Chương 47: Sao bị xem là nàng.

Hoa Túc không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Dung Ly hồi lâu, nhất thời không biết chính mình đang mong đợi cái gì.

Sợ với không sợ, khác biệt không nhỏ, kính trọng hay bất kính cũng là cách nhau một trời.Tục Mệnh - Chương 47: Sao bị xem là nàng.Đến đêm khuya, Tiểu Phù mới từ bên ngoài trở về, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Dung Ly, làm như muốn cho cô nương biết mình đã về, rồi cũng sợ làm ồn cô nương.

Từ trước đến nay Dung Ly đều ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động nhỏ liền sẽ tỉnh dậy, chưa đợi nàng đứng lên, Hoa Túc đã mở miệng: "Tỳ nữ của ngươi đã trở lại."

Lò sưởi tay đã sớm lạnh rồi, Dung Ly chưa gọi Bạch Liễu và Không Thanh bỏ thêm than, bây giờ cầm vào lạnh băng một mảnh, đành phải đặt nó qua một bên. Ra khỏi chăn gấm thân thể nhịn không được run lên một chút, tuy trong phòng có địa long nhưng vẫn còn khá lạnh.

Dung Ly cầm áo lông chồn treo trên giá xuống khoác lên người rồi đi tới cửa, mở cửa ra thấy Tiểu Phù đứng ở ngoài với khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh, thật là đáng thương.

Tiểu Phù sửng sốt trong chớp mắt, không dự đoán được cô nương có thể mở cửa cho mình nhanh như vậy, nàng ấy nhìn nhìn hai bên phía sau, muốn nói lại thôi.

"Vào nhà nói." Dung Ly nghiêng người, nhường ra lối đi.

Tiểu Phù xoa xoa tay nhanh chóng vào phòng, trong lòng lo sợ bất an, cực kỳ giống tên trộm.

Dung Ly ngồi xuống, đổ một ly trà đã nguội, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Lúc này Tiểu Phù mới nói: "Tìm được một pháp sư, không phải ở Kỳ An, hỏi thì nói là từ nơi khác tới, trong khoảng thời gian này nghe nói Kỳ An không được thái bình, nên cũng đi theo đến đây, ta tìm hắn tính một quẻ, cảm thấy pháp sư này có chút bản lĩnh."

Dung Ly gật đầu một cái, suy xét lời nói của nàng ấy, ngước mắt lên, con ngươi phản chiếu ánh đèn nhỏ bé, "Khoảng thời gian này Kỳ An không được thái bình? Hắn nghe ai nói việc này."

Tiểu Phù lắc đầu, giơ tay sờ sờ tóc, nhỏ giọng nói: "Chuyện này ta chưa truy hỏi."

"Thôi." Lông mi Dung Ly run lên, lặng lẽ liếc nhìn Hoa Túc một cái, thấy quỷ kia vẫn ngồi nghiêm chỉnh, dường như chưa đặt việc quỷ quái tụ hội đến Kỳ An ở trong lòng, ắt hẳn đã sớm có biện pháp đối phó, cho nên bộ dáng mới bình tĩnh thản nhiên như vậy.

Tiểu Phù lại nói: "Ta đưa tin cô nương viết cho đạo sĩ, đạo sĩ nhìn một lúc sau đó có vẻ chần chừ, ta đưa hết bạc vụn cho hắn, hắn nhận được bạc vụn liền liên tục gật đầu đồng ý, nói cô nương bảo hắn làm cái gì, hắn liền làm cái đó, cô nương bảo hắn hướng đông, hắn tuyệt đối không hướng tây."

Dung Ly nhẹ nhàng cười một cái, ôn hòa nói: "Bạc thật sự là thứ tốt."

Tiểu Phù chớp chớp mắt, "Nhìn mặt mũi đạo sĩ này có thể tin tưởng được, trước đó ta còn tìm vài vị, tất cả đều lấm la lấm lét, vừa nhìn liền cảm thấy không tin được, cho nên tốn nhiều canh giờ, hiện tại mới trở về."

"Không sao, tìm được là tốt rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho hắn vào phủ." Dung Ly siết chặt áo lông chồn, năm ngón tay mảnh mai như hành lá.

Tiểu Phù khó hiểu: "Cần phải tìm cớ gì để cho hắn vào phủ?"

"Ta đã có tính toán." Dung Ly buông ly sứ.

Tiểu Phù chưa xem trong tin viết cái gì, nên cũng không biết rốt cuộc cô nương muốn làm thế nào, nàng ấy âm thầm quan sát sắc mặt của Dung Ly, mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản, hạ thấp giọng hỏi: "Sao muộn rồi mà cô nương chưa ngủ, chẳng lẽ là đang đợi ta về."

Dung Ly lắc đầu, sợi tóc rung nhẹ, "Không ngủ được."

Tiểu Phù nghĩ nghĩ, "Muốn đốt trầm hương sao."

Dung Ly cười khẽ, nghĩ thầm trong lòng, nếu đốt hương lên, người ngủ chính là nha đầu này. Nàng lắc đầu nói: "Không cần đốt, ta nằm một lát là có thể ngủ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, hôm nay bôn ba khắp nơi cũng đã mệt mỏi."

Tiểu Phù hơi bĩu môi, rõ ràng không muốn đi nghỉ, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt không giấu được, phờ phạc uể oải.

"Đi nghỉ ngơi, có việc gì ta sẽ gọi Không Thanh và Bạch Liễu tiến vào." Đôi mắt Dung Ly cong lên.

Lúc này Tiểu Phù mới khom lưng đáp lời, xoay người đi xuống nhà dưới.

Cửa mở ra rồi khép lại, gió phần phật một tiếng thổi vào phòng, suýt nữa dập tắt ngọn lửa trên đế đèn, ánh lửa nhỏ dần đi nhưng bị một bàn tay che lại vừa vặn, ánh lửa chầm chậm dựng lên cao, trở lại bình thường.

Nhưng trên vách tường chẳng có bóng của bàn tay, bàn tay che trước đèn dường như vô hình.

Hoa Túc thả tay xuống, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn về phía Dung Ly, ánh mắt lạnh nhạt trước sau như một, "Ngươi muốn dùng biện pháp gì để khiến Dung Trường Đình tìm đạo sĩ tới làm phép? Nếu hắn không tìm, ngân lượng mà ngươi tốn hết chẳng phải trở thành ném đá trên sông."

Dung Ly chưa nằm lên giường vẫn ngồi yên bất động bên cạnh bàn gỗ, nàng ngủ không được kỳ thật không phải tự nhiên. Nàng ngước mắt lên, đôi mắt long lanh, có lẽ ngọn lửa trong con ngươi đang lay động, khiến ánh mắt nàng cũng tự do theo, dường như đang sợ sệt, nàng hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?."

Hoa Túc giương mắt, đôi môi đỏ mấp máy, "Lịch Thương Minh......"

Nàng ấy còn chưa nói xong, liền bị Dung Ly đánh gãy. Dung Ly nhỏ giọng nói: "Ta còn là người ở trần gian, sao dùng được lịch Thương Minh gì."

Hoa Túc không để ý đến ngày tháng của thế gian, trăm năm ở thế gian với yêu quỷ mà nói chỉ là cái búng tay, tuổi thọ của người phàm chỉ bằng một giấc ngủ của yêu quỷ, quá ngắn ngủi, quá mức bé nhỏ không đáng kể.

Dung Ly ở chung với quỷ này một đoạn thời gian, sớm đoán được nàng ấy chắc hẳn không biết, lông mi bỗng dưng run lên, nói thẳng: "Tuyên Ngân năm Đinh Mão, chính là ngày này."

Kiếp trước vào ngày này, nàng đã biết được bí mật chôn dấu hơn mười năm không thể nói ra của Dung Trường Đình.

Nhưng bây giờ nàng sống lại một đời, thế sự đã thay đổi, không biết tối nay Dung Trường Đình còn tới hay không.

"Ngươi đang sợ?" Hoa Túc nhẹ giọng vạch trần.

Dung Ly không hé răng, bàn tay nắm chặt áo lông chồn, năm ngón tay càng thêm dùng sức khiến khớp xương trắng lên. Nàng thật sự đang sợ, thân thể nhịn không được khẽ run, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, phải hơi há miệng thở dốc.

Hoa Túc đặt tay lên bờ vai nàng, rũ mắt nhìn thấy hàng lông mi đang run rẩy tựa cánh bướm kia, như vỗ vào lòng nàng ấy một chút. Đã gặp qua bộ dáng nha đầu này cáo mượn oai hùm nhiều lần, hiện tại nàng ấy cảm thấy khá bất ngờ.

Hoa Túc đập hai cái lên vai nàng, thật nhẹ nhàng, một luồng khí lạnh xuyên qua lớp áo lông chồn dày dặn chui vào trong xương cốt của nàng.

Dung Ly đột nhiên nhắm mắt lại, chầm chậm thả lỏng năm ngón tay đang nắm chặt áo lông chồn ra, sau đó mới biết trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi. Khi nàng mở hai mắt ra lần nữa, nỗi lo sợ trong mắt đã giảm đi vài phần.

Hoa Túc đứng phía sau nàng, "Ngươi sợ Dung Trường Đình?" Nàng ấy không tin, không phải chưa từng thấy bộ dáng khi Dung Ly tính kế Dung Trường Đình, đâu giống là sợ.

Dung Ly gật đầu một cái, vai cổ cứng đờ, rồi lại lắc đầu. Bản thân nàng hiểu rõ, nỗi sợ hãi này có lẽ từ kiếp trước mang đến, giống như một vết sẹo dài không thể xóa đi trong lòng nàng, in dấu ấn chặt chẽ, nhưng kiếp này nàng không cần phải sợ.

"Ngươi thế mà cũng biết sợ." Hoa Túc nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, không phải chế nhạo trào phúng, mà có vẻ hơi kinh ngạc.

Khi Dung Ly mới vừa có bút trúc liền dám một mình tiến vào chùa Tịnh Ẩn, còn đối mặt với quỷ áo xanh La Hà, lúc đó xác thật trông không hề sợ chết.

Hoa Túc vừa muốn nói gì đó, hai mắt lạnh băng đột nhiên ngước lên, nhìn qua cửa trước, ngay cả bàn tay đặt trên vai Dung Ly cũng mạnh hơn vài phần.

Trên vai bị đè, Dung Ly ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ra phía sau, thấy một góc áo đen của Hoa Túc.

Sắc mặt Hoa Túc không tốt, "Hắn tới làm cái gì." Giọng điệu bình thản từ trước đến nay của nàng ấy lại mang theo một chút khinh miệt nhỏ đến khó phát hiện.

Sự khinh miệt này không làm người khó chấp nhận, dường như nàng ấy vốn nên như thế.

Dung Ly không cần hỏi cũng biết là ai tới, hơi thở chợt cứng lại, ánh mắt từ Hoa Túc trên người dời đi, tròng mắt chầm chậm xoay chuyển nhìn vào cánh cửa đóng chặt. Khoảnh khắc nàng nín thở, trái tim cũng như ngừng đập, tĩnh lặng giống mặt hồ.

Ngoài cửa ánh lên một bóng người, dáng vẻ khá cao, thân hình không quá cường tráng, trên đầu tựa hồ còn đội mũ, là...... Dung Trường Đình.

Đôi tay Dung Ly đặt trên bàn, mười ngón chậm rãi nắm lại, ánh mắt dừng trên cửa không rời nửa tấc.

Nếu là thường ngày, ngay cả tới gần cánh cửa này Dung Trường Đình cũng luôn mãi suy tư, hai chân giống như bị buộc gông xiềng, làm sao giống bây giờ, không cần gõ cửa, còn đẩy cửa vào.

Cửa bỗng dưng mở ra, Dung Trường Đình say khướt mà đứng, khuôn mặt đỏ bừng, không biết có phải bị màu đỏ của đèn l*иg ánh lên nên khiến hai mắt cũng đỏ rực hay không, vẻ mặt chán nản còn căm giận.

Khi còn nhỏ, tuy Dung Ly sống trong phủ này không dễ dàng, nhưng từ trước đến nay Dung Trường Đình đều yêu thương nàng, chưa nói với nàng một câu nặng lời, còn quan tâm săn sóc, e sợ một cái nhìn cũng dọa nàng sợ.

Ánh mắt Dung Ly vẫn không nhúc nhích nhìn cánh cửa, sau khi cửa bị đẩy ra, lại bỗng dưng rơi trên người Dung Trường Đình.

Hoa Túc không nói chuyện, sắc mặt đã lạnh băng xen lẫn bất mãn.

Dung lão gia đẩy cửa rồi lung tung xông vào, trên người đều là mùi rượu, mặc dù cách xa nhưng vẫn khiến Dung Ly ngửi thấy mùi hôi.

Dung Ly nâng tay lên nắm cổ tay áo, che lại miệng mũi, nhíu mày, nàng vốn không muốn đóng cửa lại, nhưng trong Lan viện ngoại trừ nàng, còn có Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân, nếu gây ra động tĩnh gì thì không dễ che giấu.

Nàng che miệng mũi, thấy Dung Trường Đình bước vào ngưỡng cửa, bình tĩnh ngồi một lát mới định đứng lên.

Tay Hoa Túc để trên vai nàng, nàng vừa mới rời khỏi ghế lại bị đè xuống.

Dung Ly yếu ớt, bị một bàn tay đè lại chỉ có thể ngồi yên trên ghế, ngay cả đứng dậy cũng không được.

Hoa Túc bỗng nâng một cánh tay khác lên vung một cái, áo đen như mực dương đến giữa không trung, một luồng sương đen như vỡ đê lao thẳng về phía cửa, khi gần sắp chạm vào đột nhiên hóa thành một đôi tay khép cửa lại.

Quỷ khí ngưng tụ thành đôi tay lập tức tan đi tựa giọt mực hòa tan trong nước.

Cửa phanh một tiếng khép lại, Dung Trường Đình chưa phát hiện ra, cũng không quay đầu lại nhìn. Hắn lảo đảo một chút, tay vịn trên cánh cửa, eo hơi co lại, trông như muốn ngồi xuống ngay tại chỗ. So với ngày thường, dáng vẻ hiện giờ của hắn khá là chật vật, chẳng những xiêm y rối loạn, mà mũ trên đầu cũng nghiêng qua một bên.

Dung Ly bị Hoa Túc đè nên ngồi yên bất động, nhưng cho dù Hoa Túc buông tay ra, nàng cũng sẽ không muốn đến nâng Dung Trường Đình dậy.

Dung Trường Đình nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trước đây của hắn luôn vô cùng kiềm chế, đâu có thể giống bây giờ.

"Có phải ngươi đã sớm biết hắn sẽ đến hay không." Hoa Túc chậm rãi cúi người về phía trước, tựa muốn nhìn thấy biểu hiện của Dung Ly, trước ngực gần chạm vào sau lưng Dung Ly.

Dung Ly ngồi thẳng người, bên tai là hơi thở lạnh lẽo kia, nàng lặng lẽ hít một hơi, ánh mắt nhìn Dung Trường Đình giật giật, lặng yên không một tiếng động mà liếc qua Hoa Túc. Nàng khẽ gật đầu, nói một tiếng: "Phải."

Tay Hoa Túc đáp trên vai nàng hơi gập lên, giống như đang gõ trên bàn, gõ nhẹ vài cái.

Dung Ly biết được mỗi khi quỷ này suy nghĩ đều quen làm thế, lúc này...... Cũng không biết đang tính toán gì.

"Ngươi biết hắn sẽ say rượu, còn biết hắn tối nay vào lúc này sẽ đến." Giọng nói Hoa Túc nhàn nhạt.

Dung Ly im lặng, nàng không thể nói trắng ra, nàng sở dĩ biết được hết thảy là bởi vì nàng đã chết một lần.

"Làm sao ngươi biết được?" Hoa Túc cúi người xuống, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp gần trong gang tấc.

"Đoán." Dung Ly nhỏ giọng nói, như mèo con hừ hừ.

Không biết Hoa Túc tin hay không tin, nàng ấy đứng thẳng lên nhìn Dung Trường Đình, nâng tay lên bắn ra một sợi quỷ khí, kéo lão gia sắp ngồi xuống đất đứng dậy.

Dung Trường Đình rất say, hai chân đã mềm nhũn không đứng dậy nổi, cho nên khi bị nâng lên, thân thể vẫn nghiêng ngả. Hắn không thể mở to đôi mắt, bỗng nhiên hô lên một cái tên: "Đan Tuyền."

Đan Tuyền, tên này ở trong phủ đã hơn mười năm không có ai nhắc đến, không phải không thể nhắc, mà là không dám nhắc.

Khi Đại phu nhân sinh hạ con gái đầu lòng, bên cạnh chỉ có một bà mụ, nghe nói ngay lúc hài nhi cất tiếng khóc nỉ non, tay nàng nâng lên đột nhiên buông xuống, hai mắt mở to, đã là mất hồn.

Ai chẳng biết Dung Trường Đình yêu quý vị phu nhân này biết bao nhiêu, người ngoài truyền miệng, hai người quen biết nhau khi còn bé, đã đính ước từ nhỏ, sau đó Đan Tuyền gả vào Dung phủ, hai người có thể nói là như đôi uyên ương.

Những việc này, tất cả đều là Dung Ly nghe được từ người khác, rốt cuộc có phải như thế hay không, nàng không thể nào biết được, chỉ biết sau khi Đại phu nhân qua đời, Dung Trường Đình chưa gượng dậy nổi, sau này trong phủ mới có thêm vài vị phu nhân.

Bị quỷ khí nâng lên, Dung Trường Đình nghiêng ngả đến gần, hay tay chống trên bàn, lại nhỏ giọng gọi một tiếng: "Đan Tuyền."

"Ta không phải." Dung Ly bỗng dưng mở miệng.

Nào ngờ, Dung Trường Đình giống như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng là nàng!"

Lòng bàn tay Dung Ly đầy mồ hôi lạnh, nàng rũ mắt xuống, thoạt nhìn rất là ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: "Ta không phải."

Dung Trường Đình đột nhiên bước tới gần thêm một bước, định nắm lấy tay Dung Ly, không nghĩ tới quỷ khí chợt tiêu tan, hai chân hắn mềm nhũn, đông một tiếng ngã xuống đất, có vẻ hắn không biết đau, đột nhiên duỗi tay muốn nắm lấy mắt cá chân giấu dưới váy của Dung Ly.

Hắn mới vừa thò tay ra, năm ngón tay bị một khí lực vô hình chụp lại.

Hoa Túc nhẹ cong ngón tay, quỷ khí quấn trên tay Dung Trường Đình lập tức tụ lại.

Ngay sau đó, năm ngón tay của Dung Trường Đình bị bẻ quẹo qua một bên như bánh quai chèo, gần như sắp phải bị bẻ gãy.

Trên mặt Hoa Túc không có biểu hiện gì, nhìn người phàm dưới chân còn không bằng một con kiến.

Dung Ly chậm rãi lui hai chân về sau một chút, cúi đầu nhìn lão gia Dung phủ dưới đất.

Năm ngón tay Dung Trường Đình vang răng rắc, hắn vốn định kêu ra tiếng vì đau, không ngờ âm thanh đã đến đầu lưỡi, nhưng làm thế nào cũng kêu không ra, giống bị người khác bịt miệng lại.

Hoa Túc giơ tay lên, quỷ khí quấn trên ngón tay hắn tức khắc tan đi.

Tay Dung Trường Đình run run không ngừng, năm ngón như bị phế đi, sau đó cũng có thể mở miệng, nhỏ giọng kêu a a vài tiếng.

"Ta chưa làm tổn thương đến xương cốt của hắn." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Dung Ly im lặng, suy nghĩ đã loạn thành một đoàn, kiếp trước chỉ biết lo sợ, không hiểu rõ chuyện gì đã khiến nàng một bước khó đi. Nàng hơi há miệng nhẹ thở hổn hển một hơi, ánh mắt phức tạp hỏi: "Sao ngươi cảm thấy ta là Đan Tuyền, bởi vì bộ dáng của ta lớn lên giống mẹ, hay là vì ta cũng gầy yếu như mẹ?"

Dung Trường Đình nằm trên mặt đất, tay đã không thể thò ra nửa tấc, năm ngón tay run rẩy, hắn bị say rượu, tâm trí mơ màng, hai mắt đỏ rực như phát hỏa, giọng nói khàn khàn: "Đan Tuyền, hiện giờ bộ dáng của nàng chỉ có ba phần giống trước kia, nhưng vẫn ngoan ngoãn như vậy, sẽ không ngỗ nghịch với ta."

Dung Ly chợt cảm thấy, phu thê ân ái mà người khác nói, có lẽ là giả.

Dung Trường Đình lại nói: "Ta biết nàng nhất định luyến tiếc ta nên mới chuyển thế trở về, ta đã đợi nàng hơn mười năm, những phu nhân trong phủ hiện giờ, so ra đều không ngoan ngoãn nghe lời bằng nàng."

"Đan Tuyền sinh hạ một đứa con gái rồi đã chết." Hơi thở Dung Ly trở nên nhanh hơn.

"Đan Tuyền không chết, nàng sinh một đứa con gái cho ta, hồn cũng đầu thai trở về, ngươi chính là nàng!" Dung Trường Đình cắn chặt khớp hàm.

Dung Ly nghĩ người này thật sự điên rồi, một giọt mồ hôi lạnh trên trán dọc theo sườn má chảy xuống, dưới cằm bỗng dưng có một ngón tay lạnh băng để lên, ngăn giọt mồ hơi đang trượt xuống kia lại.

Hoa Túc vân vê ngón tay, mồ hôi dính trên ngón tay liền bốc hơi thành khói, biến mất không còn một mảnh.

Dung Ly rũ mắt nhìn nam nhân nằm trên mặt đất, chợt thấy choáng váng đầu, tay che trước miệng mũi chậm rãi nâng lên che trên đầu, nàng lắc đầu nói: "Nhưng sau khi Đan Tuyền chết, ngươi lại cưới tứ phòng phu nhân, nếu ngươi cảm thấy ta là nàng, cần gì phải làm thế."

Nàng khựng lại, ánh mắt u ám, "Không, sau khi cưới tứ phòng phu nhân, ngươi mới cảm thấy ta là Đan Tuyền, có người nào đã nói với ngươi?"

Hoa Túc cúi đầu nhìn nàng, vốn đang lo lắng nha đầu này sẽ bị sợ tới mức không thể nói chuyện, hiện tại xem ra vẫn còn biết ăn nói, hồ ly chính là hồ ly, cho dù sợ hãi, nhưng một chút tâm địa xảo trá vẫn không bớt được nửa phần.

Trên mặt đất, Dung Trường Đình cử động khuỷu tay, bò tới phía trước vài tấc, đỏ mắt nói: "Đan Tuyền, ta muốn nàng."

Dung Ly mê man suy nghĩ, kiếp trước......

Kiếp trước nàng dùng bình hoa đánh Dung Trường Đình hôn mê, sau đó Dung Trường Đình tu dưỡng một đoạn thời gian, chưa dám tới gặp nàng nữa, tiếp đó truyền đến tin Tứ đệ ở Bồng Châu bị gϊếŧ hại, Dung Trường Đình liền suốt đêm đuổi đi, cho đến khi nàng chết cũng không trở về.

Sắc mặt Hoa Túc lạnh hơn, duỗi tay lại chém ra một sợi quỷ khí.

Cả người Dung Trường Đình như bị phá hủy gân cốt, đau đớn vô cùng.

Dung Ly phủ lên năm ngón tay đang đặt trên vai nàng của Hoa Túc, cầm năm ngón tay lạnh băng ấy ra. Nàng ngồi xổm xuống trước mặt Dung Trường Đình, hơi thở dồn dập hỏi: "Ngươi nói đi, là ai nói cho ngươi, ta chính là Đan Tuyền?"

Khóe mắt Dung Trường Đình như muốn nứt ra, "Tự Chiêu một lời nói toạc ra, ta cũng cảm thấy thế."

Dung Ly chậm rãi đứng lên, thế nào cũng không nghĩ tới, tính kế hết thảy mọi việc chính là Tứ phu nhân Tự Chiêu. Hành động này đã huỷ hoại nàng cùng Dung Trường Đình, lại có thể bức điên Tam phu nhân, nhưng Tự Chiêu là vì cái gì?

Kiếp trước nàng bị chết không rõ ràng, kiếp này cuối cùng đã biết được một chút.

Dung Ly cười nhạt, cúi đầu nói: "Xem ra ngươi vô cùng tin việc quỷ thần này."

Hoa Túc lẳng lặng nhìn hồi lâu, khẽ nói: "Cần gì tốn miệng lưỡi với hắn."

"Ngươi cho ta là Đan Tuyền," Dung Ly nhẹ nhàng cười, "Một khi đã như vậy, ta liền nói cho ngươi, ngươi có biết vì sao tam phòng động thai không, đó là vì linh hồn của Chu thị quấy phá, ngày mai tìm một đạo sĩ đến Trúc viện làm phép."

Nàng vừa dứt lời, Dung Trường Đình nhắm mắt lại, bị đau đến hôn mê bất tỉnh.

Hoa Túc thu hồi quỷ khí, lãnh đạm nói: "Sai quỷ lột da tiễn hắn đi, cả người toàn mùi rượu, hôi thật sự."

Thân thể Dung Ly vô lực, lui một bước ngã ngồi xuống ghế, giơ tay ôm đầu hồi lâu không nói chuyện, một cái tay khác mệt mỏi vẫy vẫy quỷ lột da.

Quỷ lột da xiêu vẹo đi tới, bộ dáng vẫn khó coi trước sau như một.

"Đưa hắn trở về, chớ để người khác thấy." Dung Ly yếu ớt nói.

Quỷ lột da khiêng Dung Trường Đình trên vai, vốn muốn xuyên cửa đi ra, nào ngờ Dung Trường Đình đυ.ng đầu vào cửa. Quỷ này sửng sốt một chút, lúc này mới học cách mở cửa bước ra ngoài.

Cửa vẫn còn mở, gió lạnh cuốn đi hơi ấm trong phòng, mùi rượu khó ngửi đã nhạt hơn rất nhiều.

Dung Ly đón gió nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Hoa Túc ở phía sau nàng khẽ nói: "Cho dù Dung phủ rộng lớn, cũng chẳng qua là ở thế gian, không cần hoảng sợ."