Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuế Tuế Bình An

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên ngoài vẫn còn tối đen, Đồng Tuệ đã sớm tỉnh giấc.

Vợ chồng son ngủ ở đầu kháng cạnh phòng bếp, Đồng Tuệ nằm bên trong, đối diện với bức tường.

*Kháng: Giường đất truyền thống của Trung Quốc, thường được xây bằng gạch hoặc đất, bên trong rỗng để có thể đốt lửa hoặc dẫn nhiệt từ bếp lò vào sưởi ấm.

Phía sau là hơi thở đều đặn của nam tử, sợ đánh thức hắn, Đồng Tuệ vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ lặng lẽ quan sát bức tường cách đó gang tấc.

Dưới ánh nến hỉ còn le lói, Đồng Tuệ có thể nhìn rõ, gian phòng này mới được xây dựng, bề mặt tường được trát một lớp bùn mịn, bên trong có lẫn những cọng rơm được ép dẹt, điểm xuyết trên nền tường phẳng phiu, giống như những chiếc thuyền nan đang trôi dạt trên mặt hồ.

Cái gì mới cũng khiến người ta yêu thích, bức tường này lại được quét vôi đẹp đẽ tinh xảo như vậy, Đồng Tuệ là nữ chủ nhân, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Ngay lúc nàng lặng lẽ đưa tay muốn chạm vào bức tường, phu quân phía sau đột nhiên áp sát lại.

Đồng Tuệ còn tưởng rằng hắn chỉ là hành động vô thức trong lúc ngủ mơ, nhưng ngay sau đó, bàn tay to lớn dò xét khiến hơi thở nàng lại trở nên rối loạn.

Tiết trời đã sang xuân, chăn hỉ được cố ý may mỏng hơn, mặc dù vậy, lúc nóng nhất, Tiêu Chẩn vẫn hất tung cả chiếc chăn sang một bên.

Gió lay cành hoa, lúc ẩn lúc hiện.

Đồng Tuệ chưa bao giờ ngờ tới đêm tân hôn lại như vậy, buổi sáng tân hôn lại càng như vậy.

Sức lực của nàng vốn đã không nhỏ, nhưng lại không thể lay động Tiêu Chẩn dù chỉ một chút.

Mãi cho đến khi chiếc gối bị đẩy rơi xuống đất, nửa đầu nàng cũng bị kéo ra khỏi mép giường, Tiêu Chẩn mới kéo nàng trở về.

Đồng Tuệ rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt hắn, lông mày như kiếm, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên vô cớ mang theo vẻ uy nghiêm, khinh thường của kẻ bề trên.

Nàng vội vàng quay mặt đi, kết thúc màn chạm mắt ngắn ngọn.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Chẩn rốt cuộc cũng thỏa mãn, một tay ôm nàng nằm xuống giữa giường, một tay kéo chăn qua loa đắp lên người hai người.

Đồng Tuệ vẫn còn thở dốc, hai má đỏ ửng, những giọt mồ hôi trên trán lăn dài xuống.

Cằm Tiêu Chẩn tựa lên mái tóc rối bời của nàng, hơi thở phả lêи đỉиɦ đầu nàng.

Tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng, xoa nắn, như thể vẫn còn đang hồi vị.

Chờ nàng không còn thở dốc nữa, Tiêu Chẩn mới hỏi: "Thấy cũng đã thấy, làm cũng đã làm, nàng có hài lòng ta không?"

Màn gặp gỡ của đôi phu phụ động phòng hoa chúc, vừa nhìn mặt lại nhìn đến thân hình, hắn đều đã để nàng kiểm tra cả rồi.

Khuôn mặt Đồng Tuệ nóng bừng, ngập ngừng một lát mới gật gật đầu.

"Tối hôm qua nàng đã gặp nhị thẩm và cô mẫu bọn họ, lát nữa gặp lại, có còn nhớ mặt không?"

Đồng Tuệ nhớ lại một phen, về phía trưởng bối, Hạ thị da dẻ trắng trẻo, là người kiêu căng hơi xem thường người khác, khác xa với Tiêu cô mẫu tính tình hảo sảng rộng lượng. Ba người tiểu bối, đại tẩu Liễu Sơ nhìn có vẻ thân thiết, tam đệ muội Lâm Ngưng Phương mỹ mạo lại quý phái, tiểu cô Tiêu Ngọc Thiền giống một đóa tường vi kiều diễm ương ngạnh, tính cách mỗi người đều làm nàng ấn tượng sâu sắc.

Nàng gật gật đầu: “Hẳn là có thể.”

Tiêu Chẩn: “Được, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu lại cho nàng một lần nữa. Đại tẩu có một nữ nhi, tên là Miên Miên, Ngoc Thiên bên kia có một nhi tử, họ Tề, tên là Diệu Ca Nhi. Hai đứa một đứa tám tuổi một đứa bốn tuổi, đều là tiểu hài tử, nàng không cần phải bận tâm xã giao, biết có chúng là được rồi.”

Đồng Tuệ thầm ghi nhớ trong lòng: Chất nữ Miên Miên, ngoại sinh Tề Diệu.

Tiêu Chẩn: “Tuổi tác của tổ phụ và nhị thúc dễ nhớ, chỉ có ba đệ đệ phía dưới ta e rằng nàng dễ nhầm lẫn.”

Đồng Tuệ: “Không sao, hôm qua đi cùng một đường, ta đã có thể phân biệt được giọng nói của bọn họ rồi, tam đệ trầm khàn, tứ đệ thanh thoát, ngũ đệ nói chuyện có chút ồm ồm. Sau đó tứ đệ là thân đệ đệ của chàng, tam đệ, ngũ đệ đều là đường đệ bên nhị thúc.”

Số lẻ, số chẵn, nhị tứ một nhà, tam ngũ một nhà.

Tiêu Chẩn có chút bất ngờ: “Tai nàng cũng thật thính.”

Đồng Tuệ mỉm cười, từ nhỏ nàng đã theo ngoại tổ phụ học săn bắn, tai mắt đều được rèn luyện cả rồi.

Không biết gà trống nhà ai đang gáy, bên ngoài dần dần cũng lộ ra một tia sáng.

Đồng Tuệ: “Dậy thôi, ta còn phải dọn dẹp phòng ốc.”

Tiêu Chẩn ừ một tiếng.

Kết quả phu thê hai người đều không động.

Đồng Tuệ dùng khuỷu tay đẩy hắn: “Chàng mặc trước đi.”

Tiêu Chẩn lúc này mới ngồi dậy, Đồng Tuệ len lén nghiêng đầu, bắt gặp tấm lưng trần chắc khỏe của hắn, theo động tác của hắn, những múi cơ bên trong cũng giãn ra co lại.

Đồng Tuệ kịp thời thu hồi tầm mắt, âm thầm cắn cắn môi, gả cho hắn chính là vì hắn tập võ có thể bảo vệ người, không ngờ sự cường tráng này lại dùng trên người nàng trước.

Tiêu Chẩn mặc rất nhanh, đứng xuống đất, nói với tân nương tử vẫn trùm kín mít trong chăn: “Ta ra ngoài dọn dẹp sân trước, nàng cứ từ từ, có việc thì gọi ta.”

Đồng Tuệ: “Được.”

Tiêu Chẩn mở chốt cửa, sải bước đi ra ngoài.

Đồng Tuệ nghe tiếng bước chân đó đi thẳng ra sân, mới ôm chăn ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn quanh, tìm thấy yếm, lật đật mặc vào.

Cánh tay và chân có chút nhũn ra, Đồng Tuệ chậm rãi một lúc mới bắt đầu gấp chăn.

Chiếc chăn này được đặt ở đầu giường, đầu kia còn bày biện của hồi môn nàng mang đến.

Đồng Tuệ kê hai cái rương gỗ lim lớn sát tường, một cái rương để hai chiếc chăn dày mùa đông là đầy, Đồng Tuệ vịn vào rương, liếc mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, nhanh chóng lật một chiếc túi tiền giấu trong chăn ra.

Bên trong đựng vòng ngọc mà ngoại tổ phụ tặng cùng năm lượng bạc vụn, còn có một chiếc túi tiền nhỏ màu xanh biếc, đựng hơn một trăm hai mươi văn tiền đồng.

Bạc vụn cùng với chăn đông được khóa trong rương, chìa khóa để trong túi tiền nhỏ, lấy ra riêng.

Chiếc rương còn lại đựng hai chiếc chăn xuân hè, vải hoa và mấy bộ y phục mới của Đồng Tuệ, Đồng Tuệ cũng khóa lại, tránh người khác chạy đến lục lọi.

Mặt giường đã gọn gàng, còn có chậu gỗ, lược gỗ, gương đồng, văn phòng tứ bảo…, Đồng Tuệ xuống đất, trước tiên lau sạch bụi bặm trên chiếc tủ mới tinh, sau đó mới bày từng thứ một vào vị trí thích hợp.

Trong phòng tân hôn vốn đã có sẵn hai chiếc tủ đứng một chiếc tủ quần áo, trước kia trên mặt tủ còn trống trải, bây giờ chất đầy ắp, lập tức có dáng dấp của một ngôi nhà.

Tiêu Chẩn xách một thùng nước vào, liền thấy tiểu nương tử đang đứng trước tủ quần áo đang mở, chăm chú nhìn mấy bộ y phục của hắn.

Thấy hắn, nàng hốt hoảng đóng cửa tủ lại, đỏ mặt giải thích: “Ta, ta chỉ xem qua thôi.”

Tiêu Chẩn: “Sau này đây chính là nhà của nàng, muốn xem gì thì xem, y phục của nàng cũng cất vào đây đi.”

Đồng Tuệ để lại y phục cần mặc trong hai ngày này ở bên ngoài, ngay trên giường, Tiêu Chẩn đặt thùng nước xuống, nhặt y phục lên giúp nàng treo vào tủ.

Đồng Tuệ giấu túi tiền nhỏ của mình vào góc tủ, giải thích với phu quân đang nhìn cảnh này:

“Bên trong có chút tiền đồng, trong rương cất y phục mới chăn mới chưa mặc đến, sợ khách khứa lục lọi, chìa khóa ta đeo trên cổ.”

Tiêu Chẩn chú ý tới, trên cổ nàng có thêm một sợi dây đỏ.

Hắn thấp giọng giải thích: “Chúng ta chưa phân gia, số bạc ta kiếm được trước đây đều giao cho tổ phụ quản lý.”

Đồng Tuệ hiểu, lúc sung túc người trong nhà có lẽ còn muốn phân gia, bây giờ sống chết còn khó khăn, ai có tâm trí lo chuyện đó, cả nhà cùng nhau cố gắng mới có cơ hội sống sót cao hơn.

Giải thích xong về của hồi môn minh diện (bề ngoài) của mình, Đồng Tuệ vừa định đóng tủ quần áo lại, Tiêu Chẩn đột nhiên ngăn cản, Đồng Tuệ liền thấy hắn cúi người, từ trong tay áo của một bộ y phục cũ của hắn móc ra một túi tiền màu xám xịt.

Đồng Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tiêu Chẩn nhìn nàng nói: “Đây là tiền riêng ta tiết kiệm được, cộng lại khoảng hai lượng bạc, cất chung với của nàng đi.”

Đồng Tuệ chột dạ, né tránh ánh mắt của hắn.

Mặc dù đã gả đến đây, chuyện phu thê cũng đã làm, nhưng nàng không quen thuộc với Tiêu Chẩn, không biết hắn có phải là người tham tiền ham mê cờ bạc rượu chè hay không, không biết người nhà hắn có chính trực hay không, vạn nhất có mặt nào đó không hợp, nàng nhất định phải rời khỏi Tiêu gia. Vì vậy Đồng Tuệ quyết định giấu kỹ của hồi môn thật sự của mình, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ nói cho phu quân biết.

Không ngờ Tiêu Chẩn lại trực tiếp đưa hai lượng bạc riêng của hắn ra.

“Nhiều như vậy, để trong tủ quần áo sợ bị trộm.” Đồng Tuệ theo bản năng nói, sau đó lại bổ sung: “Ta không phải nghi ngờ người nhà chàng, là sợ có trộm bên ngoài.”

Tiêu Chẩn: “Hiểu rồi, bạc nàng cất vào rương, tiền đồng thì để bên ngoài.”

Đồng Tuệ: “Ừm, ngày nào chàng cần dùng thì nói với ta.”

Nàng lập tức lấy bạc vụn bên trong ra, để Tiêu Chẩn cất chung với tiền đồng, nàng leo lên giường, mở chiếc rương gỗ lim bên ngoài ra, nhét túi tiền của Tiêu Chẩn vào trong. Khóa lại, Đồng Tuệ nhét chìa khóa vào trong cổ áo, nghiêng đầu, phát hiện Tiêu Chẩn vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đang nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

Đồng Tuệ nắm chặt sợi dây đỏ trong tay, cúi đầu nói: “Hay là, chìa khóa chàng giữ đi?”

Tiêu Chẩn: “Ta không nhìn chìa khóa.”

Đồng Tuệ khó hiểu ngẩng đầu lên.

Tiêu Chẩn đã quay lưng đi cất tiền đồng rồi.

Trong phòng đã dọn dẹp đâu vào đấy, thời tiết tốt, Đồng Tuệ đẩy cửa sổ phía trên lên, khi mở đến cánh thứ hai, từ trong phòng Tây sương đối diện đi ra một bóng người cao ráo, bốn mắt nhìn nhau, đối phương ánh mắt sáng ngời, nhiệt tình vẫy tay với nàng: “Nhị tẩu dậy rồi, ta là lão tứ Tiêu Dã!”

Hai huynh đệ ruột thịt, ngũ quan có phần tương tự, chỉ là Tiêu Chẩn nhìn chững chạc hơn, Tiêu Dã có chút hoạt bát.

Đồng Tuệ mỉm cười đáp lễ: "Tứ đệ, chào đệ."

Chào hỏi xong, Tiêu Dã gãi đầu, nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Nhị ca đâu rồi?"

Đồng Tuệ đưa tay chỉ ra phía sau, tiếp tục chống cửa sổ. Chống xong, nàng thấy Tiêu Dã ngẩn ngơ đứng nhìn mình, cũng không biết đang nhìn cái gì, Đồng Tuệ lại mỉm cười, xoay người bỏ đi.

Tiêu Chẩn đang thưởng thức bộ văn phòng tứ bảo trên tủ: "Nàng thường xuyên dùng sao?"

Đồng Tuệ: "Không có, là biểu ca tặng làm đồ cưới, nói trong nhà không biết lúc nào sẽ dùng đến, không cần phải đi mượn người khác."

Tiêu Chẩn: "Bên viện tổ phụ có một gian thư phòng, trong nhà ai muốn xem sách đều có thể qua đó, nếu nàng có hứng thú, sau khi ăn cơm ta dẫn nàng qua đó xem."

Đồng Tuệ biết Tiêu gia từng là dòng họ kế thừa Thiên hộ, cho dù đến đời phụ thân Tiêu Chẩn đã bị cắt bổng lộc, nhưng tích lũy qua mấy đời, chắc chắn cũng có một gia sản kha khá. Tiền bạc có thể tiêu hết, nhưng sách vở cơ bản sẽ không bị xê dịch. Hôm qua Tiêu Chẩn đi đón dâu, thuận miệng có thể đọc ra một câu trong Kinh Thi, chứng tỏ từ nhỏ đã đọc sách, hơn nữa còn đọc rất tốt.

Lúc này Đồng Tuệ không muốn xem sách, nàng càng để ý đến một chuyện khác: "Bữa cơm trong nhà làm ở đâu? Hiện tại ta có cần qua đó giúp một tay không?"

Tiêu Chẩn: "Phòng bếp cũng ở trong viện tổ phụ, hai nhà chúng ta thay phiên nhau nấu, hôm nay đến lượt nhị thẩm, Ngọc Thiền giúp một tay, ngày mai sẽ đến lượt đại tẩu, đến lúc đó nàng cùng đại tẩu chuẩn bị là được. A Phúc không biết nấu cơm, chỉ phụ trách quét dọn sân vườn và giặt giũ y phục bên nhà chúng ta."

Đồng Tuệ: "Vậy, sau này ta ngoài việc nấu cơm ra, còn phải làm gì nữa?"

Tiêu Chẩn suy nghĩ một chút, nói: "Cứ theo đại tẩu học hỏi là được, cơ bản cũng không có việc gì, trong nhà nam tử nhiều, việc đồng áng không cần các nàng phải nhúng tay. Qua đây, rửa mặt đi."

Một chậu nước sạch, Đồng Tuệ dùng trước, sau đó Tiêu Chẩn mới rửa mặt.

Đồng Tuệ nhân cơ hội đứng trước tủ chải đầu, đem mái tóc dài vốn buông sau lưng búi gọn lên, dùng trâm gỗ cố định lại.

Lần đầu tiên ăn mặc như vậy, Đồng Tuệ cảm thấy bản thân trong gương có chút xa lạ.

"Đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Chẩn lau khô mặt, hỏi.

Đồng Tuệ hoàn hồn, lắc đầu, mở một hộp phấn thơm hương hoa đào, vô cùng trân trọng lấy ra một cục nhỏ bằng hạt đậu, thoa đều lên mặt.

Tiêu Chẩn nhìn chiếc hộp phấn tinh xảo to bằng bàn tay trên mặt tủ, đoán được đây là thứ tốt, liền nhắc nhở: "Dùng xong thì cất kỹ, hai ngày nay khách nữ bên này nhiều."

Nam tử mặt dày tham rượu của người khác, tự nhiên cũng có những nữ khách thích chiếm tiện nghi, nhớ thương đến hộp phấn thơm của nàng.

Tiêu Chẩn có thể nghĩ đến điểm này, Đồng Tuệ đương nhiên sẽ không ngốc nghếch hào phóng, lập tức cất hộp phấn vào trong tủ.

Tiêu Chẩn lại chỉ vào chiếc giỏ mây nhỏ sau cửa, nói: "Y phục thay ra để vào đây, lát nữa A Phúc sẽ đến lấy."

Đồng Tuệ liếc nhìn tấm chăn trên giường, tấm đệm mỏng bằng vải bông lót trên nệm đêm qua còn giấu bên trong.

Mẫu thân đã dặn, mỗi ngày giặt nệm rất phiền phức, nên đã đặc biệt may cho nàng một tấm đệm mỏng.

Chỉ một đêm ngắn ngủi Tiêu Chẩn đã "tham lam" nhiều lần như vậy, nàng thật sự không dám lấy tấm đệm mỏng đó ra.

Khuôn mặt tân nương đỏ bừng, Tiêu Chẩn sao lại không hiểu, hắn quỳ xuống bên giường, một tay chống giường, một tay vươn vào trong chăn, lấy tấm đệm mỏng nàng cuộn riêng ra, bỏ vào giỏ.

Đồng Tuệ nhìn chằm chằm vào chân hắn, nhắc nhở: "Chàng, kiểm tra một chút đi."

Tấm đệm mỏng đêm qua ngoài tác dụng để "lười biếng", còn có một tầng ý nghĩa khác.

Tiêu Chẩn: "Không cần, ta biết."

Không nói đến cảm nhận của bản thân hắn, cho dù nàng không phải xử nữ thì đó cũng là lỗi của thế đạo này, nàng chỉ là một cô nương đáng thương không nên bị nhà phu quân chê trách.

"Đi thôi."

Đồng Tuệ liền theo hắn đi ra ngoài.

Tiêu Dã, Liễu Sơ đều đã ở trong sân, vừa chờ bọn họ vừa trò chuyện, bên cạnh còn có một bé gái có dung mạo rất giống Liễu Sơ.

Đồng Tuệ tiên chào hỏi đại tẩu.

Liễu Sơ mỉm cười đáp lại, đỡ lấy vai Miên Miên, bảo nữ nhi chào hỏi.

Miên Miên có chút ngại ngùng, giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Nhị thẩm mẫu."

Đồng Tuệ nhìn mà yêu thích, tặng cho Miên Miên một dải lụa đỏ đã được chuẩn bị từ trước.

Ánh ban mai rực rỡ, Liễu Sơ lại cẩn thận đánh giá Đồng Tuệ một lượt, quay sang Tiêu Chẩn cười nói: "Đệ muội xinh đẹp như vậy, nhị đệ thật là có phúc khí."

Tiêu Dã không nhịn được gật đầu, trước kia hắn còn lo lắng nhị ca vì quá kén chọn mà bỏ lỡ mỹ nhân như tam tẩu, tiện nghi cho tam ca, bây giờ gặp nhị tẩu, Tiêu Dã mới yên tâm. Nhị tẩu có lẽ xuất thân không cao quý như tam tẩu, nhưng dung mạo thanh tú như hoa sen mới nở lại hơn tam tẩu một bậc.

Đồng Tuệ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đại tẩu quá khen rồi."

Tiêu Chẩn: "Người một nhà, không cần khách sáo, chúng ta đi gặp tổ phụ thôi."

Bốn người lớn một hài tử đi qua lối đi giữa hai sân, đến sân chính nơi lão gia tử Tiêu Mục đang ở.

Mọi người nhị phòng, phu phụ Tiêu cô mẫu, cùng Đồng Quý ở lại một đêm, đều đã đến đông đủ, đang cùng lão gia tử trò chuyện.

Đồng Tuệ lần lượt chào hỏi mọi người, sau đó cùng Tiêu Chẩn quỳ xuống trước mặt lão gia tử, dâng trà.

Lão gia tử Tiêu Mục đây là lần đầu tiên chính thức nhìn thấy mặt mũi tôn tức phụ thứ hai, vốn tưởng rằng một cô nương nhà mưu sinh bằng nghề săn bắn sẽ có phần thô ráp, không ngờ da dẻ Đồng Tuệ không những trắng trẻo, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp.

"Tốt lắm, đứa nhỏ này ta vừa nhìn đã thấy hợp nhãn, quả nhiên là nên gả vào Tiêu gia chúng ta."

Lão gia tử Tiêu Mục lấy ra một cây trâm ngọc đưa cho Đồng Tuệ, cảm khái nói: "Nãi nãi con lúc sinh thời có tích góp được một ít nữ trang, ta giữ lại cũng vô dụng, thay bà ấy tặng cho tôn tức phụ các con vậy, chỉ mong các con phu thê hòa thuận, trong thời loạn thế này bình an vô sự, đầu bạc răng long."

Cây trâm ngọc chất liệu trong suốt, nhìn qua còn quý giá hơn cả chiếc vòng ngọc mà ngoại tổ phụ tặng cho nàng, Đồng Tuệ cảm thấy nóng tay, thấy Tiêu Chẩn ra hiệu cho nàng không cần khách khí, nàng mới trịnh trọng nói lời cảm tạ.

"Đứng dậy đi, sống cùng lão nhị cho tốt, có gì uất ức cứ nói với tổ phụ."

Tiêu Chẩn đỡ Đồng Tuệ đứng thẳng, thuận thế cài cây trâm ngọc vào búi tóc đen nhánh của nàng.

Đồng Quý đứng bên cạnh nhìn, nét mặt rạng rỡ, ánh mắt đảo một vòng, chợt thấy Tiêu gia tiểu cô đang mím môi, nhìn Tiêu lão gia tử, có vẻ rất bất mãn.

Đồng Quý thầm khịt mũi, nhà họ Tiêu đông vui náo nhiệt là nhờ người đông, nhưng người đông thì thị phi cũng nhiều, không biết muội muội có ứng phó nổi không.

Dù lo lắng, nhưng ăn sáng xong Đồng Quý cũng phải về.

Đồng Tuệ đứng trước cửa nhà họ Tiêu, lưu luyến nhìn theo bóng dáng ca ca đánh xe bò khuất dần.

“Được rồi, lúc về nhà mẹ đẻ còn gặp lại, đi nào, chúng ta vào nhà nói chuyện.”

Hạ thị thân mật khoác tay Đồng Tuệ, dẫn nàng về phòng tân hôn của hai phu phụ.

Đều là nữ quyến, Tiêu Chẩn không tiện đi theo, bèn cùng lão gia tử trở về phòng chính.

Tiêu Mục đuổi mấy đứa chất tử khác đi, vuốt râu, trầm giọng hỏi nhị tôn tử: “Mấy món trang sức mà nương con trước khi đi giao cho con, con đưa hết cho A Mãn rồi chứ? A Mãn còn nhỏ, con nhất định phải dặn dò nó cất kỹ.”

Thê tử ông sống cùng ông những ngày tháng sung túc, trong tay có một số trang sức, bà lại là người hào phóng, nên đã lần lượt chia cho nữ nhi, con dâu cả, con dâu thứ bảy tám phần.

Số của nữ nhi và con dâu thứ đều được cất kỹ, còn số của con dâu cả thì chia làm hai phần, một phần thưởng cho tôn tức phụ cả, một phần lúc lâm bệnh nặng thì đưa cho nhị tôn tử cất giữ.

Tiêu Mục không để tâm đến số trang sức đó, nhưng trong lòng ông nắm rõ.

Tiêu Chẩn đáp: “Con chưa đưa, phải xem xét tính tình nàng ấy thế nào đã.”

Tiêu Mục nhìn nhị tử, lắc đầu cười: “Con đúng là cẩn thận, không giống lão tam, thấy mỹ nhân là xương cốt rụng rời.”

Tiêu Chẩn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thế đạo loạn lạc, vàng bạc châu báu đều có thể đổi mạng, hắn sẽ không dễ dàng đưa cho người đẹp mới cưới, mà chỉ đưa cho người trong nhà thật sự đáng tin cậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »