Chương 27.1: Bây giờ cô đến hoa viên Áo Vận

Anh đi đây.

Tạm biệt.

Đến thứ ba Tôn Cường đã quay trở lại. Khi quay trở về, anh ta đã nhận được thông tin nội bộ, nói rằng anh ta đã vượt qua cuộc phỏng vấn. Mặc dù chưa nhận được lời đề nghị nhưng anh ta đã thấy vui rồi, xem ra mức lương một trăm vạn một năm đang đợi ở phía xa rồi.

Điều này dường như cũng nằm trong dự kiến.

Chuyên ngành máy tính của đại học H được xếp vào hàng đầu cả nước, giảng viên hướng dẫn của Tôn Cường cũng là một nhân vật có tiếng trong nước. Lâm Tố cũng có nghe anh ta nhắc tới, bên trong công ty kỹ thuật Thiên Ý đã chia thành mấy phái, thứ nhất là phái H, tên gọi tắt là Nam phái, lấy phái H đứng đầu, còn có đại học X, đại học C, mặc dù ở phương Bắc nhưng Bắc phái chướng mắt không chịu thu nhận đại học D; phái lớn thứ hai chính là phái của đại học Q, tên gọi tắt là Bắc phái. Trong thời kỳ đó, cũng có người nước ngoài, công ty S cử Thiên Ý rất giống như săn trộm người trong công ty có tên bắt đầu bằng S. Do đó, nhiều người từng làm việc trong công ty S đã trở thành phe của chính họ.

Tôn Cường hiện đã được xếp vào phe phái của đại học H. Chỉ là phái của đại học H lại chia thành du học và những người học trong nước, anh ta cũng chỉ có kinh nghiệm học ở trường trong nước, đương nhiên không thể bước chân vào chỗ cao hơn.

Có thể đây là một trong những lý do khiến anh ta muốn đi du học.

Các công ty lớn có nỗi đau của các công ty lớn. Lâm Tố sau khi nghe xong có chút sững sờ, nói nơi nào có người nơi đó có giang hồ, cho dù là những người làm kỹ thuật cũng không may mắn thoát khỏi. Còn nói Thiên Ý không tốt bằng công ty hiện tại, tuy chỉ có vài chục người nhưng mỗi người chỉ có một phe: phái làm công.

Tôn Cường nói rằng anh ta sẽ quay lại viết luận văn sớm nhất có thể, còn nói trước khi tốt nghiệp phải đi du lịch một chuyến, cũng muốn mời cô đi cùng. Lâm Tố không thể từ chối. Cô còn phải đi làm cũng không thể đi tiễn anh ta, nghĩ rốt cuộc anh ta cũng trưởng thành, coi như là khổ tận cam lai. Dù gì thì Thiên Ý cũng là một trong số những công ty có tiếng ở thành phố S. Cuối cùng cũng có hy vọng, rốt cuộc cô cũng có thể mua mua mua. Cho nên lúc tới công ty cô có chút do dự, nhưng rốt cuộc lại chuyển cho anh ta hai nghìn.

“Cảm ơn vợ.” Anh ta trả lời lại.

“Đừng gọi em như vậy.” Cô nhắn lại.

“Chờ sau này anh nhận được tiền lương, anh sẽ trả em gấp mười lần.” Anh ta nói.

“Đi đi.” Cô nhắn lại.

Thực ra, cô định yêu cầu anh ta đưa thẻ lương. Trước kia cũng có nói qua một lần nhưng Tôn Cường không chịu đưa ra. Trông anh ta lúc đó rất ngạc nhiên, cứ như thể cô đã nói ra một chuyện đại nghịch bất đạo cỡ nào vậy.

Đây là một sự khác biệt trong suy nghĩ.

Trên thực tế, cô cũng không cần phải làm vậy.

Tôn Cường đi rồi.

Trước khi rời đi còn dọn dẹp phòng ốc, xoong nồi được rửa lại sáng sủa, thay cát cho mèo, quần áo trong tủ của cô cũng đã được gấp lại gọn gàng, thậm chí rèm cửa và chăn bông còn được tháo ra, giặt sạch và treo lên.

“Nếu có thời gian thì có thể tới.” Anh ta gửi cho cô một bức ảnh chụp trên ga đường sắt cao tốc, Lâm Tố ngồi trong phòng làm việc cầm điện thoại xem, cuối cùng trong lòng lại cảm thấy có chút phiền muộn.

Lúc anh ta vẫn còn ở đây, vài ngày cô liền cảm thấy phiền; bây giờ người còn chưa đi, cô lại có chút nhớ nhung.

Lúc anh ta đến có chút không thích hợp, nhưng khi anh ta đi rồi, cô giống như lại quên mất.

Bức ảnh chụp ga tàu điện ngầm sáng sủa và sạch sẽ được mở ra, một cuộc điện thoại gọi đến, đó là một mỹ nữ, Keria.