Chương 4.1: Thiên Ý

Buổi tối, Tôn Cường gọi điện thoại đến, trên người anh ta mặc một chiếc áo phông trắng mà lần trước gặp mặt cô mua cho, đầu tóc bù xù. Khung cảnh bên trong điện thoại của anh ta là ở ký túc xá; bạn cùng phòng ký túc xá của anh ta là Lý Dương cũng không có ở đó.

"Cậu ta đi ăn tối với bạn gái," Tôn Cường nói qua máy tính: "Em ăn cơm chưa?"

“Ăn rồi.” Bạn gái của Lý Dương vốn là một đàn em khóa dưới học cùng trường, Lâm Tố cũng biết chuyện này. Cô muốn nói chuyện mình thay đổi công việc, mức lương một năm sau khi đóng thuế là ba mươi vạn, nhưng không hiểu sao lời đến bên miệng lại nuốt xuống, có thể là bởi vì chưa thật sự nhận chức, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an mà không rõ nguyên nhân, Tôn Cường cũng không hỏi chuyện công việc của cô, chỉ nói: "Tháng sau Thiên Ý sẽ tới trường của chúng ta để tuyên truyền."

"Ồ? Vị trí ở đâu?" Lâm Tố chỉ cười.

Thiên Ý, vị đại gia này thường xuyên chiếm màn hình điện thoại di động của những người hay ăn dưa thì không nói, thậm chí còn khiến cô suýt mất việc. Chỉ sau khi bước ra ngoài xã hội rồi trở thành một nhân viên, chuyện mất việc hay không thật ra cũng không liên quan tới nỗ lực cũng như cố gắng của bản thân, hcũng có thể nó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu đám lãnh đạo mà thôi.

"Ở thành phố S còn có bộ phận công nghệ ảo ST, kiến trúc sư cơ bản. Người cố vấn và phó tổng giám đốc do Thiên Ý chiêu mộ quả thực là rất giỏi, năm ngoái đàn anh khóa trên…"

Tôn Cường còn nói một lần đàn anh khóa trên được giảng viên đề cử tới Thiên Ý, năm đầu tiên mức lương đã vượt quá bảy con số. Lâm Tố cầm cốc nước cười toe toét, như thể bạn trai của cô nhận được mức lương một trăm vạn. Không khí thật ấm áp, cô rất muốn nói chuyện mình đã tìm được công việc mới, nhưng chưa kịp nói chuyện, Tôn Cường đã nhìn xuống điện thoại của cô: “Ai, anh muốn đi ăn cơm.”

“Đi thôi, đi thôi.” Lâm Tố nhìn thấy trên màn hình mức lương hàng trăm vạn trong tương lại, ôm mèo hỏi: “Anh có đủ tiền không?”

"Còn đủ."

Cô đã đi làm còn anh thì vẫn đang đi học, mặc dù đi làm gia sư để trả tiền sinh hoạt phí, nhưng Lâm Tố vẫn cảm thấy mình giàu có hơn anh ta. Cô cũng không hề có ý nghĩ muốn nuôi người khác, chỉ lấy điện thoại di động ra, chuyển cho anh ta hai nghìn. Nửa tiếng sau, bên kia mới nhận, trả lời lại: "Cảm ơn vợ."

"Không cần phải gọi em như vậy," Cô trả lời lại. Hiện giờ, tốt xấu gì cô cũng là người một năm kiếm được ba mươi vạn, hai nghìn kia chẳng qua cũng chỉ là một phần mười tiền lương mà thôi.