Chương 11

Sau tiệc thưởng hoa hắn cầu Hoàng Đế hạ chỉ tứ hôn, Hoàng Đế đồng ý, nhưng điều kiện là hắn phải đi biên cương đánh đuổi Hung Nô.

Ngày Tạ Húc Chi xuất chinh, trên đường ngươi đông như nêm cối.

Đội quân dài không thấy điểm cuối hùng dũng hành quân, Tạ Húc Chi mặc áo giáp uy phong lẫm liệt, cưỡi tuấn mã đi đầu.

Cách biển người, Tạ Húc Chi đột nhiên nhảy xuống ngựa, đi về phía ta.

Tim ta lỡ mất một nhịp: “Sao vậy?”

Hắn tháo ngọc bội bên hông xuống, đeo lên cổ ta.

Nhướng mày nhìn ta cười: “Sợ thê tử nhà ta chạy mất.”

“Nhận tín vật đính ước rồi, nàng chính là người của ta.”

Giữa đám đông ồn ào.

Hắn đang công khai khẳng định chủ quyền.

Ta sống qua hai đời nhưng thật sự vẫn không có kinh nghiệm trong chuyện này, tai không kiềm chế được đỏ bừng lên, đẩy đẩy nói hắn đi nhanh không trễ giờ.

Tạ Húc Chi đi rồi, lòng ta thật trống trải.

Cũng may có giáo huấn từ đời trước, ta cũng không chìm trong bi thương mà quay đầu tập trung xử lý những cửa hàng nương để lại cho ta.

Nương để lại cho ta đều là những cửa hàng kinh doanh tốt, lợi nhuận cao.

Chẳng qua đời trước ta hoàn toàn không quản đến, sau khi chết đất đai tài sản của ta đều chui hết vào túi Lý Vân.

Giờ đây khi thực sự nắm trong tay, mới biết những thứ này đáng quý đến nhường nào.

Biết được chuyện kiếp trước, ta dễ dàng tránh những rắc rối không đáng có, doanh thu cửa hàng tăng vọt.

Cũng may khi việc làm ăn ngày càng tốt hơn, biên cương cũng truyền đến tin vui.

Tạ tướng quân dẫn dắt quân đội liên túc đánh lui Hung Nô, người roi thúc ngựa quất cứ thế nối nhau trở về báo tin mừng.

Hoàng Thượng mừng ra mặt, vung tay ban thưởng cho ta không ít đồ quý.

Nửa tháng sau, Tạ Húc Chi lĩnh quân chiến thắng trở về.

Chúng ta tổ chức một hôn lễ long trọng.

Cửa hàng kinh doanh của ta trải khắp nam bắc, ta định đi xem xét một lượt, thuận tiện du sơn ngoạn thủy.

Tạ Húc Chi lập tức từ chối chức vị Đại tướng quân Hoàng Đế phong cho, thu thập hành lý còn tích cực hơn ta.

Ta nhướng mày kinh ngạc: “Chàng không cần công danh à?”

Hắn ôm chặt ta, thơm lên mặt ta mấy miếng: “Mấy thứ hư danh đó sao quan trọng bằng thê tử được?”

“Tuệ Tuệ, sau này nàng phải nuôi ta đó.”

Hắn đánh thắng trận, ban thưởng của Hoàng Đế như mây trôi nước chảy vào trong phủ, sao lại cần ta nuôi chứ?

Nhưng hắn không để bụng, nhìn cũng chẳng nhìn, ngày nào cũng ăn vạ trong viện của ta.

Ta trêu ghẹo hắn: “Tạ đại tướng quân ăn cơm mềm, nói ra sẽ bị người ta chê cười.”

Hắn nhướng mày, vẻ mặt gian manh thêm vài phần đắc ý: “Ta đây có thê tử nuôi, bọn họ có không? Mấy người đó ghen tị với ta.”

Ta bĩu môi, tai lại đỏ lên.

“Còn phải xem biểu hiện của chàng thế nào.”

(Hoàn)