Chương 18

Nên nghe lời ai hơn?

Đồng Tuệ nghĩ đầu tiên, đương nhiên là ai có lý nàng sẽ nghe người đó, tổ tôn hai người đều vô lý, vậy nàng ai cũng không nghe.

Chỉ là lúc này bị Tiêu Chẩn nhìn chằm chằm, bị hắn ép sát như vậy, ý tứ không thể rõ ràng hơn, Đồng Tuệ sợ nói lời thật lòng chọc hắn không vui sẽ làm càn.

Thật sự bị ai xông vào bắt gặp, Đồng Tuệ còn mặt mũi nào nhìn người khác?

Nàng cụp mi, nhỏ giọng thuận theo: “Chàng, nghe lời chàng hơn.”

Đồng gia A Mãn vốn đã xinh xắn đáng yêu, giờ phút này cụp mắt đỏ mặt nhỏ giọng e lệ, càng khiến người ta muốn bắt nạt nàng đến khóc.

Ánh mắt Tiêu Chẩn lưu luyến trên gương mặt nàng một hồi, mới buông nàng xuống: “Đi chọn sách đi.”

Đồng Tuệ cắn môi, chất tử đã quyết tâm phá bỏ quy củ của tổ phụ, nàng còn do dự cái gì?

Đồng Tuệ cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp từ dãy dưới cùng bắt đầu lấy, dự định từ trái sang phải, sau này sẽ từng tầng từng tầng xem lên trên.

Tiêu Chẩn nhận lấy sách nàng lấy ra ôm vào lòng, nhắc nhở cô nương giống như muốn chạy trốn: “Nói với nhị thẩm xong thì về phòng, ta mang sách qua cho nàng.”

Đồng Tuệ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Mẹ con Hạ thị còn đang ở Tây viện, Trung viện bên này yên tĩnh, Đồng Tuệ đứng trong bóng râm của căn nhà, đợi đến khi mặt không còn nóng nữa mới đi đến Đông viện.

Liễu Sơ đã rửa sạch rau dại, thấy Đồng Tuệ, Liễu Sơ nói: “Để ta đi cùng muội?”

Chuyến này chắc chắn sẽ đắc tội với Hạ thị thêm một bậc, Liễu Sơ lo lắng đệ muội trẻ tuổi không chịu nổi.

Đồng Tuệ cười nói: “Tẩu tử không đi mới là giúp muội, tẩu tử đi, họ lại sai khiến tẩu tử, muội lại phải giúp tẩu tử ngăn cản.”

Liễu Sơ chợt cảm thấy áy náy, thực ra đệ muội chỉ cần nghỉ ngơi là được, lại vì giúp nàng liên tiếp xảy ra tranh cãi với mẹ con Hạ thị.

Đồng Tuệ không muốn nàng như vậy: “Mẫu thân đã nói, tẩu tử hòa thuận như thêm một người tỷ muội ruột thịt, tẩu tử đối xử tốt với muội như vậy, muội đương nhiên cũng phải bảo vệ tẩu tử, chúng ta đừng quá khách sáo.”

Liễu Sơ cười nói: “Được, sau này muội chính là muội muội ruột thịt của ta.”

Đồng Tuệ bèn bưng chậu rau dại còn đọng nước đi về phía Tây, trước tiên đi qua Trung viện, thấy Tiêu Chẩn lại ngồi trong sảnh đọc sách, Đồng Tuệ nhân lúc hắn ngẩng đầu liền tăng tốc bước chân, nhanh chóng đi qua cửa chính, rất nhanh đã xuyên qua cổng vòm giữa hai viện đến Tây viện.

Tiếng Hạ thị và Tiêu Ngọc Thiền truyền đến từ chính phòng, Đông sương phòng Lâm Ngưng Phương ở yên tĩnh, chỉ có A Trân ngồi dưới mái hiên vá quần áo, nhìn màu sắc kiểu dáng, hẳn là của Hạ thị.

Nhận ra Đồng Tuệ, A Trân vội vàng buông kim chỉ đứng dậy, rất thuần thục hành lễ.

A Phúc không có nhiều lễ nghi như vậy, ngoại trừ giúp Tiêu gia làm việc, A Phúc càng giống một thôn nữ bình thường, mày liễu mắt hạnh, nói nói cười cười với các vị chủ tử.

Đồng Tuệ nhìn bộ quần áo cũ của mình và chậu rau trong lòng, cười nói: “Ngươi bận việc đi, không cần đa lễ như vậy.”

A Trân ngại ngùng cười cười, lại ngồi xuống, cúi đầu, ánh mắt lại len lén nhìn nhị thái thái.

Đồng Tuệ đã xoay người đi về phía chính phòng, hơi cao giọng: “Nhị thẩm, mau nhìn xem ta và đại tẩu đào được thứ gì tốt về này.”

Vừa nghe thấy có đồ tốt, Hạ thị và Tiêu Ngọc Thiền ra ngoài đặc biệt nhanh, nhìn thấy chậu rau dại xanh mướt, quả thực rất vui mừng.

Đồng Tuệ: “Vừa rồi tổ phụ cũng nhìn thấy, nói đúng lúc trưa nay hấp bánh bao, rau chúng ta đã rửa sạch rồi, nhị thẩm mau đi nhào bột, vừa kịp lúc đấy.”

Hạ thị, Tiêu Ngọc Thiền: “...”

Đồng Tuệ mỉm cười nhét chậu rau vào lòng Tiêu Ngọc Thiền, xoay người bỏ đi.

Tiêu Ngọc Thiền tức giận, chuyện gì vậy, nhị tẩu này không chịu làm quả hồng mềm cũng thôi đi, vậy mà còn dám sai khiến các nàng?

Nàng ta vừa định lên tiếng, Hạ thị nhìn về phía Tây viện, ra hiệu nữ nhi nhỏ giọng một chút, tránh để lão gia tử bên ngoài nghe thấy.

Tiêu Ngọc Thiền giậm chân: “Vậy cứ thế này sao?” Nàng ta thích ăn bánh bao nhưng nàng ta lại không muốn tự mình hấp!

Hạ thị hừ lạnh: “Hấp thì hấp, nhưng nàng ta cũng đừng mong sống yên ổn.”

Mẹ con hai người cùng đi đến Trung viện.

Hạ thị biết Tiêu Chẩn đang ở sảnh, lại giả vờ như không biết, còn chưa đến cửa chính đã bắt đầu thở dài: “Ôi, ban đầu ta còn tưởng nhị tẩu con ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn là người hiền lành dịu dàng, gả đến nhà chúng ta hòa thuận vui vẻ biết bao, không ngờ nàng ta chỉ ngoan ngoãn trước mặt nhị ca con thôi, nhị ca con vừa không có mặt, ngay cả ta nàng cũng dám cãi lời sai khiến.”

Tiêu Ngọc Thiền phụ họa: “Đúng vậy, nàng ta mới gả đến đây mấy ngày, đã xúi giục đại tẩu không để ý đến chúng ta, thời gian lâu thêm chút nữa, e là nhị ca cũng bị nàng ta xúi giục trở mặt với chúng ta, trong thôn những nhà phân gia không phải đều là do tức phụ gây ra sao.”

Hạ thị: “May mà đại bá mẫu con mất sớm, nếu không với tính cách nhu nhược của bà ấy, cũng không đấu lại được loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm như nhị tẩu con đâu.”

Tiêu Ngọc Thiền: “Không được, vì sự hòa thuận của đại gia đình chúng ta, con phải đi mách nhị ca.”

Hạ thị: “Nhất định không được, bọn họ mới thành thân, nhị ca con chắc chắn sẽ thiên vị nàng ta, sẽ không tin đâu, chúng ta nhẫn nhịn một chút, đi thôi, mau đi nhào bột.”

Mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng di chuyển đến cửa phía nam ngoài sảnh.

Hạ thị đi trước, ngẩng đầu nhìn thấy chất tử đang ngồi bên trong, sắc mặt biến đổi, từ lúng túng sau khi nói xấu sau lưng biến thành giả ngu che giấu: “Ôi, lão nhị sao con lại ở đây đọc sách, ta còn tưởng con ở ngoài kia.”

Tiêu Chẩn nhìn họ, thần sắc như thường: “Tổ phụ gọi con về trông nhà, nhị thẩm muốn nấu cơm sao?”

Hạ thị nói: "Đúng vậy, A Mãn đưa đại tẩu con đi đào rau sam về, chắc là mệt rồi, còn mang sang đây bảo chúng ta hấp bánh bao. Lão nhị, thê tử này con thật sự cưới đúng người rồi, vừa xinh đẹp lại vừa siêng năng."

Bà ta ra vẻ như đang cố gắng vun vén cho mối quan hệ phu thê của chất tử mình.

Tiêu Chẩn mỉm cười, đứng dậy nói: "Nàng ấy còn nhỏ tuổi, có chỗ nào không hiểu chuyện, mong người bao dung."

Hạ thị cười tủm tỉm: "Yên tâm đi, A Mãn rất ngoan ngoãn, chỉ là hơi khép nép một chút, giống tam đệ muội con vậy, không thích sang nhà người khác chơi."

Tiêu Chẩn: "Vậy mọi người cứ bận việc, con về phòng đây."

Nói xong, hắn liền đi thẳng ra ngoài từ cửa Bắc gần đó.

Tiêu Ngọc Thiền vốn không nhìn thấu vị nhị ca này, bèn nhỏ giọng hỏi: "Nương, nhị ca chắc chắn nghe thấy rồi, ý của huynh ấy là gì?"

Hạ thị cười đầy tự tin: "Nam nhân đều sĩ diện, trong lòng nó thiên vị thê tử của mình, ta đã nói như vậy rồi, nó vì giữ thể diện cũng phải đi dỗ dành thê tử nó sang đây giúp chúng ta."

Tiêu Ngọc Thiền: "Chưa chắc, tam ca có thê tử liền quên nương, mặc cho người khác mỉa mai châm chọc thế nào cũng không dám nói nửa lời nặng nhẹ với tam tẩu."

Hạ thị: "Đi đi đi, đừng nhắc đến nó với ta nữa, phiền chết đi được!"

...

Đồng Tuệ đưa rau cho Hạ thị xong liền trở về phòng, dọn dẹp qua loa một chút, cũng không còn việc gì khác, nàng liền ngồi trên giường chờ sách của Tiêu Chẩn.

Mong ngóng mãi, cuối cùng hắn cũng đến, so với dự đoán của nàng thì muộn hơn một chút, chẳng lẽ hắn còn hàn huyên với Hạ thị cùng nữ nhi nhà đó sao?

Đồng Tuệ cũng không để ý đến việc hắn thân thiết với thẩm mẫu và đường muội, chỉ tò mò không biết hắn cũng có lúc chuyện trò rôm rả như vậy.

Cánh cửa hé mở bị người ta đẩy ra, đầu tiên Đồng Tuệ nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chẩn, sau đó mới nhìn đến ngực hắn, nơi đặt sách.

Thấy vẻ mặt trông mong ấy, Tiêu Chẩn lập tức đưa sách cho nàng.

Đồng Tuệ mỉm cười nhận lấy, tay vừa chạm vào sách liền nhớ ra một chuyện, giải thích: "Ta vừa mới rửa tay xong."

Tiêu Chẩn nhìn đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, là cô nương lớn lên trong gia đình thợ săn, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, còn mu bàn tay thì không nhìn ra, trắng nõn mềm mại, mười ngón thon dài.

Đồng Tuệ nhận lấy sách đặt lên đùi, nghĩ bụng đợi hắn đi rồi sẽ xem.

Tiêu Chẩn quả nhiên rời đi.

Đồng Tuệ ghi nhớ lời dặn dò của hắn, phải lén lút xem, liền di chuyển đến đầu giường, chuẩn bị cài then cửa.

Then cửa là một thanh dài và hẹp, khi Đồng Tuệ đẩy qua lại ma sát với ván cửa, phát ra một tiếng động nhỏ.

Giọng nói của Tiêu Chẩn lập tức truyền vào: "Ta chưa đi."

Đồng Tuệ: "..."

Nàng lặng lẽ rút then cửa ra.

Ngay sau đó, Tiêu Chẩn bưng một chậu nước đi vào.

Đồng Tuệ khó hiểu nhìn hắn.

Tiêu Chẩn một tay nắm lấy thành chậu, tay kia cài then cửa.

Đồng Tuệ: "..."

Tiêu Chẩn không nhìn nàng, cũng không có ý định giải thích, tùy ý cởi bỏ áo ngoài và áo đơn bên trong, xoay người lại, đưa lưng về phía nàng lau ngực.

Đồng Tuệ vội vàng quay mặt ra phía cửa sổ, thầm nghĩ người này buổi sáng làm việc nặng nhọc gì, sao lại thích sạch sẽ đến vậy.

Theo tiếng nước chảy róc rách, Đồng Tuệ thành kính mở sách ra.

Trong sách tự có hoàng kim ốc*, quyển sách chứa đựng hoàng kim ốc này càng thêm quý giá, Đồng Tuệ xem vô cùng trân trọng, không còn phân tâm để ý đến Tiêu Chẩn nữa.

*Hoàng kim ốc (): Ngôi nhà bằng vàng. Ý nói trong sách có cả kho báu, đọc sách sẽ giàu sang phú quý.

Cho đến khi người này đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng, bờ vai vừa được nước lạnh gột rửa lại nóng như lò lửa.

Đồng Tuệ run lên, bị hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến nàng ngửa đầu ngã vào vòng tay hắn.

Phía trên đầu là ba cánh cửa sổ lớn mở toang, ván cửa được treo trên móc, lộ ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài.

Đồng Tuệ vô cùng hoảng hốt, cố gắng ngăn cản: "Chàng đừng như vậy, lỡ như có người trong thôn đến chơi, còn có đại tẩu, nhị thẩm bọn họ..."

Tiêu Chẩn: "Đại tẩu đã thấy ta về, sẽ không đến tìm muội nữa, nhị thẩm bọn họ đang chuẩn bị cơm trưa, càng không thể nào đến. Người trong thôn có việc gì tự khắc sẽ đến phía Tây tìm tổ phụ."

Tất cả lý do thoái thác đều bị hắn chặn đứng, Đồng Tuệ chỉ đành nói thật: "Ta, ta không muốn ban ngày ban mặt như vậy."

Ngoài việc lo lắng bị người khác nghe thấy, quan trọng hơn là không muốn bị hắn nhìn rõ ràng như vậy, ngay cả bản thân nàng còn chưa từng tự mình quan sát kỹ lưỡng.

Tiêu Chẩn dừng lại bên tai nàng, giọng nói khàn khàn: "Ở trong thư phòng đã muốn rồi, nếu nhịn được thì ta cũng sẽ không như thế này."

Đồng Tuệ: "..."

Tiêu Chẩn cầm lấy quyển sách trước mặt nàng đặt lên bệ cửa sổ, sau đó xoay người nàng lại, thái độ kiên định.

Đồng Tuệ cố gắng lần cuối: "Vậy, vậy đắp chăn lên."

Tiêu Chẩn đồng ý.

...

Suốt nửa canh giờ sau, không hề có bất kỳ ai đến quấy rầy, cả Đông viện như chỉ có hai phu thê bọn họ.

Đồng Tuệ có thể nghe thấy tiếng hô hào từ võ trường phía Tây truyền đến, nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả của dân làng đi ngang qua cửa Tiêu gia, nghe thấy tiếng vỗ cánh phành phạch của chim chóc bay qua mái hiên.

Chiếc chăn đã sớm bị Tiêu Chẩn hất sang một bên, cổ tay bị hắn giữ chặt, Đồng Tuệ nhắm chặt mắt như che giấu tai mắt.

Thật ra, dù hắn có đọc bao nhiêu sách vở thì với nàng hắn vẫn là một kẻ thô lỗ, ngang ngược.

"Về sau ăn nhiều một chút, gầy quá."

Nằm xuống nghỉ ngơi, Tiêu Chẩn nắm lấy bờ vai mảnh mai của nàng nói.

Đồng Tuệ không đồng ý. Không nói đến việc so sánh với những cô nương gia cảnh kém hơn, chỉ cần so với Liễu Sơ, Lâm Ngưng Phương, nàng đã được coi là mập mạp rồi, chỉ là không được tròn trịa như Tiêu Ngọc Thiền.

Hơn nữa, nói đến chuyện ăn uống, nhà nhà đều phải cân đo đong đếm từng hạt gạo, bát cơm, một bữa ăn được bảy phần no đã là tốt lắm rồi, nếu ăn uống thoải mái thì nhất định sẽ có người phải nhịn đói, ngay cả người khéo léo như Hạ thị cũng không dám ăn uống phung phí.

"Dậy thôi." Đồng Tuệ gạt tay hắn ra, kéo chăn che kín người.

Hai đứa nhỏ sắp sửa tan học từ trường về, bên võ trường cũng sắp kết thúc buổi tập luyện buổi sáng, Tiêu Chẩn đã thỏa mãn, không trì hoãn thêm nữa.

Chờ Đồng Tuệ mặc xong y phục, Tiêu Chẩn liền đi tìm lão gia.

Đồng Tuệ gấp chăn gối, sửa soạn lại dung nhan, soi gương, đôi má ửng hồng chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Nàng chỉ đành ở lì trong phòng, mãi đến khi Liễu Sơ gọi nàng sang trung viện dùng bữa, Đồng Tuệ mới bước ra ngoài.

Nàng cố tình không nhìn Liễu Sơ, mỉm cười hỏi Miên Miên: "Hôm nay tiên sinh đã dạy những gì?"

Miên Miên ngoan ngoãn đáp lời.

Liễu Sơ vốn không nghĩ ngợi gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ muốn che giấu của Đồng Tuệ, nàng khẽ mỉm cười, chỉ coi như không biết.