Chương 12: Nhiều quá

Đèn pha xe ô tô của Tổng giám đốc Hà xa dần, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ. Các tòa nhà văn phòng và khu dân cư xung quanh đều đã sáng đèn.

Mặc dù Lâm Tố đã ở đây được hai ba năm nay, nhưng vẫn như cũ, thành phố này khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

Cô suy nghĩ về mục đích của mấy món quà này là gì.

Lâm Tố đi ngang qua quán ăn Cát Tường ở dưới lầu mua một ít thức ăn chay, cô mang theo thức ăn cùng với quà tặng của giám đốc rồi mở cửa phòng trọ: “Meo, meo.” Mèo con nhảy đi qua cửa, giơ đuôi cà cà chân cô.

LA8088, chiếc điện thoại mà tổng giám đốc Hà tặng cô gần như là chiếc điện thoại tốt nhất trên thị trường. Giá chưa đến 20.000 nhân dân tệ, là cái mà cô vẫn luôn muốn có nhưng lại chần chừ không dám mua. Cô rút thẻ sim ra khỏi điện thoại cũ rồi lắp vào điện thoại mới, sau đó Lâm Tố lại nhấn nút nguồn. Màn hình sáng lên, bầu trời đầy sao xoay tròn cùng với âm thanh khởi động và phông chữ nghệ thuật tuyệt đẹp Thiên Ý dần hiện ra trên màn hình.

Cô cảm nhận được chiếc điện thoại này thiết kế rất cao cấp, cảm biến cũng nhanh nhạy, Lâm Tố sử dụng điện thoại một lúc, độ phân giải tốt hơn nhiều so với chiếc điện thoại cũ của cô.

Cô nhấn vào biểu tượng máy ảnh rồi chụp hình con mèo nhỏ đang nằm bên cạnh chân của mình. Ảnh quả cam mập mạp được phóng to ra, bộ lông mềm mại, từng chi tiết đều rất rõ ràng. Quả nhiên, tiền nào của nấy, 20.000 thì cũng có giá 20.000. Cô cầm chiếc điện thoại mới, vui vẻ nghịch nửa ngày, sau đó lại đặt điện thoại xuống, lấy phong bì mà Tổng giám đốc Hà đưa cho ra đếm, từng tờ tiền đỏ hồng nằm ở trong tay cô, có cảm giác như đã giàu lên một ít.

Tổng giám đốc Hà cho cô rất nhiều. Lâm Tố cầm tiền, suy nghĩ muốn đi xem mấy nhà trọ vào cuối tuần. Nói ra thật xấu hổ, cô thậm chí đã mải mê tìm kiếm nhà trọ mới đến nỗi trong mấy tuần vừa rồi còn chưa đọc hết danh sách của công ty.

Không đến một vạn tệ.

Bóng tối bao trùm trong xe ô tô. Giọng của phụ nữ khàn khàn mượt mà. Ghế ngồi bọc da. Người đàn ông với khí chất tươi sáng đang lái xe, bên cạnh ghế phụ là con vịt nhỏ màu vàng đang không ngừng lắc lư.

Không khó hiểu khi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lại búi mái tóc của mình lên.

Chuông điện thoại vang lên, Lâm Tố chớp mắt một cái. Độ phân giải và màu sắc của chiếc điện thoại 8088 này thực sự khiến cô không thể thất vọng:

"Bộ độ này thế nào?"

Tôn Cường ở bên kia màn hình cười vui vẻ, trên người mặc một bộ đồ tây. Dáng người của anh ta thật sự không tệ, anh ta thích chơi thể thao, cũng từng đạt được vài huy chương trong đại hội thể dục thể thao ở trường.

“Ừ.” Khóe miệng Lâm Tố khẽ kéo lên, cố gắng tập trung nhìn vào màn hình: “Đẹp.” Cô lại hỏi: “Anh lấy bộ đồ này ở đâu vậy?”

“Lão Ngô cho anh mượn, nhìn đẹp đúng không?” Lão Ngô là bạn cùng phòng ở ký túc xá của anh ta, Tôn Cường cười: “Mọi người đều nói anh đẹp trai. Cậu ấy bị mất cà vạt, cũng chưa có mua lại.”

“Chờ đến chỗ em rồi mua.” Lâm Tố nói.

“Anh rất nhớ em.” Tôn Cường đưa khuôn mặt lại gần, ánh mắt chớp chớp: “Chiều mai anh sẽ tới thành phố S.”

“Em sẽ để chìa khóa ở cửa.” Tôn Cường cũng không phải lần đầu tiên tới đây, nghỉ hè năm ngoái còn tới chơi với cô một tháng. Lâm Tố cầm điện thoại nhìn khuôn mặt của bạn trai, trong lòng cuối cùng cũng có loại cảm xúc mong chờ gặp người yêu: “Ngày mai em phải đi làm rồi, anh tự đón xe qua được không?”

“Được.” Anh ta nở nụ cười: “Anh sẽ mua quà cho em.”

“Ừ.” Cô mỉm cười.

Tuy bây giờ cô không có, nhưng tương lai nhất định sẽ có.

Cô thậm chí còn nghĩ đến việc, nếu Tôn Cường thật sự làm việc ở Thiên Ý, tiền lương một tháng cũng khoảng 60.000 đến 70.000 nhân dân tệ. Bây giờ cô đã có 200.000. Bọn họ sẽ thuê nhà ở nơi khác. Đổi qua đường bên kia, cũng thuận tiện cho anh ta và cô đi làm hơn.

Chỉ cần ba, bốn năm tích góp tiền bạc, lại có trong nhà cũng trợ giúp thêm, mà chủ yếu là gia đình cô, gia đình của Tôn Cường cũng không có điều kiện, cùng lắm là đủ tiền trả cho một căn nhà nhỏ cùng với xe hơi.