” A Lương cười nói, không biết nụ cười của mình có bao nhiêu xấu, chỉ là nàng muốn cười. Cô nói khuôn mặt tươi cười của nàng rất xinh đẹp, có lẽ chỉ là khuôn mặt tươi cười giống với người kia thôi.

“A Lương.” Ta nhìn nụ cười của nàng, nhàn nhạt mà tuyệt vọng, đây đều là do ta một tay sở tạo, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.

Có lẽ rất nhiều năm sau nàng sẽ tìm được một người nam nhân yêu nàng, sau đó kết hôn sinh con, hết thảy những điều này sẽ chỉ còn là một giấc mộng, như hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Khi đó nàng có thể cười đối mặt với hiện tại, sẽ không hãm sâu vào đau khổ như mình, như mình vĩnh viễn đều không thể bò được lên, khi bỉ ngạn hoa kia nở, có lẽ chính mình cũng đã biến mất rồi.

“Nhan tỷ tỷ, vì sao lại thích hoàng thượng vậy?” A Lương đã thu hồi lại nụ cười, chỉ còn nghi hoặc, nghi hoặc cô thế nào lại thích hoàng thượng chứ? Hoàng thượng khi đó chỉ là một nữ nhi bình thường thôi mà.

“A Lương muốn biết?” Ta cười hỏi, nếu như nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng biết.

“Ừ, Nhan tỷ tỷ nói đi.” A Lương ngồi bên giường nhìn cô, không phát hiện ra sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, hình như đã sắp tới mùa xuân rồi.