Chương 7.1: Quyền riêng tư của chủ sở hữu?

Lâm Tố nhận được thẻ vào cổng của tiểu khu, chìa khóa còn có cả danh sách địa chỉ của tổng giám đốc Lưu. Tổng giám đốc Lưu đứng ở ven đường chờ cô, bên cạnh ông ta còn có một chiếc Audi không mới cũng không cũ.

Ông ta cũng đưa cho cô một chiếc chìa khóa xe khác.

"Tốt nhất là nên đến vào mỗi tuần, ít nhất hai tuần một lần," Tổng giám đốc Lưu nhìn cô: "Xem xét từng căn phòng một. Chủ yếu là để kiểm tra điện nước, xem có ai vào ở không.”

“Cô tự mình đi, đừng nhờ người khác.” Ánh mắt tổng giám đốc Lưu dừng lại ở trên người cô, còn nói thêm: “Chú ý bảo vệ quyền riêng tư của chủ sở hữu.”

Quyền riêng tư của chủ sở hữu. Có phải ông ta đang ám chỉ mình không?

Tổng giám đốc Lưu lái xe rời đi.

Lâm Tố đứng bên đường nhìn theo ông ta cho tới khi người đi xa, lại cúi đầu nhìn xuống danh sách, cừ thật, bên trên thế nhưng lại có đến mười căn phòng, nằm rải rác khắp bốn phía của thành phố, phải mất hai ngày cuối tuần để đi hết những nơi này.

Mức lương ba mươi vạn một năm, quả nhiên là không dễ kiếm được.

Tòa nhà 26 ở hoa viên Âu Nguyệt.

Tòa nhà 13 Thiên Thịnh.

Số 1 4-18-1 Aurora.

...

Đây đều là những khu nhà cao cấp nổi tiếng trong thành phố, Lâm Tố đứng ở ven đường cầm danh sách âm thầm giúp ông ta ước lượng, ước tính tổng cộng là chín con số. Đúng là nhìn không ra tổng giám đốc Lưu trông sáng sủa kiệm lời, đồng hồ đeo tay hơn một vạn, hóa ra còn là một người thâm tàng bất lộ.

Hôm nay là cuối tuần.

Số 1 Aurora ở gần đây, nhiều nhất là năm hoặc sáu km. Lâm Tố nhìn chiếc xe bên đường. Cô ngồi vào trong xe sờ soạng nửa ngày, vẫn không tìm được chỗ khởi dộng, cuối cùng lấy điện thoại di động ra lên mạng tìm cách giải quyết.

Học tập khiến cho con người ta tiến bộ.

… Quả nhiên, vẫn là do bản thân cô không biết gì.

Tính ra, chỉ riêng nó thôi, giá trị cũng đã tới nửa triệu rồi đúng không?

Giá cả của Aurora cũng tăng lên sau tết. Là dự án khu dân cư cao cấp hàng đầu được phát triển bởi chủ đầu tư bất động sản tập đoàn Thiên Thịnh, chiếm vị trí siêu tốt và cảnh quan nằm trong khu vực ven sông, khu dân cư trong Aurora nằm từ số một tới số mười tám. Thông thường, các V lớn của các ngôi nhà sang trọng cũng quay một số video, Lâm Tố đã xem rất nhiều video đó. Cô điều khiển chiếc xe với tốc độ rùa bò đến ga ra, chiếc xe dường như đã có một gương mặt quen thuộc, đi cả một đoạn đường không bị cản lại. Khó khăn lắm mới đỗ xe xong, cô quẹt thẻ thang máy, đèn trên tầng 18 bật sáng.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn siêu rộng 270 độ hiện ra ngay trước mắt.

Ánh sáng ban ngày chiếu vào khiến sàn nhà rực sáng.

Ghế sô pha trong phòng khách thoạt nhìn trông mềm mại, màu trắng và có hình dạng kỳ lạ. Có một bó hoa hồng trắng lớn trên chiếc bàn nhỏ. Cô đứng ở cửa, cúi đầu xuống nhìn đôi giày của mình.

Hơi bẩn.

Không tìm thấy dép đi trong nhà.

Lâm Tố cởi giày đi chân trần vào bên trong, đầu tiên là cúi đầu ngửi hoa trong phòng khách. Hình như mấy ngày trước có người đến, bên cạnh có nửa chai rượu đỏ và hai cái ly, trong ly còn có một ít cặn đỏ. Đứng thẳng dậy, cô lại nhìn bốn phía xung quanh. Ngôi nhà trông rất trống trải, không có hơi thở của cuộc sống, cũng không giống như có người thường xuyên tới đây ở.