Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn

Cánh cửa bị đánh vỡ lung lay sắp ngã, ngoài cửa mấy tỳ nữ kinh ngạc nhìn vào.

Tiểu Phù lấy lại tinh thần, đột nhiên lui vài bước, che ngực không nói nên lời, con ngươi co rụt lại.

"Chết người, chết người ——" Tỳ nữ chạy tới giúp đỡ tông cửa của Tự Chiêu hét lớn, hai đầu gối mềm nhũn té ngã xuống đất, hai chân quơ lung tung mắt trừng to, muốn bò ra khỏi phòng chất củi.

Tỳ nữ vừa vòng ra phía sau chạy trở về, thoáng nhìn vào phòng chất củi, đột nhiên ngừng thở, quay đầu lại sợ hãi nói: "Phía sau...... Không có người, cửa sổ đóng lại."

Chỉ Không Thanh còn tính bình tĩnh, trời lạnh lẽo nhưng sau lưng nàng ấy lại tràn đầy mồ hôi, cả người run run, cứng rắn di chuyển ánh mắt từ trên người Ngọc Trác xuống phía dưới, nhìn qua cửa sổ bên hông phòng chất củi, thấy cửa sổ kia khép lại, nhưng trên tường có dấu bùn, dường như......

Dường như là bị ai đó vô tình dẫm lên, dính vào.

Song cửa sổ kia thật sự rất cao, gần dưới mái ngói, dấu chân bùn dưới cửa sổ cách không đến nửa thước, người bình thường sao có thể dẫm tới, huống chi, trong phòng căn bản không có thang.

Cũng không thể là Ngọc Trác dẫm lên, trừ khi nàng ta muốn dùng dây thừng leo ra ngoài, nhưng nếu nàng ta có thể ra ngoài, cần gì phải thắt cổ tự vẫn?

Không Thanh hít sâu một hơi, nói: "Mau đưa nàng ta xuống."

Nơi xa mấy hộ viện nơm nớp lo sợ chạy tới, một người nâng chiếc ghế cao bị ngã lên, đứng trên ghế lại phát hiện vẫn không với tới, vì thế thêm một người đến đạp lên vai hắn, lúc này mới có thể gian nan cắt đứt dây thừng cột trên xà ngang.

Dây thừng đứt, tỳ nữ treo trên không trung bỗng rơi xuống, chạm đất bùm một tiếng, làm người đứng bên cạnh hoảng sợ.

Không Thanh lui nửa bước, rùng mình nói: "Nàng ta...... Còn thở không?"

Hộ viện đưa ngang ngón tay lên nhân trung của Ngọc Trác, lại dò xét mạch đập trên cổ nàng ta, nhanh chóng thu tay về, lắc đầu nói: "Không còn."

Không Thanh lạnh cả người chà xát tay vào vải vóc, quay đầu nói với Tiểu Phù: "Ngươi về phòng đi, đừng để cho Đại cô nương ra ngoài nhìn thấy, chớ nên khiến nàng bị hoảng sợ."

Sức lực của Tiểu Phù như bị rút cạn, thật sự mờ mịt, nghe Không Thanh nói như vậy thì liên tục gật đầu, xoay người đi tìm cô nương nhà mình.

Tự Chiêu cùng Mông Nguyên liên tiếp từ trong phòng đi tới, vẻ mặt hai người đều kinh ngạc sợ hãi.

Tự Chiêu nhíu mày nói: "Sao lại thế này, phòng chất củi làm sao vậy?"

"Nha đầu trong phòng chất củi đã chết?" Mông Nguyên nhìn về phía tỳ nữ mới vừa hét to.

Tỳ nữ kia sợ tới mức khóc lên, "Hồi bẩm phu nhân, Ngọc Trác đã chết."

Tiểu Phù đẩy cửa vào phòng, thấy cô nương đang nhíu chặt mày, dáng vẻ lo lắng, vội vàng nói: "Cô nương đừng nên đi ra ngoài, Ngọc Trác nàng ta, nàng ta......" Tiểu Phù nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

Dung Ly nhẹ giọng nói: "Ta vừa nghe thấy có người nói, tỳ nữ trong phòng chất củi...... Đã chết?" Vẻ mặt kinh ngạc của nàng thật sự không thể bắt bẻ, ngay cả ngón tay trắng gầy cũng đang run.

"Ta chưa xuất thần thăm dò, không cần hỏi ta." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Dung Ly đương nhiên biết nàng không thể nhờ cậy một quỷ coi mạng người như con kiến, hơn nữa quỷ này còn bị thương. Đôi mắt rũ xuống của nàng bỗng xoay chuyển một chút, hỏi: "Nàng ta chết như thế nào?"

Trong lòng Tiểu Phù biết không thể giấu được việc này, đành phải nói: "Nàng ta bị một sợi dây thừng buộc trên xà ngang, chúng ta đẩy cửa vào thấy nàng ta, hai mắt nàng ta trừng thật to, khuôn mặt tím tái."

Dung Ly đứng lên, đặt mèo con bị Hoa Túc làm sợ tới mức động cũng không dám động ở trên bàn, "Sương mù bên ngoài tan chưa?"

"Chưa tan hết." Tiểu Phù nói.

Dung Ly khẽ gật đầu, quay lại nhìn Hoa Túc, "Ta muốn đi xem."

"Cô nương chớ nên nhìn, lỡ như, lỡ như đυ.ng phải quỷ nữa thì làm thế nào cho phải." Hốc mắt Tiểu Phù đỏ lên, lại muốn khóc.

Dung Ly lắc đầu: "Không sợ, ta chưa làm chuyện gì trái với lương tâm."

Tiểu Phù không ngăn được nàng, đành phải đi theo ra phòng với vẻ mặt đau khổ.

Hoa Túc chưa để việc này ở trong lòng, chẳng qua là một người phàm bị hại chết mà thôi, không liên quan đến nàng ấy. Nàng ấy thấy Dung Ly quay đầu lại nhìn mèo, đành phải miễn cưỡng mở miệng: "Ngươi đi đi, ta tạm thời trông mèo thay ngươi."

Kỳ thật nàng ấy cũng không cần trông nom mèo con này, nàng ấy chỉ cần đứng ở bên cạnh, mèo con cũng chẳng dám động.

Ngoài phòng chất củi, hai vị phu nhân đứng xa xa, cách cánh cửa bị đá hư vạn dặm, dường như sợ dính phải đen đủi.

"Đi bẩm báo cho lão gia việc này ngay." Tự Chiêu nắm khăn, rõ ràng sương mù đầy trời không thể ngửi thấy được mùi gì, còn cách phòng chất củi cũng khá xa, nhưng vẫn dùng khăn che miệng mũi lại.

Một tỳ nữ đáp lời, vội vàng chạy ra viện.

Mấy hộ viện còn đứng trong phòng chất củi, tuy rằng sợ hãi nhưng lại cảm thấy khó hiểu, bọn họ cắt dây thừng đều khó như vậy, không biết tỳ nữ này có thể treo lên thế nào, đứng trên ghế thì căn bản không với tới, chẳng lẽ còn nhảy lên?

Không Thanh đứng bên ngoài phòng, đôi tay nắm chặt, chưa quay lại nói ra nghi ngờ trong lòng mình trước mặt hai vị phu nhân.

Lúc này Dung Ly đi qua, từ xa đã nhìn thấy thi thể tỳ nữ nằm dưới đất, ngẩng đầu thấy một đoạn dây thừng bị cắt đứt treo trên xà ngang.

Gió thổi vào trong, dây thừng bị chặt đứt đung đưa.

Sắc mặt Dung Ly vốn tái nhợt, hiện giờ ánh mắt run run, đứng yên không nhúc nhích, giống bị dọa mất hồn.

Tiểu Phù lo lắng nhìn nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Lúc mới vừa đến, ta cùng Không Thanh nghe thấy trong phòng chất củi vang lên tiếng sột soạt, hình như Ngọc Trác bị thắt cổ hừ hừ vài cái, lúc chúng ta tông cửa, không biết sao cửa sổ trong phòng phát ra một tiếng, sau khi phá được cửa, phát hiện Ngọc Trác đã...... Đã như vậy."

Dung Ly gật nhẹ đầu, vẫn bình tĩnh nhìn vào phòng chất củi, thấy Tiểu Phù muốn giơ tay che mắt nàng, vội vàng nắm lấy cổ tay Tiểu Phù.

Tiểu Phù dậm chân nói: "Cô nương chớ có nhìn!"

Dung Ly nắm cổ tay nàng ấy, năm ngón tay buông lỏng, vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay nàng ấy. Khóe môi của nàng âm thầm cong lên một chút, hai mắt hơi nhíu lại, bỗng dưng nhìn thấy hồn của Ngọc Trác.

Vong hồn Ngọc Trác xám nhạt, giống như sương khói, đang đứng bên cạnh thi thể của mình. Trên cổ linh hồn nàng ta cũng để lại một vết bầm, hai mắt dù chưa trừng lớn, nhưng tròng mắt giống như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

Dung Ly nhìn nàng ta, cũng không sợ quỷ hồn này bỗng nhiên ngẩng đầu, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm.

Dương như Ngọc Trác có linh cảm, thật sự ngẩng đầu lên, nhìn hướng ngoài phòng, lại nhìn về phía Tam phu nhân Mông Nguyên trước tiên, nét mặt ai oán bi thương. Nàng ta chuyển động đôi mắt, thình lình đối diện Đại cô nương.

Dung Ly vẫn chưa dời ánh mắt, thoải mái hào phóng mà nhìn nàng ta.

Ngọc Trác sửng sốt, sau đó mới phát hiện, không ngờ Đại cô nương có thể thấy nàng ta! Nàng ta thử bay ra khỏi cửa, lơ lửng trước mặt Tam phu nhân, nhưng Tam phu nhân lại chưa liếc nhìn nàng ta một cái. Nàng ta giơ tay, vốn định móc tim tam phu nhân ra, nhưng tay vừa tới gần, lại bị một sức mạnh đột nhiên đẩy ra.

Như có một cái chuông gõ mạnh trên đỉnh đầu nàng ta, khiến hồn vía run rẩy, toàn thân đau đớn không chịu nổi.

Ngọc Trác không tin tà ma, nàng ta hiện giờ đã là quỷ, còn sợ người sống hay sao? Nàng ta lại giơ tay tới bắt, không nghĩ đến thân thể bị chưởng bay phất phơ đi thật xa.

Linh hồn đơn bạc của nàng ta như bị xé rách, đau đớn vô cùng, suýt nữa tan biến mất.

Trên người Tam phu nhân, sợ là có thứ gì đó.

"Không nhìn." Dung Ly nghiêng người, khẽ mở miệng, nàng đã biết rõ Ngọc Trác bị ai hại chết, chỉ là không biết trên người Mông Nguyên mang theo cái gì, không chỉ Nhị phu nhân, ngay cả Ngọc Trác cũng không chạm vào được.

Tiểu Phù đỡ nàng nói: "Cô nương chúng ta về phòng, một lát nữa lão gia sẽ tới."

Dung Ly xoay người, thờ ơ liếc nhìn linh hồn Ngọc Trác một cái, "Đi thôi."

Ngọc Trác kinh hoảng bò dậy, đi theo sau lưng Dung Ly vào phòng, nào biết vào trong liền nhìn thấy ai đó bọc lụa đen cả người......

Nàng ta không rõ đó là người hay là quỷ, nàng ta chưa bao giờ nghe nói trong phòng Đại cô nương có người khác, nhưng nếu là quỷ, vậy quỷ này trông không giống nàng ta.

Tiểu Phù khép cửa, lo sợ bất an nói: "Sau khi chuyển đến Lan viện này, luôn không có chuyện tốt."

"Ở Trúc viện thì có chuyện tốt gì?" Dung Ly than nhẹ, "Ngươi đi ra ngoài phòng canh, ta muốn lẳng lặng một mình."

"Nhưng, chính là......" Tiểu Phù do dự.

"Nếu có việc, ta chắc chắn sẽ kêu ngươi." Dung Ly nói.

Tiểu Phù đành phải ra ngoài, đứng trước cửa quan sát phòng chất củi bên kia, qua một lát mới cảm thấy không thích hợp, nếu người bình thường sợ hãi, sẽ nóng lòng muốn tìm người ở bên cạnh, sao Đại cô nương nhà mình không giống vậy?

Trong phòng, tỳ nữ mới vừa thành quỷ không thể động đậy, quanh thân như có một luồng sức mạnh vô hình áp bách, như có tấm lưới lớn chụp trên đỉnh đầu nàng ta, còn lấy sức lực trên người nàng ta đi, dưới đáy lòng thình lình dâng lên nỗi khϊếp sợ khó kìm nén.

Nàng ta giật giật khóe môi, không nói nên lời, cổ họng giống bị bóp chặt, cảm giác khó thở ngột ngạt lại từ trên đầu ập xuống.

Hoa Túc cũng không thèm nhìn tới nàng ta, nhưng âm thầm phát ra uy áp*, khiến nàng ta kinh sợ.

(*Uy hϊếp áp lực.)

Dung Ly không nhanh không chậm ngồi xuống, giơ tay ôm lấy mèo con trên bàn. Mèo con vùi đầu vào trong lòng ngực nàng, cái đuôi hướng tới Hoa Túc, hừ một tiếng nho nhỏ yếu ớt.

Nàng vỗ về mèo con, vuốt bộ lông dựng lên của nó xuống, "Ngươi biết ai hại ngươi không."

Lực bóp trên cổ Ngọc Trác buông lỏng, tuy áp lực đè trên đầu chưa tan, nhưng nàng ta miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện, nàng ta nghẹn khụ một tiếng, sợ hãi nói: "Vì sao ngươi có thể thấy ta, ngươi thật sự bị quỷ...... ám?"

Một chữ "Ám" này khá tế nhị, Hoa Túc không thích nghe.

Hoa Túc vốn dĩ đang nghiêng người, nghe vậy quay qua phía Ngọc Trác, chưa tháo lụa đen che mặt xuống, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài sắc bén. Biểu hiện trong mắt nàng ấy hờ hững, có vẻ khinh thường lạnh lùng, rất là cao ngạo.

Con ngươi Ngọc Trác co lại, nàng ta thành quỷ thì bay, hai chân không chạm đất, quỷ này lại vững vàng chạm đất, ngoại trừ chiếc áo đen, dáng vẻ không khác gì người phàm, giống người rồi lại không giống người, tựa quỷ lại không biết đến tột cùng có phải quỷ hay không.

Hoa Túc ngồi xuống, không mảy may để ý tới nàng ta.

Ngọc Trác lướt nhìn qua căn phòng, mới phát giác còn có một thứ kỳ quái đứng ở góc tường, thân thể thứ đó trắng thuần, khung xương như bị nghiêng, ngũ quan trên mặt xiêu vẹo lạ lùng, giống như tờ giấy.

Nàng ta đang muốn dời ánh mắt, kinh hoảng phát hiện "Tờ giấy" kia khẽ xoay con mắt một chút.

"Đó là quỷ lột da." Dung Ly nhẹ giọng nói, "Vì sao ta nhìn thấy ngươi? Đương nhiên là bởi vì ta bị ngươi làm hại ngã xuống nước, vốn nên đi đời nhà ma, may mà nhặt về một cái mạng, hiện giờ nửa bước vào âm dương, đã là nửa người nửa quỷ."

Ngọc Trác vội vàng cúi người dập đầu, "Là Tam phu nhân muốn hại ngươi, nàng, nàng......"

"Nàng áp chế ngươi?" Dung Ly cúi đầu nhìn nàng ta.

Ngọc Trác không nói chuyện, vẫn còn dập đầu.

"Nàng thu mua ngươi." Dung Ly sửa lời lại nói.

Hoa Túc dù bận vẫn ung dung nhìn nha đầu này chọc quỷ, cảm thấy nàng càng thêm giống con hồ ly, diễn cáo mượn oai hùm rất sinh động.

Ngọc Trác dập đầu nói: "Ta xin lỗi Đại cô nương, ta xin lỗi Đại cô nương, trong nhà nô tỳ có người già bệnh nặng, nô tỳ không mời nổi đại phu, Tam phu nhân liền cho nô tỳ một vài thứ tốt, nô tỳ cũng là cùng đường."

"Ngươi cảm thấy tam nương là ân nhân của ngươi, cho nên tam nương bảo ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó." Trong mắt Dung Ly nào có lửa giận, hai mắt trong vắt như hồ nước, nàng khẽ cười nói: "Ngươi có biết bộ dáng của ngươi giống gì không."

Ngọc Trác không hé răng.

"Chó cậy thế chủ." Dung Ly nhẹ nhàng nói, gằn từng chữ một, tiếng nói kéo thật dài.

Khóe môi Hoa Túc giấu dưới lụa đen bỗng nhếch lên, gập ngón trỏ gõ gõ bàn, thầm nghĩ hay cho câu chó cậy thế chủ, ý nghĩa chẳng khác cáo mượn oai hùm.

"Nô tỳ bị mù mắt, nhận sai chủ nhân, nào biết ta rõ ràng đã làm đến như vậy, nàng vẫn phái người đưa ta lên xà ngang, một người đẩy cửa sổ dưới mái ngói ra bỏ chạy, còn có một người ra cửa sau khóa lại, làm ta giống như thắt cổ tự vẫn." Ngọc Trác khóc lên, giơ tay lau mặt mới phát giác trên mặt mình là huyết lệ.

Dung Ly như suy tư gì, lại hỏi: "Lúc trước ngươi đi theo Mông Nguyên bao lâu rồi."

Ngọc Trác sửng sốt chốc lát, bẻ ngón tay nói: "Hồi cô nương, được năm năm." Hiện giờ mặc dù nàng ta đã thành quỷ, nhưng vẫn biết xem xét thời thế, vừa thấy liền biết Đại cô nương cùng quỷ áo đen kia có quan hệ không hề tầm thường, không thể đắc tội quỷ này, hiển nhiên nàng ta cũng không dám chống đối Đại cô nương.

Nàng ta đã bị người hãm hại thành quỷ, không thể để kết cục cuối cùng còn bị hồn phi phách tán.

Dung Ly hỏi: "Ngươi có biết Nhị phu nhân ra đi thế nào không?"

"Không biết." Ngọc Trác ngừng lại, sợ nàng không tin, liền nói: "Không dám có nửa phần lừa gạt cô nương!"

Dung Ly nhăn mày, "Mông Nguyên cùng quản trướng trong phủ có quan hệ gì?"

Ngọc Trác rũ mắt, nàng ta không biết việc quản trướng tiên sinh bị áp giải tới quan phủ, sửng sốt một lúc, nói đúng sự thật: "Chỉ biết Tam phu nhân lén gặp tiên sinh kia vài lần."

Dung Ly vuốt mèo, ánh mắt long lanh, chỉ thoáng nhìn liền khiến người gợi nhớ đến sóng nước mùa thu, "Vậy ngươi có biết chuyện năm ấy Tam phu nhân cầu quẻ cho Dung phủ, quẻ bói nói Dung phủ cần cả gia đình làm lễ tế cho Đại phu nhân?"

"Biết." Ngọc Trác vẫn dán cái trán trên mặt đất.

"Nàng đi ngôi chùa nào?" Dung Ly chậm rãi cúi người, tới gần nàng ta.

Ngọc Trác vội vã mở miệng: "Là chùa Thu Thọ trên núi Hóa Ô!"

"Chùa Thu Thọ?" Dung Ly chưa đi đến chùa này, dường như có nghe nói con sông dưới chân núi Hóa Ô thường bị lũ lụt, một khi lụt, cầu sẽ bị ngập, không qua mười ngày nửa tháng, nước lũ sẽ không rút hết, cho nên hương khói của chùa trên núi cũng không tràn đầy, người lên núi rất ít.

"Ngươi còn biết cái gì?" Dung Ly hỏi.

"Nàng thường đi chùa Thu Thọ, trừ việc này ra, không biết việc gì khác." Ngọc Trác nhỏ giọng nói, "Đáng tiếc ta không đến gần người Mông Nguyên được, nếu không, nhất định sẽ lấy tánh mạng nàng ta!"

Dung Ly lắc đầu: "Không sao, lần nàng ta đi chùa Thu Thọ gần nhất là khi nào?"

"Mông Nguyên mỗi lần ra phủ, bên cạnh chỉ có nha đầu hầu hạ bên người, nô tỳ cũng không biết được." Ngọc Trác nói.

"Xem ra nha đầu kia, biết rất nhiều đi." Dung Ly đứng thẳng lưng, giọng nói có chút khàn, nhẹ ho khan.

Hoa Túc nâng tay lên, năm ngón tay thò ra khỏi áo đen, ngón trỏ cong lại, bình sứ cùng cái ly trên bàn chuyển động, như có một đôi tay đỡ lấy, bình sứ dựng lên, miệng bình nghiêng lại, đổ nước vào ly.

Ngọc Trác nghe thấy tiếng nước, âm thầm ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái liền sợ tới mức run hồn.

Dung Ly chớp mắt một chút, nàng quen biết Hoa Túc có vài ngày, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua Hoa Túc lãng phí quỷ lực như thế.

Nước chảy từ từ, không chờ nước trong ly tràn ra, thân bình dựng thẳng, hạ xuống trên bàn.

"Uống nước." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Dung Ly dùng một bàn tay ôm mèo, nâng một cái tay khác lên cầm ly, khi miệng ly để ở trên môi, ánh mắt lặng lẽ quan sát Hoa Túc.

Hoa Túc bỗng dưng đứng lên, đứng trước mặt Ngọc Trác, gần đến mức Ngọc Trác có thể cảm thấy được khí lạnh trên người nàng ấy.

Ngọc Trác chậm rãi ngẩng đầu, sợ đến toàn thân phát run, "Đại nhân, ta biết gì đều đã nói hết."

Ánh mắt Hoa Túc lạnh lẽo, áo đen rung lên, một sợi dây xích đinh một tiếng rơi xuống chạm đất.

Dây xích kia to thô hơn cánh tay, đen kịt, bên trên hình như có dấu khắc cổ xưa gì, nhưng không thấy rõ.

Ngọc Trác nghe tiếng cúi đầu, tuy không biết đây là vật gì, nhưng tim đã đập như sấm.

Hoa Túc không nhanh không chậm vén áo đen lên, vạt áo giấu phía dưới tức khắc lộ ra một góc, tay nàng ấy vừa vặn cầm lấy một đầu dây, năm ngón tay mảnh mai như cọng hành, khi nắm lấy dây xích, khớp xương cùng gân xanh hiện lên rõ ràng, gầy mà có lực.

Dây xích bị ném đi, leng keng rung động, một đầu khác tựa con rắn, hướng tới Ngọc Trác trói lại.

Ngọc Trác bị trói kín mít, giãy giụa đều không thể tránh được, sức mạnh không biết từ đâu tới đè trên đỉnh đầu nàng ta, khiến nàng ta không thể động đậy, đây......

Đây là đại quỷ sao.

Sau khi trói lại, dây xích bỗng dưng tàng hình.

Hoa Túc buông lụa đen xuống, áo choàng hoàn toàn che hết vạt áo cùng tay nàng ấy.

Ngọc Trác thử giật giật vai và tay, không ngờ thật sự không còn nhìn thấy sợi dây xích trói trên người nàng ta, "Đây là......"

"Đây là xích trói hồn, lệnh quỷ khí trên người của ngươi biến mất, nhưng cũng trói hai chân ngươi lại, đỡ phải gây rắc rối cho ta." Hoa Túc khẽ đung đưa áo đen, ngồi xuống ghế sau đó nhắm hai mắt lại.

Ngọc Trác nhận mệnh, dập đầu nói: "Đa tạ đại nhân ban xích."

Dung Ly lại nhấp một ngụm nước, "Khuôn mặt hai người đưa ngươi lên xà ngang ra sao, ngươi còn nhớ rõ chứ?"

"Nhớ rõ, nhưng đều là gương mặt lạ, chỉ biết mặt mũi, không biết là ai ở trong viện." Ngọc Trác lên tiếng.

"Nhớ rõ." Dung Ly nhẹ giọng nói, "Đi tìm cho ta."

Ngọc Trác nắm chặt mười ngón, "Thù này ta nhất định phải báo!"

"Ồn ào, đi ra ngoài." Ngay cả ánh mắt Hoa Túc cũng không muốn cho tỳ nữ này.

Ngọc Trác vội vàng đứng lên, cúi đầu từ trên tường xuyên qua, cứ như vậy xuyên ra ngoài phòng.

Lúc nãy Dung Ly còn hùng hổ doạ người, tỳ nữ này vừa đi, lập tức trở nên ôn hòa, "Ta cho rằng ngươi sẽ ăn nàng ta."

"Ngươi còn cần dùng nàng ta, ta ăn nàng ta làm chi, huống hồ ăn nàng ta cũng không có tác dụng gì." Hoa Túc hờ hững nói.

Dung Ly nhỏ giọng nói: "Ngươi trói nàng ta lại, chính là muốn đề phòng?"

"Một kẻ dễ dàng phản chủ như vậy, nếu trêu chọc quỷ quái khác trong thành tới đây, vậy rất là nguy hiểm." Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt một tiếng.

Dung Ly nghiền ngẫm, nàng ấy quả nhiên là sợ quỷ khác tìm tới, tránh được thì nên tránh, quỷ lực đã chống đỡ hết nổi.

Qua một lúc, Dung Trường Đình quả thực đã đến, tim đập như sấm đứng trước phòng chất củi mà nói: "Thắt cổ tự vẫn?"

"E là sợ tội tự sát." Mông Nguyên rũ mắt nói.

Dung Trường Đình đi vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn sợi dây thừng bị cắt đứt trên xà ngang, không nhìn ra được gì.

Không Thanh đứng bên cạnh, muốn mở miệng đề cập đến dấu vết trên tường, nhưng lại không muốn nói trước mặt hai vị phu nhân này.

Tiểu Phù đứng ngoài cửa phòng Dung Ly, nôn nóng dậm chân, thầm nghĩ sao không có ai phát hiện dấu bùn trên tường?

"Sao nàng ta vứt dây thừng lên được, cái ghế như thế này làm sao dẫm lên với tới?" Dung Trường Đình nhíu mày.

"Nếu nàng ta thật sự muốn chết, vắt hết óc cũng sẽ nghĩ ra biện pháp, lão gia cần gì rối rắm, coi như là thay đổi biện pháp trừng phạt sai lầm của nàng ta." Ánh mắt Mông Nguyên lắc lư, nói tiếp: "Trong phòng đen đủi, lão gia vẫn nên mau ra ngoài, sai người tìm một nơi chôn nàng ta đi."

Dung Trường Đình đi ra, xua tay: "Mang đi vùng núi Cao Miên chôn."

Hai hộ viện đi tới, dùng chiếu bọc thi thể trên mặt đất lại, đồng loạt nâng ra ngoài.

Dung Trường Đình than một tiếng, nhìn thoáng qua phòng Dung Ly, chần chừ hồi lâu mới đi qua.

Tiểu Phù vội vàng thi lễ, "Lão gia."

Dung Trường Đình giơ tay gõ cửa, "Sao ngươi để Đại cô nương một mình ở trong phòng?"

Dung Ly nghe tiếng cười khẽ, đứng lên đi mở cửa. Ngay khoảnh khắc chạm vào cửa, nụ cười trên mặt nàng tức khắc biến mất, thay đổi sắc mặt cực nhanh.

Nàng bước ra ngưỡng cửa, xoay người khép cửa lại, chưa cho sương mù bên ngoài chui vào trong phòng, đứng trước gió lạnh nói: "Có chút buồn bã, không biết có phải vì ta mà Ngọc Trác mới......"

"Việc này đã xảy ra rồi, chớ nên hao tâm tốn sức." Dung Trường Đình nhìn nàng nói.

Dung Ly gật gật đầu, nhỏ giọng: "Ly nhi muốn đi chùa cầu bình an."

"Ta sai người đi cùng với ngươi, muốn đi ngôi chùa nào?" Dung Trường Đình mở miệng ngay lập tức.

Dung Ly ngước mắt lên, liếc nhìn Tam phu nhân chầm chậm nói: "Chùa Thu Thọ."

Trong phòng, Hoa Túc nghe thấy rõ ràng, lạnh lùng cười nhạt, "Bụng dạ khó lường."

Nàng ấy muốn xem xem, nếu nàng ấy vẫn luôn không ra tay trợ giúp, nha đầu này có thể tính kế nhóm người trong Dung phủ đến mức độ nào.