Chương 2.1: Thực lực

Xe buýt tới, xe buýt lại đi rồi.

Nhóm người ăn mặc đẹp đẽ lại vội vàng ra ra vào vào.

Lâm Tố nhận được điện thoại của công ty cũ, cô đứng ở bên cạnh nói chuyện một lúc lâu, đợi đến khi cúp điện thoại, một chiếc Mercedes-Benz đã dừng lại trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, trên ghế lái là người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi phỏng vấn cô. Người ngồi bên trong nở nụ cười: “Cô Lâm đi đâu vậy? Tôi đưa cô đến đó được chứ?”

Lâm Tố lắc đầu, xua tay: “Cảm ơn, không cần đâu.”

“Sợ cái gì à?” Anh cười: “Tôi cũng không phải người xấu, chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp nhanh thôi, có đúng không? Lên xe đi.”

Đồng nghiệp gì chứ? Hình như người này đã nhiệt tình quá mức rồi, nhưng vừa nãy khi phỏng vấn, trông anh ta có vẻ là ông chủ. Tuy lúc nãy cô vẫn chưa nói mình sẽ đến làm, người ta cũng chưa nói chắc chắn sẽ nhận cô. Vào lúc này, có rất nhiều người ở bến xe công cộng đang nhìn bọn họ, Lâm Tố do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên xe.

“Đi đâu?” Anh hỏi.

“Ga tàu điện ngầm gần nhất là được.”

Lâm Tố liếc nhìn anh, vừa rồi vẫn chưa thấy rõ ràng, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, giá trị nhan sắc cực cao. Hình như trong xe có xịt chút nước hoa, mùi cây cỏ thoang thoảng.

Trên mặt kính trước ghế lái phụ có dán một chú vịt con lò xo màu vàng, nó cứ lắc qua lắc lại theo sự chuyển động của xe.

HÌnh như con gái rất thích món đồ này.

“Tôi họ Hà.”

Dường như người đàn ông trẻ tuổi biết cô đang lặng lẽ đánh giá mình, anh cười nói: “Tên là Hà Việt. Cô có thể gọi tên của tôi hoặc Aaron đều được.”

“Chào tổng giám đốc Hà.” Lâm Tố mỉm cười. Gọi tổng giám đốc Hà sẽ không bao giờ sai.

“Không cần khách sáo, cô cũng thấy rồi đấy, công ty vừa mới thành lập, công việc bề bộn, bây giờ lão Lưu phải quản lý tất cả, tôi và những cổ đông khác cũng không có thời gian tới đây thường xuyên, đến lúc đó còn cần các người chăm lo thay.”

Cô chăm lo thay à?

Thì ra là cổ đông. Trẻ tuổi như vậy mà đã làm cổ đông, thoạt nhìn anh còn trẻ hơn cô, có lẽ là con cháu trong gia đình giàu có nào đó. Lâm Tố chỉ mỉm cười không đáp lời. Tuy nhiên, không hiểu sao trong lòng cô đã thả lỏng hơn một chút. Anh lái xe Mercedes-Benz, vậy về tiền tương chắc không thành vấn đề đâu nhỉ! Trên báo cũng có đề cập đến rất nhiều con cháu nhà giàu gây dựng sự nghiệp.

Cô đã xin nghỉ cả ngày hôm nay nên không cần đến công ty nữa. Hà Việt thật sự để cô xuống ở một ga tàu điện ngầm. Sau khi ngồi khoang tàu điện ngầm không quá đông đúc về đến nhà, Lâm Tố vừa mở cửa phòng ra, một con vật trông như quả cam cực lớn nhảy ra kêu meo meo, cái đuôi dựng đứng cọ xung quanh chân cô. Lâm Tố bế nó lên rồi vuốt ve, sau đó đi lấy cá khô loại nhỏ cho nó ăn.

Mèo Con màu cam này là quà tốt nghiệp mà bạn trai Tôn Cường tặng cho cô. Lúc mới mua nó vẫn còn nhỏ xíu, nháy mắt đã lớn bằng một quả cam to bự rồi. Cái tên Mèo Con không còn hợp với nó nữa.

Cô và Tôn Cường từng học cùng lớp. Hiện tại Tôn Cường đang học ở trường đại học M tại một thành phố khác đã được hai năm. Năm đó Tôn Cường theo học nghiên cứu sinh ba năm, cô lại lựa chọn công việc đang làm, nên hai người đã xa nhau hơn hai năm, nhưng tình cảm từ trước đến nay vẫn không thay đổi. Bây giờ Tôn Cường sắp làm xong luận văn tốt nghiệp, sau đó sẽ đến thành phố cô đang sống ký hợp đồng, chỉ cần nửa năm nữa là có thể đoàn tụ rồi.

Sau khi gặp lại thì sao? Đương nhiên hai người sẽ chuẩn bị mua nhà, kết hôn, sinh con. Một người sống một mình ở một thành phố xa lạ quá lâu thật sự có chút cô đơn.