Chương 20

Edit: Heo

Việc Ứng Phiên trở lại nước nói lớn thì cũng lớn đó, nhưng nhỏ thì cũng nhỏ.

Dù sao, gã đã mờ nhạt khỏi làng giải trí vài năm, không còn là người đứng dưới ánh đèn sân khấu năm đó, nhưng sức nóng hoài niệm vẫn còn đó, blog doanh tiêu mừng rỡ thảo luận đề tài cho gã.

Với sự thương nhớ của fans cũ và sự cổ vũ của một đám blog doanh tiêu, # Ứng Phiên về nước# đã bay thẳng lên top 4 hot search, cách top 2 hot search của Giản Mộ không xa.

Fans Giản Mộ tránh Lịch Miểu không kịp, cảm thấy Lịch Miểu như quỷ hút máu cho nên điên cuồng mắng chửi một người trên hot search, vì vậy # Giản Mộ khiết phích # vinh quang có trong danh sách.

Nhiệt độ không cần thì phí, Lâm Đông lo sợ blog doanh tiêu sẽ lợi dụng xấu từ “khiết phích” đội cho Giản Mộ cái mũ thiếu chuyên nghiệp.

Cho nên, thông qua hot search Châu Á, đăng một video Giản Mộ đang quay phim dưới cái nóng như thiêu đốt.

Trong video, khuôn mặt Giản Mộ đổ mồ hôi, liên tục lặp đi lặp lại một động tác trên dây cáp chỉ để có được một cảnh quay hoàn hảo.

Nguyên văn là hotsearch 东风, mình tra từ điển thì thấy nó có nghĩa là Đông Phong, Châu Á, không biết cái nào ok hơn nên mình chọn tạm Châu Á, mọi người thấy cái nào thích hợp hơn thì cmt cho mình nha.

Chuyện cần để Giản Mộ bận tâm không nhiều, tất cả những gì anh cần làm là yên tâm đóng phim, chỉ có vậy thôi, nguyên bản thuận buồm xuôi gió nhưng mọi chuyện dường như không thuận lợi như vậy.

Trạng thái quay phim của Giản Mộ rất t, vừa giữa trưa đã ăn hơn chục lần NG của đạo diễn.

Mới bắt đầu, vẻ mặt của Lý Chu thoạt nhìn có vẻ tốt, thúc giục Giản Mộ nhanh tiến vào trạng thái, mà Giản Mộ lại không lập tức điều chỉnh tốt như ông nghĩ, số lượng NG ngày càng tăng, nhiều đến nỗi mặt Lý Chu đen thành than.

Như ăn thuốc súng, Lý Chu hiếm thấy lớn tiếng mắng Giản Mộ: “Diễn viên đi sang bên cạnh kiểm tra trạng thái!”

Giản Mộ cũng biết vấn đề của mình, cúi đầu xin đạo diễn và các nhân viên công tác, tuân theo sự sắp xếp, cầm lấy kịch bản đến góc, Lâm Đông vốn muốn theo kịp mà cảm thấy phải để cho Giản Mộ chút không gian, cho nên cười ha hả làm lành với đạo diễn.

Góc trường quay yên tĩnh ít đến đáng thương, Giản Mộ tìm thấy một góc của lều lớn, chui vào, lật ra từng trang kịch bản có nếp gấp bị ném sang một bên không cần đọc.

Anh ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc.

Lịch Miểu không biết đi theo anh từ lúc nào, vừa thấy thế thì không dám đi qua.

Góc này rất xa nơi mọi người ồn ào, Giản Mộ không nhận thấy cách đó mười bước có xuất hiện của những người khác.

Anh hiếm khi nản lòng, đặc biệt là trong diễn xuất.

Không phải anh có nhiều thiên phú, chỉ vì Giản Mộ đã nỗ lực nhiều đủ để nhận được những lời khen ngợi, nhưng anh không ngờ rằng việc mất kiểm soát cảm xúc lại ảnh hưởng lớn đến anh như vậy, thậm chí còn khiến anh không thể nhập diễn được.

Nguyên bản tự tin thế mà bị phá hủy, đẩy cảm xúc tiêu cực của Giản Mộ lên cực điểm.

Một điếu thuốc không thể giải tỏa những lo lắng, chỉ là nicotine có thể mang lại cho người ta một chút thoải mái về mặt tinh thần, Giản Mộ dành cho mình thời gian hút thuốc để giải quyết mớ hỗn độn.

Đó không phải chỉ là Ứng Phiên, không phải chỉ là bạn trai cũ thôi sao?

Vừa nghĩ tới đây, Giản Mộ rụt rè cười nhạo bản thân, cảm thấy mình là một kẻ đáng thương chỉ dám kêu gào trong đầu.

Lịch Miểu chăm chú nhìn hồi lâu, khi Giản Mộ hút xong một điếu và chuẩn bị châm điếu thứ hai thì cậu không khỏi tiến lên một bước.

Bỗng tiếng chuông đột ngột vang lên khiến cậu không thể bước được bước nữa, động tác của cậu bị đình trệ, Lịch Miểu thu chân lại đứng yên tại chỗ, Giản Mộ dường như cũng bị nhạc chuông làm cho choáng váng, anh khờ khạo đưa tay châm thuốc rồi mới lấy điện thoại ra.

Ba chữ lớn “Tạ Bắc Vọng” nhảy lên màn hình, Giản Mộ hít một hơi thật sâu, nhận.

“Alo.” Giọng của Tạ Bắc Vọng từ trong điện thoại di động truyền tới, có chút không chuẩn.

“Alo.” Giản Mộ hắng giọng đáp lại.

“Tối qua em có ngủ không?” Tạ Bắc Vọng hỏi.

“Hả?” Não Giản Mộ chưa bắt kịp, mất hai giây sau mới kinh ngạc phát hiện anh đã không trả lời điện thoại từ Tạ Bắc Vọng vào đêm qua, thậm chí còn bỏ qua tin nhắn được gửi vào buổi sáng.

Hiếm thấy Tạ Bắc Vọng ân cần như vậy, Giản Mộ sợ rằng đó sẽ là hơi ấm cuối cùng của mình.

“Ừm, đêm qua… tôi ngủ rất sớm.” Giản Mộ giải thích.

“Ồ,” Tạ Bắc Vọng cũng dừng lại một lúc rồi nói, “Phong lan trong nhà dường như không yên.”

Giản Mộ giật mình, cảm thấy câu nói của Tạ Bắc Vọng khó giải thích được giống như họ đang cùng nhau duy trì một gia đình.

Chỉ với một lời nói như vậy, Giản Mộ cảm thấy mình được an ủi.

Anh ôm trán vẻ mặt chua xót, nhỏ giọng hỏi: “Anh đã bón phân chưa?”

“Không có.”

“Có thể bón nhiều một chút.

Phân ở trong tủ trên ban công lầu hai.”

“Được.”

“Để anh phải vất vả chăm sóc hoa cho tôi rồi.”

“Không có gì, nên làm.”

Hai người bỗng chốc rơi vào im lặng, nhưng không ai chủ động cúp máy.

Giản Mộ xéo mạnh điếu thuốc, như được tiêm một mũi thuốc tăng lực vào tim, giả ý cười nói: “Tạ tổng, anh đừng có trêu chọc tôi như thế này.”

“Tôi không còn đủ khả năng nữa.” Giản Mộ thở dài, cố gắng làm cho giọng điệu của mình giống một câu nói đùa hơn.

Chút thuốc lá vụn cuối cùng bị ngọn lửa đốt khô, chỗ đốt điếu thuốc cháy xém, hút vào trong miệng đều khô cháy khét, đắng ngắt.

Có lẽ nên giải quyết nhanh chóng như vậy, Giản Mộ đang cầm điện thoại di động suy nghĩ vẩn vơ thì chợt nghe thấy Tạ Bắc Vọng nói: “Lẽ nào em không trêu tôi sao?”

Tạ Bắc Vọng nói: “Tôi vẫn cho là chúng ta trêu chọc lẫn nhau.”

Tim Giản Mộ nhảy dựng, mất tự nhiên đưa tay ấn nút nguồn, điện thoại cúp.

Anh nhìn chằm chằm vào giao diện đã bị treo lên, mở to mắt muốn gọi lại, nhưng không hiểu được ý của Tạ Bắc Vọng nên không dám gọi.

Nếu người ta nói rằng cái gọi là tán tỉnh của Giản Mộ chính là cái không đủ khả năng nói yêu thương với Tạ Bắc Vọng ra khỏi miệng, vậy thì trêu chọc trong miệng Tạ Bắc Vọng có ý gì?

Giản Mộ nắm chặt ngón tay, vứt tàn thuốc trên mặt đất, với hai câu này của Tạ Bắc Vọng, chẳng lẽ còn trông chờ vào vận may sao?.