Chương 14.2: Ngọt ngào

Anh ta nói cô có đôi mắt đẹp. Còn nói cô thật sự rất đẹp. Hồi đó, Lâm Tố quả thực trẻ trung hơn bây giờ rất nhiều, 18, 19 tuổi, khuôn mặt căng mọng trắng treo, trong mắt cũng mang theo ý cười.

Tính tình cũng dịu dàng hơn nhiều. Bây giờ bị xã hội huấn luyện hai ba năm, thật sự không còn tốt như trước đây.

"Em tắm xong rồi à, ra ăn cơm nào."

Tôn Cường thấy cô từ phòng tắm đi ra, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, sau đó lại đi qua hôn Lâm Tố một cái. Anh ta đỡ cô qua, thuận tiện kéo ra chiếc ghế. Lâm Tố cười cười, cúi đầu húp một ngụm canh. Những trái cà chua được hầm lâu đã trở nên mọng nước, hương vị phảng phất nơi đầu lưỡi.

"Lát nữa anh sẽ xem cách nào để đi đến Văn Xương, ngày mai anh mua cà vạt xong sẽ qua đón em tan tầm nhé?"

Trên bàn bày sáu bông hồng, bên cạnh còn có canh, Tôn Cường bưng chén cơm lên, nhìn thấy cô gật đầu, nói tiếp: "Trụ sở của Thiên Ý nghe nói rất lớn." Giọng nói của anh ta có chút hưng phấn: “ Cuộc hành hương sắp bắt đầu rồi."

“Cái gì?” Lâm Tố nhấp một ngụm canh, có chút nghe không hiểu.

“Hành hương.” Người đàn ông vừa cầm bát vừa nói lại: “Lâm Tố, em có biết Thiên Ý có bao nhiêu công nghệ đen không? Chỉ là kho game do công ty của em bán ra, hắn có hơn 20.000 bằng sáng chế. Em biết cơ sở bảo vệ đã cao đến mức nào? Chỉ riêng chi phí nghiên cứu và phát triển hàng năm đã lên đến hàng nghìn tỷ đồng. Em là nhân viên kế toán, thế có biết chi phí cấp bằng sáng chế một năm là bao nhiêu không?"

Lâm Tố nhìn anh ta lắc đầu, người đàn ông đang nói không ngừng, trên mặt như phát ra ánh sáng: "Hầu như tất cả các sản phẩm điện tử trên thị trường, trên thực tế đều phải bóc ra và trả tiền bản quyền."

“Ừ.” Lâm Tố gật đầu.

"Sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ năm nay có thể nhận được 70.000 đến 80.000 một tháng."

Tôn Cường nhớ tới cái gì đó, vươn tay ra sờ lên cánh tay của cô: "Anh còn có đàn anh trong đó giúp đỡ, cho nên chuyện này cũng không thành vấn đề.”

"Anh đừng quá tự cao."

"Đây là lần cuối cùng rồi, anh đã gặp trực tiếp giám đốc kỹ thuật. Nếu anh có thể vào được," Anh ta lại cười: "Em không phải luôn ghen tị với bạn học của mình vì đã được đến Maldives sao? Đến lúc đó anh sẽ đưa em đi.”

“Được, được rồi.” Xem như anh ta còn có chút lương tâm. Lâm Tố nheo mắt lại, gật đầu một cái. Lúc cô học đại học, có một cô bạn cùng lớp ở chung ký túc xá với cô, nhà rất có điều kiện, hàng năm cô ấy đều được đi du lịch khiến cô thầm ngưỡng mộ. Lâm Tố hớp thêm vài ngụm canh, điện thoại trong túi xách của cô lại vang lên.

"Giám đốc Hà?"

Lúc về đến nhà, trời vẫn còn sáng, hai người họ quấn quýt một hồi, bên ngoài đèn điện đã sáng lên. Tôn Cường vẫn đang cởi trần húp canh trên bàn, Lâm Tố cầm điện thoại đứng ở bên cửa sổ, chỉ cảm thấy cuộc sống tốt đẹp đã ở ngay trước mắt.

“Vâng, ở nhà.” Giọng cô mang theo tiếng cười, có chút ngọt ngào.

"Ở nhà tôi."

"Được rồi. Anh đã đến chưa?"

“Vậy thì tôi lập tức đưa ngay.” Cô vừa nói vừa vào tủ bắt đầu lấy quần áo. Tôn Cường ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Tạm biệt tổng giám đốc Hà."

"Em đi ra ngoài một lát."

Lâm Tố cầm điện thoại, từ trong tủ quần áo lấy ra một chùm chìa khóa, sau khi mở khóa một cái, cô quay đầu cười với anh ta: “Sếp của em kêu em đưa chìa khóa."