Chương 51: Ngay cả mạng sống cũng có thể cho em

Hương vị của năm mới đang dần phai nhạt, và sự phấn khích vẫn đang có xu hướng vượt qua sự yên tĩnh.

Khi Cừ Chiêu đến nhà đón Tuế Hòa, trong nhà chỉ còn một mình cô mặc váy ngủ nhảy lên người anh.

Cô mặc rất ít.

Cừ Chiêu giữ chặt mông Tuế Hòa, để cho hai chân cô quấn lấy eo mình, anh xoa xoa mông cô, "Gầy quá."

Mông tuy có thịt nhưng vẫn nhẹ như lúc trước.

Tuế Hòa vòng tay qua cổ Cừ Chiêu, tựa cằm vào vai anh, nói: "Béo một chút, anh có vui không?"

"Mập thêm chút nữa mới tốt." Anh không thích Tuế Hòa quá ốm.

Tuế Hòa không thèm nghe anh, mặc kệ anh ôm mình đi lên lầu trở về phòng, miệng vẫn ngân nga bài hát, ngón chân vặn vẹo, sung sướиɠ hưởng thụ.

Cừ Chiêu đặt cô lên giường, hỏi: "Đồ đạc thu xếp xong hết chưa?"

Tuế Hòa mím môi ra hiệu cho anh nhìn tủ quần áo lớn, "Còn chưa thu xếp xong nữa."

Cừ Chiêu cam chịu đi thu xếp quần áo của cô, thỉnh thoảng nhặt một ít quần áo thường ngày không mặc, hỏi cô có muốn mang đi hay không.

Tuế Hòa nằm trên giường, ôm mặt nhìn anh bận rộn vì cô, trong lòng cô rất vui, cô thích Cừ Chiêu chăm sóc cho mình.

Lúc mới quen nhau, Cừ Chiêu không thích người lạ, hận không thể từng giây từng phút dính lấy cô. Cô không thể nói rằng không thích, chỉ có thể nói là không quen thôi. Độc lai độc vãng nhiều năm, bỗng nhiên có thêm một người bên cạnh, cảm giác thật tốt khi làm gì đều có thêm người nữa.

Được người khác tỉ mỉ chăm sóc, được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, tóm lại là rất hạnh phúc.

Tuế Hòa nghĩ, có lẽ cô có thể hiểu được vì sao kiếp trước Cừ Chiêu lại trở thành tội phạm gϊếŧ người. Anh đứng đối lập với thế giới, mọi thứ tốt đẹp đều không đến với anh, tất cả đều cười nhạo anh, khinh thường anh, tất cả đều biến thành bộ mặt tội lỗi nếu anh không báo thù, anh sẽ không sảng khoái.

"Cừ Chiêu, anh có vui không?"

Động tác gấp quần áo của Cừ Chiêu không ngừng, anh không hề do dự mà gật đầu: "Rất vui."

Chỉ cần Tuế Hòa không rời khỏi anh, thì anh sẽ rất vui.

Tuế Hòa lại hỏi: "Có người nào mà anh rất ghét không?"

Chán ghét đến độ muốn gϊếŧ chết người đó. Đây là một tảng đá trong lòng Tuế Hòa, cô có thể nhìn thấy mặt tối của Cừ Chiêu, nhưng cô không xác định được kiếp này Cừ Chiêu có hắc hóa đến độ đi lấy mạng người khác hay không.

Cừ Chiêu ngẩn ngơ vài giây, đảo mắt nhìn cô: "Không có." Ở trong thế giới quan của anh, chỉ có Tuế Hòa và người khác, giống như thích và ghét một người anh cũng không thể nói rõ lý do được.

Tuế Hòa yên tâm, lật người lại, mặt hướng lên trần nhà, cô nằm ngửa, nói: "Em cũng không có. Em cũng rất vui."

Kiếp trước không có Cừ Chiêu. Kiếp này có anh.

Vì vậy cô cảm thấy vui hơn bao giờ hết.

Cừ Chiêu không sắp xếp nữa, anh đi lại, che trần nhà mà Tuế Hòa đang nhìn, hôn lên mắt cô, môi của anh có thể cảm nhận được lông mi đang cử động, run rẩy động lòng người.

Anh yêu Tuế Hòa rất nhiều, đến mạng của mình cũng có thể cho cô.

Chỉ cần cô không bỏ đi.

Khi mùa đông năm nay sắp đi qua, ở thành phố B đây là trận tuyết lớn cuối cùng.

Sau trận tuyết này, Nam Gia sắp thay đổi rồi.

Bất động sản là dự án chủ yếu của Nam Gia, mấy năm gần đây lại chuyển hướng sang thiết bị y tế tìm kiếm cơ hội, để có thể phân một chén canh.

Lúc này, Triệu thị trở thành một chiếc bánh ngọt trong mắt mọi người. Nhưng Triệu Sinh chỉ muốn treo lên, nói gì cũng không chịu hợp tác.

Chính vào cuối năm, vào lúc mọi người không ai biết, Nam Nhĩ đã bàn đến việc hợp tác và đã được Triệu gia chọn.

Nó chỉ được công khai sau hơn một tháng, mọi việc đã được quyết định, những nhà khác muốn xoay chuyển cũng không được nữa.

Nam Phong vui mừng khôn xiết, địa vị của Nam Nhĩ ở Nam gia tăng lên, anh ta nói muốn trở lại dự án nghỉ dưỡng, Nam Phong không chút do dự đã sắp xếp anh ta vào hạng mục.

Mọi người đều biết rằng một khi dự án nghỉ dưỡng thành công, thêm vào đó là lĩnh vực y tế hợp tác với Triệu Gia, Nam Nhĩ sẽ hoàn toàn mở cửa thị trường ở thành phố B. Ban đầu quyền quản lý dự án khu nghỉ dưỡng chỉ có Nam Nhĩ Đằng, nhưng bây giờ có thêm Nam Nhĩ, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra Nam Phong đứng về phía ai.

Nam Nhĩ Đằng vô cùng tức giận, anh ta không thể ngờ rằng Nam Nhĩ chỉ biết ăn chơi còn ở bên ngoài lại bị mông của đàn ông làm mê hoặc lại có thể bày ra cho anh ta một đường này chứ?

Diễn xuất quá chân thực, và sự cảnh giác của Nam Nhĩ Đằng từ lâu đã bị mài mòn bởi sự giả tạo của Nam Nhĩ.

Ở trong phòng sách trước mặt Nam Phong, anh ta đã mắng Nam Nhĩ chỉ là một người đồng tính cũng đòi tranh giành với anh ta.

Nam Nhĩ cười: "Anh à, nếu em muốn giấu, anh nghĩ rằng anh sẽ biết sao? Giả vờ ngu ngơ bao nhiêu năm nay, có phải anh đã quá nhập vai hay không?"

Nam Phong ngồi nhìn Nam Nhĩ Đằng đang giận dữ, cảm thấy hối tiếc, màn kịch anh em tranh đấu ông ta là một người từng trải sao có thể không nhìn ra chứ, cuộc chiến này chính là xem ai vững vàng hơn thôi.

Ai có thể kiếm tiền cho Nam Gia thì ông ta sẽ đứng về phía đó.

Giống như gia đình của bọn họ, kẻ khỏe mạnh nhất sống sót, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu cuối cùng sẽ bị đào thải.

Đừng nói Nam Nhĩ là gay, cho dù anh ta là một kẻ nghiện ma túy, chỉ cần anh ta có thể kiếm tiền, Nam Phong sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nam Nhĩ Đằng, Nam Nhĩ mừng đến mức muốn nâng ly ăn mừng ngay lập tức.

Anh ta là người thù dai, năm đó Nam Nhĩ Đằng nhốt anh ta vào căn phòng tối một ngày một đêm, anh ta muốn cả đời Nam Nhĩ Đằng sẽ bị anh ta đạp dưới chân. Đây chỉ là bước thứ nhất, tương lai mỗi một ngày, anh ta đều phải ép chặt Nam Nhĩ Đằng, cho anh ta vĩnh viễn không thể trở mình.

Nam Nhĩ bình tĩnh lấy tay đút túi quần, nhìn Nam Phong nói: "Ba, con có cô gái mà mình thích."

Câu này vốn chỉ là nói bừa, nhưng Nam Nhĩ nói xong lại nghĩ đến khuôn mặt của Tuế Hòa, sắc mặt liền trở lại bình thường, "Ba vẫn còn có cháu để ôm."

Cho dù có thích Tuế Hòa thì làm sao chứ?

Đối với anh ta mà nói, sự nghiệp mới quan trọng nhất.

Huống hồ lúc Cừ Chiêu đồng ý giúp đỡ, anh ta đã không còn tư cách nữa rồi.

Đừng quá đặc biệt về chương này, tôi chỉ muốn cho nam phụ một bữa trưa ngon lành mà thôi.