Chương 3: Ngoại truyện tình yêu của Lý Lập Thành

Tôi 24 tuổi, lần đầu tiên gặp Diệp Gia Ý đã nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu. Anh ấy có một khuôn mặt thật đẹp, dáng người cao ráo, trên người có mùi hương tuyết tùng dễ chịu, không nồng nặc như những minh tinh kia, khí chất lại đặc biệt khác người. Tôi nhìn thấy anh dụ hoặc như vậy, cười một cái liền khiến tôi say mê.

Trước khi tôi gặp Diệp Gia Ý Tôi vốn không thích phụ nữ cũng không để ý nam nhân, tôi không biết cái gì gọi là yêu, cũng càng không muốn tìm hiểu. Tôi không thích bất kì ai can thiệp vào cuộc sống của mình, càng không thích chạm vào người khác.

Nhưng khi tôi gặp anh, tôi mới biết tình yêu là gì, tôi mới biết tôi yêu thích nam nhân mà nam nhân này nhất định phải là Diệp Gia Ý. Tôi tìm kiếm các bộ phim, trương trình giải trí mà anh tham gia, xem đi xem lại không biết bao nhiều lần, tôi dần đắm chìm vào đó, mỗi cái nhếch mép cau mày của anh đều khiến tôi khắc cốt ghi tâm. Nhiều lần bày tỏ tâm ý nhưng anh đều từ chối, khao khát được chạm vào anh mạnh mẽ gần như khiến tôi mất cả lý trí. Tôi không quan tâm anh là "thẳng", không quan tâm anh đã có bạn gái, không quan tâm họ kết giao đã hai năm, tôi càng không quan tâm tuổi tác giữa hai chúng tôi. Thứ tôi quan tâm chỉ vỏn vẹn chính là anh.

Sau đó tôi điều tra được bạn gái của anh thực ra là không yêu anh, cô ta lợi dụng anh dùng tiền của anh nuôi người đàn ông kia, cô ta đến bên cạnh anh hết thảy đều có toang tính. Tôi biết anh sẽ không tin những lời tôi nói, nên tôi đã hẹn gặp cô ta, bảo cô ta rời khỏi anh, tôi sẽ cho cô ta một số tiền thật lớn, nếu không đồng ý tôi sẽ cho người tìm Dương Bân nói cho cậu ta biết mọi chuyện.

Nhưng người phụ nữ này lại cả gan dựng chuyện nói dối khiến anh càng ghét tôi thêm. Anh không muốn cho tôi một sắc mặt tốt, không muốn tôi chạm vào anh, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho tôi.

Tôi không thể nào chịu nổi người tôi yêu ngày càng xa cách tôi, không, tôi không muốn anh yêu ai khác ngoài tôi, anh tốt với người khác khiến tôi ghen tị đỏ mắt. Anh chỉ có thể là của tôi mà thôi.

Tình yêu khiến tôi điên cuồng, tôi dùng thủ đoạn bắt ép giam cầm rồi chiếm đoạt anh. Anh càng chán ghét tôi, tôi càng đòi hỏi, đặt anh dưới thân mà hung hăng đoạt lấy. Chỉ cần anh nhìn người khác bất kể là nữ nhân hay nam nhân tôi đều không cho phép, anh chỉ có thể nhìn một mình tôi.

Thời gian đầu bị giam, anh không ngừng tìm cách trốn thoát khỏi tôi, tìm mọi cách chống đối, ngày nào cũng la hét, không chịu ăn cơm hay uống nước. Quãng thời gian đó việc ăn uống của anh đều do tôi đút, anh dùng tay đánh đổ tôi liền trói tay anh lại, anh không nuốt thức ăn tôi liền dùng miệng đút anh ăn, hôn đến nổi khiến anh thiếu dưỡng khí mà nuốt vào. Anh làm loạn cắn tôi, đánh tôi để tôi sớm chán ghét mà thả anh đi, thực nực cười, Diệp Gia Ý tôi còn có khả năng buông tay sao?. Trừ khi tôi chết đi, bằng không anh sẽ không thể nào rời xa tôi.

Mỗi đêm người đàn ông này mệt rã rời nằm trong ngực tôi ngủ say, tôi đều có cảm giác thoả mãn không nói nên lời. Tôi muốn giam anh ở bên cạnh cả đời, bây giờ anh không yêu tôi, nhưng có lẽ sau này anh sẽ động tâm, nếu anh dứt khoát không động tâm thì cũng không sao, chỉ cần tôi yêu anh là đủ rồi, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được bảo bối.

Năm thứ ba tôi giam giữ Ý Ý, một người nam nhân hai mươi bảy tuổi bị tôi nuôi như một đứa trẻ đến ba mươi tuổi. Ý Ý không còn chống cự như những năm trước, ngoan ngoãn ăn cơm, im lặng để tôi ôm, buổi tối còn tự động chui vào l*иg ngực tôi mà ngủ, khi ân ái không còn bài xích nữa, thoải mái thì liền rên rĩ. Tôi thực sự rất vui, tôi nghĩ tôi chờ ngày này cuối cùng cũng đến.

Công ty tôi dạo gần đây đang làm một dự án lớn tôi phải tăng ca nhiều hơn, mệt mõi nhưng chỉ cần nghĩ trở về sẽ được ôm thân thể mềm mại, thơm ngát mà hảo hảo ngủ là tôi có thêm sức làm việc, thấy bảo bối ngoan như vậy tôi cũng phần nào an tâm ra ngoài làm việc, tôi để lại mấy vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng ngủ của chúng tôi.

Đêm nay trời mưa thật là lớn, tôi ngồi trong văn phòng làm việc không hiểu sao lại cảm thấy không yên lòng, có cảm giác như sắp mất mác thứ gì khó nói. Mưa bắt đầu tạnh dần, chuông điện thoại reo lên là vệ sĩ ở nhà gọi đến, trong lòng rồi lộp bộp một tiếng, rất nhanh khẩn trương mà nhất nút nhận.

Tôi ngồi trong xe thúc giục tên vệ sĩ chạy nhanh một chút, anh đã trốn thoát nếu chậm sẽ không thể tìm được. Người phụ nữ kia sau khi tôi giam cầm anh thì không còn cách nào khác phải quay lại quán bar làm việc, không ngờ lúc tan làm gặp phải một đám đàn ông thô lỗ chặn đường mà cưỡиɠ ɧϊếp, quay phim lại rồi tung lên mạng. Bạn trai cô ta thấy được thì hết sức kinh tởm, dứt khoát chia tay, cô ta nghĩ tôi đứng sau mọi việc chắc chắn lần này muốn trả thù tôi. Tôi lo sợ nếu không tìm được anh, không biết chuyện gì sẽ xảy ra... Tôi chợt rõ ràng thì ra anh ngoan ngoãn như vậy là vì đã lên kế hoạch chạy trốn, mà tôi lại ngu ngốc tin rằng anh đã thay đổi. Lần này chỉ cần tôi bắt anh lại được, tôi sẽ trừng phạt anh thật nặng, đè anh ở trên giường hung hăng xuyên xỏ, khiến anh không thể xuống giường mà khóc lóc xin tha.

Nhưng khi tôi nhìn thấy Ý Ý nằm trên vũng máu, hơi thở thoi thóp, tôi cảm thấy tim mình như chết nghẹn. Cơ thể bảo bối tâm can của tôi toàn là máu, tôi vội vàng ôm lấy Ý Ý, tại sao miệng lại chảy nhiều máu như vậy, Ý Ý đừng sợ, tôi ôm liền không đau nữa. Tay tôi run rẩy lau máu trên mặt anh, thì thầm vào tai anh, Ý Ý của tôi, bảo bối mà tôi nâng niu không dám làm đau, ngậm trong miệng còn sợ tan mà ả đàn bà điên kia dám làm hại anh như vậy.

Chỉ cần bảo bối không chết, anh muốn gì tôi đều đáp ứng, anh muốn rời đi tôi sẽ thả anh đi, nhưng làm ơn đừng bỏ tôi lại một mình, đừng khiến tôi không thể nhìn thấy anh.

Tôi khóc, lần đầu tiên trong đời tôi rơi nước ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi trở nên yếu đuối, tôi cầu xin ông trời đừng mang bảo bối của tôi đi, nhưng ông ta không đồng ý, dứt khoát cướp Ý Ý của tôi. Không... Không có Ý Ý tôi làm sao sống nổi?. Không có anh tôi sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa?. Tôi ôm thân thể lạnh lẽo không còn hơi thở của anh ngồi ở trên đường điên dại mà gào khóc. Ý Ý của tôi, bảo bối của tôi không còn nữa.

Diệp Gia Ý mất được 1 năm, tôi liền mắc bệnh tự kỷ, mỗi ngày đều ở trong căn phòng của chúng tôi ôm tro cốt của Ý Ý không muốn ra ngoài. Bên ngoài như thế nào tôi liền mặc kệ, ai khuyên tôi cũng không để tâm, tôi chỉ quan tâm mỗi bảo bối mà thôi, anh đang nằm trong lòng tôi ngủ đây này.

Buổi tối tôi không thể nào ngủ được, thân thể mềm mại nằm trong lòng trước kia bây giờ biến thành một hũ tro cốt lạnh lẽo liền không thể nhắm mắt. Bảo bối của tôi chán ghét, kinh tởm tôi như vậy thà chết cũng không chịu ở bên cạnh tôi.

Trong căn phòng này đều là kí ức của tôi về Ý Ý, siết tôi đến đau đớn, không có Ý Ý tôi thực sự sống không nổi. Tôi không muốn ở lại đây một mình chịu dày vò nữa, tôi phải đi tìm anh, không để cho anh rời đi cùng người phụ nữ kia.

Trái tim của tôi không còn đau nữa, có lẽ ngày anh chết, nó cũng lặng lẽ đã chết theo khiến tôi không còn cảm giác.

Tôi mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc ngủ, uống hết số thuốc trong đó rồi ôm Ý Ý lặng lẽ nằm trên giường. Bảo bối đừng không cần tôi, ngoan ngoãn chờ tôi, bây giờ tôi liền đến tìm anh.