Chương 2

Cát vàng cuồn cuộn, bụi mù từng trận. Hắn tuy hiểu rõ cảnh sắc phương bắc nhưng cũng không ngờ thê lương đến nỗi này. Nếu nói phồn hoa, cũng không sao sánh được với Trường An. Kim Khởi Phạm cưỡi ngựa ngự tứ <ngựa vua ban tặng>. Bảo mã phi đến đây đích thị quang cảnh ở trung tâm.

Năm này tháng nọ chinh chiến, hơn nữa với tính khí khát máu của mình, trong vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi hắn đã trèo lên hạng Nhất phẩm tướng quân. Tuy nhiên điều này không phải chủ ý của hắn.

Điều hắn muốn chính là không cần bất kì lý do gì cũng liền có thể gϊếŧ người. Kỳ thật hắn không quan tâm triều Đường có thể vĩnh tùy bất hủ <tồn tại bất diệt> hay không, điều hắn quan tâm chính là có hay không chiến trường để hắn sinh tồn.

Lúc máu tươi nhuốm đỏ ác đao trên tay hắn, bắn tung tóe lên mặt hắn, hắn cũng không chút nào động tình, chỉ cần có thể chứng minh mình vẫn còn sống, bất kể máu hắn không tanh mùi của máu <ý bảo anh ấy là động vật máu lạnh =))>.

Bất chợt nổi lên cuồng phong, cuồn cuộn từng vòng xoáy tựa hồ cát bay, Kim Khởi Phạm giương tay ngăn trở bão cát đang kéo tới.

“Ai đang ở nơi này?” Thanh âm xa lạ vang lên bên tai Khởi Phạm. Theo nơi phát ra thanh âm nhìn lại, giữa sa mạc vàng rực tựa hồ thấy một người quỳ gối trên mặt đất.

Đợi bão cát qua đi, hắn mới nhìn thấy rõ ràng người kia: mái tóc dài kim sắc? Hơn nữa không phải làn da ám hoàng <vàng tối a~> của Hán nhân mà là màu da nhũ bạch <trắng sữa..woa~>.

Kinh nghiệm giao chiến cho Khởi Phạm biết tướng mạo kẻ kia tuyệt nhiên không phải là người Đột Quyết, nhưng hắn lại mang trên người phục sức Đột Quyết, lại xuất hiện nơi này, rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?

“Hàn canh, là ngươi sao?”

Khởi Phạm nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, cơ hồ người đó đang hỏi người tới là người phương nào, hai tay yếu ớt vô lực vung vẫy giữa không trung rồi lại mò mẫm trên mặt đất

Không nhìn thấy gì?! Kim Khởi Phạm rốt cục hiểu được đối phương là người ra sao

—- một hạt tử <người mù> Đột Quyết.

“Ngươi là ai?” Kim Khởi Phạm xuống ngựa tiến lên hỏi.

“Không phải Hàn Canh!” Người tóc vàng luống cuống đứng lên, vừa không nhận thức đối phương, lại không tự báo danh tính, hắn lại càng luống cuống, hai tay quở quạng lung tung trên mặt cát

Thật vất vả mới tìm được bên người một nhánh cây khô miễn cưỡng chống đỡ chính mình, mới đi vài bước lại té ngã trên mặt đất, thật vô dụng. Ngay lúc đó, hắn vẫn lấy tay dò đường hòng chạy trốn.

“Ngươi muốn chạy đi đâu?” Kim Khởi Phạm cảm thấy người này rất thú vị, hắn tiến lên nắm lấy cổ tay người nọ, phát hiện bàn tay nhỏ nhắn như nữ tử. Thấy rõ ràng gương mặt đang lo lắng sợ hãi lại vô cùng tú lệ. Đặc biệt … ánh mắt hắn, tuy là người mù, lại vô cùng vô tận như biển rộng. Nếu người kia không mặc nam tử phục sức của Đột Quyết, Khởi phạm đã nghĩ hắn là nữ tử, hơn nữa là Đột Quyết tuyệt lệ xuất trần hạt tử.

“Buông ra, buông!” Là ai nắm lấy tay hắn? Là ai ở trước mặt hắn? Hàn Canh đâu? Kẻ kia từ đâu tới?

“Hàn Canh, cứu cứu ta, Hàn Canh, ngươi ở nơi nào?”

“Nga, ngươi nói được Hán ngữ.” Nghe thấy âm thanh “Buông” ban nãy, Kim Khởi Phạm nơi khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Tốt lắm, tiết kiệm được thời gian của ta. Nói! Ngươi từ nơi nào tới? Như thế nào lại ở chỗ này?”

“Ta......”

“Công tử!!!” Một tiếng kêu lên đánh gảy nghi vấn Khởi Phạm đang đề ra. Ở chiến sự nếu bị

quân địch phát hiện cư nhiên sẽ rước lấy những phiền toái không cần thiết.

“Ta sẽ tìm ngươi!” Lúc gần đi, Kim Khởi Phạm tự ý nói: “Ta nhất định sẽ tìm được ngươi!”

“Ngươi....” Rốt cuộc là ai? Con ngươi đen vô thần tựa như đảo qua hết thảy trước mắt nhưng lại không nhìn thấy cành cây ngọn cỏ nào.

“Công tử!!!!” Tiếng gọi ầm ỉ càng ngày càng gần khiến Khởi Phạm khẽ nhíu mày.

“Ngươi là ai?” thanh âm run rẩy phát ra từ người tóc vàng

Khởi Phạm phá lệ đáp: “Kim Khởi Phạm, nhớ kỹ tên này!”