Chương 10.1: Mộng xuân.

Lâm Tố đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô đang ở trong một căn phòng lớn, lụa trắng tung bay, gió sông thổi qua đôi chân trần nhỏ nhắn của cô. Một người đàn ông khỏa thân đi tới, trên tay cầm một cây gậy golf. Anh ta mang theo hơi nóng mà lại gần cô. Cô chủ động ôm lấy cổ anh ta, người đàn ông cúi người đè cô xuống ghế sô pha, cô duỗi chân quấn vào thắt lưng anh ta.

Có gì đó không đúng.

Không có phần thân dưới.

Trong thân thể không có cảm giác bị chèn ép, nhưng ngực cô càng lúc càng nặng, khiến Lâm Tố sắp không thở nỗi. Khò khè, khò khè, giống như có ai đó đang ngáy bên tai cô.

Lâm Tô mở mắt, thở ra một hơi, cảm giác ngực như bị một tảng đá đè nặng lên. Bên tai quả nhiên đang có tiếng ngáy o o. Cô chống thân thể ngồi dậy, quả cam mập mạp từ ngực cô nhảy xuống, mèo con kêu meo meo cả nửa ngày, tiếng kêu của nó vô cùng tức giận.

“Đi đi đi. “ Cô đuổi nó.

Lâm Tố đuổi mèo con xong, nằm trở lại trên giường, nhẹ nhàng xoa nắn nơi phần ngực như để hoàn hồn. Bây giờ mới là nửa đêm, ánh trăng từ cửa sổ nhỏ chiếu vào sàn nhà, những ánh đèn điện cũng sáng lên bên ngoài cửa sổ. Đây là một thành phố lớn, sôi động giống như không bao giờ ngủ, không khí cũng ô nhiễm nghiêm trọng, nếu nhìn lên bầu trời đêm sẽ chẳng thấy một vì sao nào.

Cô vừa có một giấc mộng xuân. Lâm Tố suy tư nhìn trần nhà, cảm thấy giấc mộng này hẳn là có chút ý nghĩa gì đó. Trong mơ, người đàn ông đó không có mặt mũi, nhưng cô không chút nghi ngờ gì lập tức nghĩ ngay đến Dư Trương khỏa thân vào buổi sáng. Cơ thể của Dư tổng vào buổi sáng trần trụi tỏa ra hormone của đàn ông cùng với hơi thở nóng bỏng đã kí©h thí©ɧ cô.

Trên người cô nhanh chóng sinh ra cảm giác, kɧoáı ©ảʍ như tuôn trào. Cô nằm ở trên giường, có thể cảm nhận được cơ thể mình đang nảy sinh ham muốn.

Tôn Cường dường như sắp đến rồi, cô có chút mong chờ.

Sự việc xảy ra đột ngột vào ngày thứ bảy, nhưng để tránh rủi ro có thể xảy ra, Lâm Tố vẫn gửi một tin nhắn báo cáo chuyện này cho Lưu tổng, cô cũng không đề cập tới chuyện gặp tổng giám đốc Dư cùng người phụ nữ của anh ta, chỉ dám nói là đã gặp Dư tổng, muốn xin ý kiến của Lưu tổng về chuyện lần sau có nên đến kiểm tra căn hộ đó nữa hay không. Công việc ở Mĩ có vẻ đang tiến triển thuận lợi, ngày thứ hai Lưu tổng đã gửi tin nhắn trả lời: “Vẫn tiếp tục đi.”

Một lát sau, ông ta lại gửi tiếp: “Những thứ khác không cần quan tâm, chú ý bảo vệ tốt cuộc sống riêng tư của chủ sở hữu.”

Được, bảo vệ cuộc sống riêng tư của chủ sở hữu. Lâm Tố nhận tin nhắn điện thoại, đều tuân theo chỉ thị của cấp trên.

Tiền lương tới tay, ta sẽ có cả thế giới.

Tiền lương ở công ty cũ chỉ là 8.000 một tháng, bây giờ tiền lương một tháng của cô đã là 20.000. Trước đây Lâm Tố đi làm ba năm mới tiết kiệm được 100.000 tệ, sau khi đến công ty mới ba tháng, tiền gửi ngân hàng của cô đã vượt quá 150.000 tệ, son môi cũng nâng cấp từ nhãn hiệu L lên G, để thưởng cho sự chăm chỉ làm việc của bản thân, cô còn đi trung tâm mua sắm một vài chiếc váy nhỏ và hai đôi giày cao gót. Một tuần sau đó, Lưu tổng vẫn chưa trở về, Lâm Tố cuối tuần không có việc gì làm, liền lái chiếc xe Audi cũ kỹ đến nhà ông ta ở phía đông thành phố nhìn một chút, quả nhiên xác suất gặp phải người giúp việc là vô cùng nhỏ, những căn phòng bên trong vẫn như thường lệ, vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, không có một bóng người. Nhưng hoa Tường Vi trong sân không được chăm sóc, nở thành từng chùm, đã vươn ra cả sân bên cạnh.