Chương 14

Edit: Heo

Cùng ngày hôm đó, Giản Mộ xin phép Lý Chu, Lý Chu thừa dịp sắc trời đẹp liền xách anh ra quay thêm vài cảnh rồi mới bằng lòng thả người đi.

Thời gian quay phim thường không chắc chắn, lúc quay xong đã hơi muộn.

Giản Mộ tăng tốc độ, vừa tẩy trang thay đồ xong liền vội vội vàng vàng lên xe, trợ lý đã sớm sắp xếp, sửa sang đồ vật anh muốn mang theo, cùng anh xác nhận thông tin chuyến bay.

“Thầy Giản đừng vội, vẫn còn thời gian.” Trợ lý xoa dịu, nhưng chân không vững vàng, liền đạp chân ga lao ra ngoài.

Trường quay rất độc đáo, bên ngoài thành phố điện ảnh có rất nhiều người bán hàng, buổi trưa nắng to, đường phố ít người, buổi tối mát mẻ, người ta tụm năm tụm ba ra ngoài.

Giản Mộ nhìn những bóng người lác đác bên ngoài qua lớp kính, ánh mắt lướt qua ánh đèn thưa thớt, trong chốc lát thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại ngủ bù.

Mặc dù trợ lý không hiểu nhu cầu của Giản Mộ như Lâm Đông, nhưng may mắn thay, hắn ta là người có thể xem sắc mặt người.

Hắn nhìn trong gương chiếu hậu thấy Giản Mộ đã nhắm mắt lại.

Sau đó, hắn nhanh chóng vặn nhỏ nhạc trong xe, chỉn chu cắt một đoạn nhạc nhẹ.

Giản Mộ ngủ không sâu, mở mắt ra lần nữa thì chợt nghe thấy giọng điệu quen thuộc.

“Đây là bài hát gì?” Giản Mộ hỏi.

“Hả?” Trợ lý nhỏ nghe thấy giọng nói của Giản Mộ thì sửng sốt, quay đầu nhìn màn hình, Giản Mộ cũng nhìn theo thì thấy anh làm khó dễ tiểu phụ tá rồi, ngoại ngữ trên màn hình không phải là tiếng Anh.

“Tôi nghe nhạc tìm bài xem sao.” Giản Mộ lấy điện thoại di động ra và mở phần mềm nghe nhạc.

Giai điệu của nhạc nhẹ hầu hết đều giống nhau.

Giản Mộ đã nghe rất nhiều nhưng rất ấn tượng với bài hát này, bởi vì tin nhắn lần trước Tạ Bắc Vọng gửi tới là bài này, Giản Mộ nhớ rất rõ.

Nghe bài hát, nhận ra ca khúc rất thuận lợi, Giản Mộ đã thêm bản nhạc vào mục yêu thích của mình rồi nhắm mắt lại, lần này anh không thức dậy giữa chừng, chỉ khi đến sân bay mới bị trợ lý đánh thức.

“Thầy Giản dậy đi.” Trợ lý xoay người nằm trên khoảng trống giữa ghế tài xế chính và tài xế phụ, hắn ta có vẻ muốn vươn tay vỗ Giản Mộ, nhưng thân hình hơi mập và cánh tay quá ngắn, điều này làm cho động tác này có chút bất nhã.

Tình cờ Giản Mộ thức dậy, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này.

Trợ lý lúng túng xoa xoa mũi rồi ngồi trở lại, “Thầg, khẩu trang của thầy.”

“Cảm ơn.” Giản Mộ hắng giọng, đeo khẩu trang xuống xe, trợ lý cũng xuống xe cầm vali, muốn giúp anh lấy vé nhưng Giản Mộ từ chối.

“Cậu về trước đi, tôi tự mình làm được.”

Trợ lý gật đầu, “Thầy Giản, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho anh tin nhắn.”

“Được.”

Giản Mộ đến sân bay không sớm không muộn, không cần chờ lâu, cầm vé chưa được mấy phút đã lên máy bay.

Giản Mộ không nói Tạ Bắc Vọng biết trước.

Đợt trước huyên náo không vui qua chừng mấy ngày, trong thời gian này hai người đều không liên lạc lại.

Mặc dù bọn họ bình thường cũng không liên lạc thường xuyên.

Giản Mộ tắt điện thoại di động, kéo khẩu trang lên sống mũi.

Mấy ngày quay phim khiến anh hơi mệt, cũng may là dù dọc đường có người nhìn anh nhưng họ không có can đảm làm phiền anh, Giản Mộ rất vui ngồi máy bay đến tỉnh X.

Lâm Đông đang ở công ty, nhưng Giản Mộ không nói cho anh ta nên công ty cũng không cử xe đến đón, Giản Mộ bắt xe thuê rồi tới chỗ căn hộ.

Thực ra Tạ Bắc Vọng không thường xuyên sống trong căn hộ, căn hộ này là do hắn tặng cho Giản Mộ.

Trước đây, khi Giản Mộ không giấu tâm tư đã từng trêu hắn có phải có oanh oanh yến yến khác ở bên ngoài không, không thì sao đưa phòng cho người khác mà mình không tới ở.

Tạ Bắc Vọng chỉ cười cho qua, không giải thích nhiều về điều này, sau đó Giản Mộ cũng không thèm hỏi.

Ban đầu, Tạ Bắc Vọng thậm chí còn có một giới hạn thời gian nghiêm ngặt, hắn sẽ dành thời gian rảnh của mình và Giản Mộ để lên lịch trình và hẹn đến căn hộ của Giản Mộ để làm tìnb với hắn.

Giản Mộ có lần cảm thấy loại hành vi này của hắn khác gì hoàng đế ngày xưa lật thẻ bài đâu.

Lý do lần này Giản Mộ đến căn hộ là vì Tiểu Hà nói Tạ Bắc Vọng đã chuyển vào gần đây, nghe giọng có vẻ như hắn thường ở nơi này, Giản Mộ không hiểu hắn ở căn hộ trống một mình có ý nghĩa gì, rõ ràng lúc thường không thấy Tạ Bắc Vọng ân cần với mình như thế.

Nghĩ đến đây, Giản Mộ thở dài, lại cảm thấy ghen tị rồi, cầm thẻ chìa khóa mở cửa.

Căn phòng tối om, trong nhà trống trải như không có ai.

Giản Mộ và Tạ Bắc Vọng ở một số khía cạnh có sở thích giống nhau.

Khi trang trí nhà, Tạ Bắc Vọng đã tìm kiếm một số nhà thiết kế.

Sau khi xem các tác phẩm trước đó của họ, Giản Mộ và Tạ Bắc Vọng đã đạt được ý kiến nhất trí.

Sau khi sửa sang lại nhà, lần đầu tiên Lâm Đông tới liền nói không giống nhà mà giống như một khách sạn tốc hành, lạnh như băng, Giản Mộ bắt đầu phản bác hai câu, nói anh ta không có thẩm mỹ, nhưng sau đó cũng đồng ý với lời giải thích của Lâm Đông, xét theo một ý nghĩa nào đó,, ngôi nhà này không khác gì khách sạn tốc hành.

*Nguyên văn “快捷酒店” (khoái tiệp tửu điếm) – Quick hotel: Một dạng khách sạn có tiền phòng rẻ, hình thức phục vụ là B&B (Bed & Breakfast), an toàn, sạch sẽ.

Thị trường là những người kinh doanh nói chung, tầng lớp lao động, du khách tự túc và học sinh sinh viên.

Giản Mộ bật đèn, đẩy vali vào nhà, lầu một không ai, trống trơn.

Anh nhìn xung quanh, tìm thấy rất nhiều dấu vết cư trú ở đó, trên bàn ăn vẫn còn những hộp cơm đã đóng gói, hẳn là quản lý gia đình còn chưa kịp thu dọn.

Trời đã khuya, nhưng Giản Mộ rất phấn khích, đi lên cầu thang hai bước, bước chân chậm rãi bước vào phòng ngủ chính.

Cửa phòng ngủ chính đóng lại, anh vặn nhẹ để mở ra thấy đèn sàn vẫn còn sáng, Tạ Bắc Vọng đang ôm máy tính trên ngực, nhưng người đã dựa vào gối lưng nghiêng đầu ngủ.

Hắn không bị đánh thức bởi âm thanh đè thấp của Giản Mộ, có vẻ như đang ngủ rất say.

Trái tim bồn chồn của Giản Mộ nhất thời trầm xuống, ngửi thấy hương huân thường ngày trong phòng, Giản Mộ rón ra rón rén vén chăn bông leo lên giường.

Anh ta giống như một tên trộm, lén lén lút lút vì sợ mình đánh thức chủ nhà, chỉ dám dùng tầm mắt không ngừng miêu tả đường nét của Tạ Bắc Vọng.

Nghiêng đầu trên chiếc gối lưng kia, Giản Mộ trì hoãn hô hấp, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tạ Bắc Vọng, hậu tri hậu giác cảm thấy buồn ngủ, ngay sau khi Giản Mộ tinh thần uể oải suy sụp, nhìn chằm chằm vào Tạ Bắc Vọng gần ba phút.

Tạ Bắc Vọng đột nhiên lên tiếng, “Nhìn đủ chưa?”

Hắn không mở mắt, chỉ là nhận ra được người đến mới nói một câu.

“Tôi đánh thức anh à?” Giản Mộ giật mình, hạ giọng, di chuyển phần lớn cơ thể về phía Tạ Bắc Vọng.

“Tôi vẫn chưa ngủ.” Tạ Bắc Vọng đưa tay lên bóp sống mũi, mở mắt ra đặt máy tính trên chân lên bàn đầu giường rồi mới chính thức nhìn Giản Mộ: “Sao em về rồi? “

“Lấy ít đồ.” Giản Mộ nói.

“Thiếu cái gì?” Tạ Bắc Vọng hỏi.

“Trong kịch bản sửa đổi trước đó có tiểu sử của các nhân vật, vì đúng lúc trống lịch nên về lấy.

Tạ Bắc Vọng nhìn thẳng vào mắt Giản Mộ, Giản Mộ không thể tránh được.

Anh cảm thấy mình mượn cớ vụng về trăm ngàn chỗ hở, không lừa được Tạ Bắc Vọng, mà Tạ Bắc Vọng còn có một lợi thế.

Dù biết người khác nói dối, hắn cũng sẽ không vạch trần, hắn vĩnh viễn giữ mặt mũi gầy còm đó cho người khác.

Đúng như Giản Mộ dự đoán, liệu, Tạ Bắc Vọng cuối cùng chỉ nhàn nhạt gật đầu, chuyển chủ đề đi.

“Anh khá hơn chưa?” Giản Mộ hơi nhúc nhích để bản thân thoải mái hơn, “Tiểu Hà nói anh bị bệnh.”

“Không có gì nghiêm trọng.”

Giản Mộ nhướng mày: “Nghe nói anh không ăn.”

“Không ăn nhiều.” Tạ Bắc Vọng xoay người đóng màn hình máy tính, nắm lấy tay phải đang cầm chăn bông của Giản Mộ.

“Còn bao lâu nữa mới trở lại?”

“Mất hai ngày.” Giản Mộ đặt ngón tay cái lên trong lòng bàn tay của Tạ Bắc Vọng, Tạ Bắc Vọng nắm chặt hơn, đột nhiên hỏi, “Lấy kịch bản tận hai ngày?”

Giản Mộ bĩu môi, tiếp tục lừa dối: “Nhân tiện nghỉ một chút.”

Tạ Bắc Vọng véo cằm Giản Mộ để dụ anh hôn thật sâu, hơi thở dồn dập đan xen, một tay ôm eo Giản Mộ, ngón tay dọc theo kết cấu của cơ, Giản Mộ sợ ngứa, trốn sang một bên..