Chương 117: Sao tự lừa chính mình

Kiêu Linh Mặc ngã ngồi xuống đất, tay xoa mái tóc đến rối bù, cả người run rẩy, không muốn liếc nhìn nam tử do "U Minh Tôn" biến thành một cái.

Rõ ràng Tiết Lang mà nàng ấy nhớ thương đang ở đây, nhưng nàng ấy lại không chịu nhìn.

"Ngươi ngẩng đầu lên, xem Tiết Lang này có giống hệt trong trí nhớ của ngươi hay không." Hoa Túc hỏi.

Kiêu Linh Mặc đâu chịu xem, cởi bỏ lớp da của manh nữ, linh hồn hiện tại là dáng vẻ ban đầu của nàng ấy, dịu dàng thanh tú, mắt đẹp sáng ngời, là một mỹ nhân, nhưng quá tái nhợt gầy yếu giống dân lưu lạc ở biên cương, trên mặt không có huyết sắc.

"Nhìn xem." Hoa Túc nói.

Kiêu Linh Mặc vẫn không chịu ngẩng đầu.

Hoa Túc giơ tay bắn ra một sợi quỷ khí làm cho nàng ấy ngẩng đầu lên.

Con ngươi Kiêu Linh Mặc run rẩy dữ dội, không thể không đón nhận ánh mắt chân thành tha thiết của Tiết Lang.

Mặt mày cùng miệng mũi của nam tử đều là diện mạo trong ấn tượng của nàng ấy, lúc trước nói không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra lúc mới gặp, nhưng vừa thấy gương mặt này liền nhớ lại tất cả mọi thứ, "Tiết Lang, Tiết Lang......"

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Đây là khuôn mặt U Minh Tôn thích nhất, sau khi có được Thương Minh Thành, hắn gọt bỏ khuôn mặt của mình, vẽ bản thân thành dáng vẻ này, xem ra gương mặt này không chỉ mê hoặc ngươi, mà còn mê hoặc hắn."

Có thể không say mê sao, nếu không có người như "Tiết Lang", U Minh Tôn đâu thể tìm thấy chân thân của Kiêu Linh Mặc, đâu thể làm ra Họa Túy, không có pháp khí này thì cũng chẳng lấy được một phần ba địa bàn âm phủ.

Kiêu Linh Mặc khóc lóc thảm thiết, đột nhiên duỗi tay chụp tới mặt "Tiết Lang", xé rách làm hai. Nam tử tuấn tú trước mặt lập tức hóa thành mực nước bắn tung tóe khắp nơi.

"Tiết Lang" đâu còn nữa, chẳng qua là một ít mực mà thôi.

Dung Ly cúi đầu nhìn Kiêu Linh Mặc, quay lại hỏi Hoa Túc: "Hóa ra nàng đã sớm biết nàng ấy bị lừa."

Sắc mặt Hoa Túc bình tĩnh, "U Minh Tôn không giấu được chuyện, vừa đắc ý liền nói hết tất cả."

Nàng ấy nhìn về phía Kiêu Linh Mặc, chậm rãi nói: "Ta gϊếŧ U Minh Tôn, chọc mù hàng trăm con mắt trên người hắn, rồi lăng trì hắn thành từng miếng, trấn áp quỷ khí của hắn ở dưới Lũy Cốt tòa. Lũy Cốt tòa vốn chính là dựa vào Họa Túy dựng lên, nếu muốn đến Lũy Cốt tòa quật quỷ khí của U Minh Tôn ra thì nhất định phải có Họa Túy trong tay."

Dung Ly đã hiểu, thảo nào Thận Độ trăm phương nghìn kế muốn ngồi lên Lũy Cốt tòa, không đơn giản chỉ là muốn vị trí kia, mà còn muốn lấy quỷ khí bị chôn ở dưới, cảnh giới của U Minh Tôn lúc đó chắc chắn không thấp, có được quỷ khí của hắn hẳn là có thể một bước lên trời.

Nhưng nàng lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nàng nhớ trước kia Hoa Túc từng nói qua, muốn ngồi lên Lũy Cốt tòa cần phải có Quỷ Vương ấn, rốt cuộc Quỷ Vương ấn liên quan gì đến Họa Túy?

Nàng chớp chớp mắt, đưa tay kéo góc áo của Hoa Túc.

Hoa Túc quay đầu nhìn nàng, tùy ý để cho nàng kéo, nhàn nhạt nói với Kiêu Linh Mặc: "Ta đã báo mối thù này cho ngươi, U Minh Tôn không còn lừa ngươi được nữa, ngươi cũng đừng nên tự lừa chính mình."

Kiêu Linh Mặc khóc không thành tiếng, "Vì sao ngươi phải nói cho ta biết, để ta tiếp tục tìm Tiết Lang không tốt sao."

"Ngươi không thể tìm ra hắn." Hoa Túc nói.

Kiêu Linh Mặc nghẹn ngào, "Ta và Tiết Lang đã sắp bái đường, sau khi bị U Minh Tôn đoạt chân thân, ta mấy lần muốn chạy trốn nhưng bị nước của Động Minh Đàm cản trở, sau đó máu bị lấy khô, hắn cho rằng ta không còn năng lực ẩn nấp nên buông lỏng cảnh giác, tám phần linh hồn của ta rốt cuộc cũng chạy trốn được."

"Sau đó người lại trở về Trần Lương Điếm?" Hoa Túc hỏi.

Kiêu Linh Mặc khóc nói: "U Minh Tôn rời đi, nước lũ rút lui, ta vốn định trở về Trần Lương Điếm để cứu người trong thôn, nào ngờ đã có người lặng lẽ đưa bọn họ từ dưới nước lên, qua thật lâu, thôn này mới khôi phục về diện mạo ban đầu được một chút, nhưng Tiết Lang của ta...... Cuối cùng vẫn không về được."

Dung Ly cẩn thận lắng nghe, không hỏi nàng ấy có thấy ai là người cứu thôn dân không, e rằng chính là Động Hành Quân làm. Nàng giả vờ không thèm để ý, hai ngón tay cẩn thận xoa xiêm y của Hoa Túc.

Hai mắt Kiêu Linh Mặc đỏ bừng, khóc đến khàn cả giọng, sắp nói không ra lời, "Ta tìm kiếm hồn của hắn khắp nơi nhưng lại không thu hoạch được gì, nếu chưa bị U Minh Tôn ăn thì có lẽ đã đi đầu thai, ta thà rằng hắn đầu thai, chứ không muốn nghĩ hắn bị U Minh Tôn ăn."

Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, "Nhưng thế nào ngươi cũng không nghĩ tới, hắn chính là U Minh Tôn, Tiết Lang ban đầu đã sớm đầu thai rồi, dù sau này ngươi có tìm được người có bộ dáng giống hắn thì cũng không phải là Tiết Lang mà ngươi muốn."

Kiêu Linh Mặc khóc đến tàn tạ, "Ta tìm thấy một vài Tiết Lang, đã bái thiên địa bảy lần, vì hắn mà có thể chẳng cần gì cả, nếu ai khinh thường hắn, ta sẽ khinh lại bọn họ, nào ngờ cả đám đều không phải hắn, tại sao không phải hắn, tại sao chính là U Minh Tôn chứ?"

Hoa Túc im lặng không đáp.

Dung Ly nắm chặt tay áo nàng ấy, không ngờ manh nữ lại si tình đến vậy.

Kiêu Linh Mặc nói giọng khàn khàn: "Một bước sai ắt từng bước sai, ta tìm nhầm Tiết Lang, còn gϊếŧ khá nhiều người, ta biết ta không nên ra tay, nhưng nghĩ đến có thể giải tỏa lo lắng trong lòng Tiết Lang lại cảm thấy không sao cả."

Kiêu Linh Mặc cài đôi trâm trên đầu, mặt trắng như tuyết, mắt đen như mực, giống một người được vẽ ra bằng mực. Nàng ấy khóc, nước mắt chợt bị nhuộm đen giống giọt mực chậm rãi lăn xuống trên tờ giấy trắng.

Khuôn mặt của Kiêu Linh Mặc gần như đều là mực, làn da trắng toát tự nhiên bị đen hơn phân nửa.

Nàng ấy bình tĩnh nhìn thôn trang dưới chân núi, hồng thủy vẫn chưa lui, cá tiên được vẽ còn bơi trong nước.

Nàng ấy đột nhiên nói: "Nhưng ta vẫn còn nhớ Tiết Lang, người như U Minh Tôn sao có thể chịu đựng được việc giả bộ lương thiện, thật sự chỉ vì lừa lấy lòng ta thôi sao?"

Hoa Túc đáp: "Chỉ vì lừa lấy chân thân của ngươi."

Không phải chân tình, mà là chân thân, lời này nghe càng thêm bạc bẽo.

Kiêu Linh Mặc nhíu chặt mày, cơ thể không đứng vững, trời đất quay cuồng bất ngờ ngã xuống bên cạnh.

Dung Ly xoay người lại đỡ nàng ấy, duỗi tay chạm vào liền dính đầy mực.

Kiêu Linh Mặc ngẩng đầu nhìn Hoa Túc, "Ngươi có thể cho ta nhìn xem, U Minh Tôn bị chết như thế nào không."

Hoa Túc chưa lên tiếng đáp ứng, chỉ đưa tay về phía Dung Ly.

Dung Ly hiểu ý, định lấy Họa Túy ra khỏi tay áo, nhưng vừa thấy lòng bàn tay của mình đều là mực, nhất thời khó có thể cử động.

Kiêu Linh Mặc suy yếu nói: "Linh tương của ta bị hao tổn nhiều năm, dưỡng thật lâu cũng không thể chữa lành miệng vết thương, mỗi ngày trôi qua trong lo lắng bị hồn phi phách tán."

Dung Ly nhìn bàn tay đầy mực, không muốn lấy khăn tay ra lau, nhưng chùi lên xiêm y cũng không được, "Đây là máu của ngươi?"

Kiêu Linh Mặc lắc đầu: "Đây là hồn phách tứ tán của ta."

Dung Ly lập tức cứng đờ, không biết sao mình lại cọ hồn của người khác vào tay, nàng choáng váng thầm nghĩ, có thể cọ trở về sao?

Sắc mặt Hoa Túc vốn đang lạnh lùng, thấy nàng luống cuống nhìn lòng bàn tay, liền buồn cười nắm tay nàng qua, phất một cái tức khắc trở nên sạch sẽ như ban đầu.

Lúc này Dung Ly mới đem Họa Túy ra, rất là ngoan ngoãn, "Nàng muốn vẽ cái gì?"

Hoa Túc phủ lên mu bàn tay nàng, đưa lên không trung vẽ hai nét bút, ngay sau đó núi đồi chìm xuống, nước biển rút vào lòng đất, bầu trời cũng sụp đổ.

Bầu trời sụp đổ lộ ra vực sâu rộng lớn, ánh sáng dường như bị nuốt hết, khắp nơi đều đen kịt, mấy đốm ma trơi đột nhiên nhảy ra, lúc sáng lúc không.

Các tầng lầu vòng tròn từ bên ngoài dần dần vươn lên, ngẩng đầu sẽ thấy ở giữa có một tháp cao, từ tháp cao có thể nhìn thấy tám mặt xung quanh.

Tòa lâu này có khoảng sáu tầng vòng tròn, một tầng có thể ở được trăm hộ, tường thành không phải bằng đất cũng không phải gỗ, mà là vô vàn xương trắng.

Ngay cả tháp cao ở giữa tòa lâu cũng do xương trắng xếp thành, một chiếc ghế dựa phủ thảm đen thêu chỉ bạc vững chắc đặt trên đó, kia chắc hẳn là...... Lũy Cốt tòa.

Đây là Thương Minh Thành, Dung Ly bất chợt nhận ra.

Nàng còn chưa chết đã được vào Thương Minh Thành giả, có lẽ nơi này so với nơi thật sẽ có chút chênh lệch, nhưng nhất định không quá khác biệt.

Lúc trước chỉ nghe nói đến Thương Minh Thành, tưởng rằng sẽ giống thành lũy của thế gian, không thì cũng như Thành quỷ, khắp nơi đều là ngói đen tường trắng, đèn l*иg đỏ thẫm treo trên cao, nào ngờ khắp Thương Minh Thành lại toàn xương trắng, các tầng lâu vòng tròn dường như muốn bao vây vong hồn ở trong đó, vô cùng ngột ngạt, nàng chỉ liếc mắt nhìn xuống một cái liền cảm giác không thở nổi.

Hoa Túc ôm nàng từ giữa không trung đáp xuống, đứng bên cạnh Lũy Cốt tòa, Kiêu Linh Mặc ngã ở một bên.

Xa xa có tiếng kêu la thảm thiết, là tiếng của trăm quỷ khóc gào, thế nhưng đều từ trên người một quỷ truyền đến.

Một quỷ bán khỏa thân đang đau đớn rêи ɾỉ dưới Lũy Cốt tòa, chính là U Minh Tôn.

Hơn trăm con mắt trên người U Minh Tôn điên cuồng chớp nháy, một nữ tử áo đen nắm lấy cổ hắn bằng một tay, dùng ngón tay thon dài chọc mù từng con mắt trên người hắn.

U Minh Tôn còn mang gương mặt của "Tiết Lang", nhưng nửa khuôn mặt vẫn chưa vẽ xong hoàn toàn, trông như đột nhiên bị cắt ngang.

Bím tóc hai màu đen trắng của nữ tử tung bay trong gió, mắt phượng môi hồng, đúng là Hoa Túc.

Dung Ly quay đầu lại nhìn về phía quỷ đang ôm lấy mình ở bên cạnh, sợ nhận sai người giống Kiêu Linh Mặc.

Hoa Túc hừ lạnh, "Nếu nàng có thể nhận sai ta, cho dù nàng có xuống âm tào địa phủ, ta cũng phải bắt nàng về."

Dung Ly gật đầu, "Vậy tốt nhất nàng nên nói được thì làm được." Nếu không nàng đầu thai thì không biết bản thân mình sẽ đi đến nơi nào.

Kiêu Linh Mặc ngã ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào U Minh Tôn đổ máu khắp người, bị cắt thành từng mảnh, bị nghiền xương thành tro.

Quỷ khí của U Minh Tôn tiêu tan, quỷ binh trốn bên trong tòa lâu ngo ngoe rục rịch, cả đám thò đầu ra trong bóng tối.

Nữ tử vòng quỷ khí còn lại này ở trong tay, lấy Họa Túy ra, quỷ khí liền bị một dấu ấn vây dưới Lũy Cốt tòa.

Dấu ấn kia rắc rối phức tạp như một đầu quỷ bị che đôi mắt.

Dấn ấn lướt qua trong giây lát, một nửa phát sáng rực rỡ, một nửa lại chìm vào âm u.

Nửa tối nửa sáng, Dung Ly thấy rõ một bên nhưng không thấy rõ bên kia, dù nhớ kỹ một bên dấu ấn cũng không có tác dụng gì.

Hay đây chính là Quỷ Vương ấn?

Trái tim Dung Ly bỗng nhảy dựng, còn tưởng Quỷ Vương ấn sẽ là ngọc tỷ khắc dấu gì đó, đâu có thể ngờ được, chẳng qua chỉ là pháp ấn do Họa Túy vẽ ra.

Kiêu Linh Mặc cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói giọng khàn khàn: "Hắn lừa ta đến thê thảm, ta tin tưởng hắn lâu như vậy, cuối cùng vẫn gửi gắm sai người, trên đời này không đáng giá nhất chính là chân thành, tồi tệ nhất chính là kẻ lừa đảo."

Dung Ly siết chặt vạt áo của Hoa Túc, thấy quỷ này liếc nhìn nàng một cái, gật đầu khẽ nói: "Kẻ lừa đảo ở thế gian đều nên bị nghiền xương thành tro."

Ánh mắt Kiêu Linh Mặc bi thương, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Túc, "Ta còn một chuyện muốn nhờ."

"Chuyện gì." Hoa Túc hỏi.

Kiêu Linh Mặc: "Ta muốn Tiết Lang có thể trở về bái thiên địa với ta một lần, ta muốn Tiết Lang của ta."

Dung Ly đã nâng cổ tay lên, để Hoa Túc có thể nắm thuận tiện hơn.

Hoa Túc nắm tay nàng, vài giọt mực rơi xuống, xung quanh lại biến đổi, một màu đỏ rực rỡ rơi vào trong tầm mắt, bên tai đều là những lời chúc mừng, rõ ràng đang ở hỉ đường.

Xiêm y trên người Kiêu Linh Mặc cũng thay đổi, đầu đội khăn voan, được người dắt bước qua chậu than.

Qua chậu than, sống là người của nhà chồng, chết là quỷ của nhà chồng.

"Tiết Lang" đứng ở hỉ đường, chờ nàng đi đến cùng bái thiên địa.

Nhất bái cảm tạ lương duyên, nhị bái báo ân cha mẹ, tam bái nguyện phu thê hòa thuận.

Kết thúc buổi lễ, Kiêu Linh Mặc vén khăn voan lên nhìn Hoa Túc, hai mắt đỏ bừng mà nói: "Ta biết ngươi muốn tu bổ linh tương, ta dưỡng nhiều năm cũng chưa thể tốt lên, chỉ dưỡng về được một chút mực máu, đều cho ngươi hết."

Tục Mệnh - Chương 117: Sao tự lừa chính mình