Chương 1

Ngày Chu Nhất Sanh ngả bài với tôi, tôi vừa phát hiện mình mang thai, còn chưa kịp đưa hắn xem kết quả xét nghiệm.

Hắn ngồi trên sofa, lạnh lùng nói với tôi rằng, nửa năm trước hắn nɠɵạı ŧìиɧ, hiện tại người phụ nữ bên ngoài kia đang mang thai, hắn muốn giữ lại đứa bé nên phải ly hôn với tôi.

Tôi tưởng mình nghe nhầm, còn đang định hỏi lại, Chu Nhất Sanh dường như đoán được ý tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, thản nhiên nói: “Cô không nghe nhầm đâu.”

Tim tôi như vừa bị dao đâm một nhát, cơn đau lan dần ra khiến tôi tê dại, tôi gần như đứng không vững.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân của mình sẽ xuất hiện rạn nứt.

Chu Nhất Sanh tuy rất đẹp trai nhưng tính tình lạnh lùng, trong chuyện tình cảm thì ù lì, ít khi chịu chủ động. Khi còn học ở trường, hắn đã là sinh viên tốp đầu của khoa Khoa học tự nhiên, người theo đuổi hắn rất nhiều, duy chỉ có mình tôi kiên trì suốt hai năm liền mới khiến hắn động lòng.

Tôi thực sự rất thích hắn.

Sau khi quen nhau, tuy phần lớn thời gian đều là tôi chủ động đến tìm hắn, song hắn cũng dần quen với sự có mặt của tôi.

Tốt nghiệp đại học xong, hai chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

Yêu nhau ba năm, kết hôn hai năm, mới có 5 năm mà hắn đã bắt đầu chán rồi sao?

Tôi không thể chấp nhận sự thật này, run rẩy lấy ra tờ giấy kết quả, muốn cho hắn biết được tôi cũng đã có thai.

Đang lấy thì tôi chợt khựng lại, nước mắt tuôn ra, để hắn biết được rồi sao nữa đây?

Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, dù cho Chu Nhất Sanh đồng ý cùng tôi tiếp tục cuộc hôn nhân này, một người đàn ông đã nɠɵạı ŧìиɧ, tôi còn cần hắn nữa không?

Tôi không cần nữa, cũng không muốn tiếp tục gắng gượng để ở bên hắn.

Tôi ghê tởm hắn.

Vô cùng ghê tởm.

Như sợ tôi dây dưa níu kéo, nói xong chuyện ly hôn, Chu Nhất Sanh liền cầm chìa khóa ra khỏi nhà, không thèm quay đầu nhìn tôi lấy một cái.

Mãi đến sáng hôm sau hắn mới quay về.

Tôi cuộn mình trên sofa khóc cả một đêm, cũng suy nghĩ cả một đêm, mãi không nghĩ ra lý do Chu Nhất Sanh nɠɵạı ŧìиɧ.

Vừa mới ra trường, hắn đã phải tiếp quản công ty đang trên đà sa sút của gia đình. Hai năm qua, nhờ hắn lao tâm khổ tứ mà tình hình kinh doanh đã có cải thiện.

Cũng vì như vậy, hắn bận rộn tới mức gần như không có thời gian nghỉ ngơi, ban ngày làm việc, tối đến lại đi xã giao mở rộng quan hệ, từ lâu hắn đã quen với lịch trình dày đặc như vậy.

Bận đến như thế, hắn lấy đâu thời gian mà đi nɠɵạı ŧìиɧ?

Sau khi Chu Nhất Sanh quay về, hắn đứng ở cửa, tay đút túi quần, nhìn tôi chằm chằm.