Chương 23

"Anh sao vậy? Mặt mày ủ rũ." Lữ Dương nhìn anh, "Không phải chỉ ở nhờ chỗ anh hai ngày thôi sao, cùng lắm thì tôi đưa anh tiền ở với tiền ăn thôi."

Thịnh Tinh Hà thở dài. "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có mất hứng."

Lữ Dương chỉ vào mi tâm của anh. "Lông mày của anh sắp nhăn thành chữ xuyên(川) luôn rồi, còn nói không mất hứng à, nếu anh thật sự không thích tôi chuyển qua thì cứ nói thật đi, tôi cũng không phải là người hay để ý đâu."

"Cậu nói nhảm nhiều thật đó."

Đúng lúc xe đặt Tích Tích dừng ở trước mặt bọn họ, Thịnh Tinh Hà một tay đẩy cậu ta vào.

Hơn 10 phút sau, hai con gà ướt lúp xúp cũng về đến căn hộ.

Lữ Dương vừa vào phòng liền vội vàng cởi giày ướt đẫm ra, chân trần giẫm lên sàn nhà, cậu vọt vào phòng vệ sinh, để lại một chuỗi dấu chân dài ở phía sau.

"Tôi đi xối chân trước, khó chịu chết đi được, sắp tới còn mưa nữa, ông trời cố ý đối nghịch với tôi."

Thịnh Tinh Hà "Ồ" một tiếng, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Hạ Kỳ Niên, người sau ngược lại đã chủ động tìm tới cửa.

"Mua mì lạnh cho anh." Sau khi Hạ Kỳ Niên vào nhà, đặt túi nilon lên bàn trà. "Người kia đâu?"

Thịnh Tinh Hà trở tay chỉ một cái. "Rửa chân rồi."

Hạ Kỳ Niên rút ra mấy tờ khăn giấy đắp lên tóc anh lau lau. "Anh cũng mau tắm rửa đi, đều ướt nhẹp hết rồi."

"Ồ." Thịnh Tinh Hà cầm khăn giấy lau mặt một chút, "Cậu ăn cơm tối chưa?"

Hạ Kỳ Niên thấy Lữ Dương từ phòng tắm đi ra, bày ra khuôn mặt thối. "Không có khẩu vị, không muốn ăn."

Cậu nghĩ tâm trạng mình đã như vậy rồi, Thịnh Tinh Hà thế nào cũng nên quan tâm mình một chút, ai biết người nào đó chỉ liếc mắt nhìn cậu, bật cười "ha" một tiếng. "Cậu mà cũng có lúc có khẩu vị hay không nữa hả?"

"..." Hạ Kỳ Niên liếc anh một cái, xoay người nói: "Tôi về."

"Này..." Thịnh Tinh Hà vươn bàn tay Nhĩ Khang*. "Cậu chờ một chút." Anh sờ sờ gáy. "Chìa khóa dự phòng của tôi giờ cậu có mang theo không?"

* Bàn tay Nhĩ Khang:

Hạ Kỳ Niên chậm rãi hít sâu một hơi, phòng ngừa mình bị khí huyết đảo ngược mà chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

"Ở đây, có chuyện gì không? Anh muốn đưa nó cho cậu ta phải không?" Hai mắt cậu hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Dương.

Lữ Dương ngồi trên sô pha, hoàn toàn không liên quan gì vào tình huống này, vẻ mặt mê mang khoát tay nói: "Tôi không cần, tôi và anh Thịnh cùng nhau ra ngoài là được."

Hạ Kỳ Niên dằn chìa khóa xuốn cạnh mì lạnh. "Vẫn trả lại cho anh đi thì hơn, dù sao tôi cũng không cần."

"Cậu làm gì vậy, tức giận dữ như vậy, tâm tình không tốt à?" Thịnh Tinh Hà nhìn cậu.

Hạ Kỳ Niên hừ một tiếng. "Anh quản cậu ta cho tốt trước đi rồi nói sau."

Cả phòng đầy mùi dấm, ngay cả Lữ Dương cũng cảm giác được một chút khác thường, ôm một đống đồ đạc dời vào phòng ngủ thứ hai.

Thịnh Tinh Hà "Ấy" một tiếng. "Trong phòng tôi có một cái ga sạch đó, tôi còn chưa xài, đừng mở cái mới mua kia của cậu ra, mai mốt lại gỡ ra phiền phức lắm."

Hạ Kỳ Niên nhắm mắt lại thở dài.

Trước đó còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi siêu thị cậu cũng không nói gì, thậm chí ngay cả ở chung cậu cũng có thể nhịn, nhưng những lời này của Thịnh Tinh Hà đã triệt để kí©h thí©ɧ làm cậu đỏ mắt.

Đến hôm nay cuối cùng cậu cũng biết, Thịnh Tinh Hà dịu dàng săn sóc chưa bao giờ là chỉ với một mình cậu.

Cái gì mà thiên vị hay không, căn bản là cậu tự mình đa tình.

Nếu thật sự so sánh, thì sự săn sóc hôm nay phải thiên vị tới tận Siberia luôn rồi!

Đáng buồn hơn chính là cậu bỗng nhiên ý thức được mình căn bản không có tư cách để nói gì, thậm chí ngay cả một nơi kể khổ cũng không có.

Cậu giống như một con vật nhỏ bị thất sủng đứng ở trong phòng khách, bĩu môi một cái, trong mắt đều là tủi thân.

Thịnh Tinh Hà ở trong phòng nghe thấy tiếng cửa nhà tự động khóa, quay đầu lại nhìn lại, người trong phòng khách đã không thấy đâu.

Anh cảm giác được tâm tình Hạ Kỳ Niên hôm nay quả thật không đúng, ngay cả một câu chào hỏi tối thiểu cũng không chào.

Không đợi anh suy nghĩ kỹ, thanh âm Lữ Dương lần thứ hai vang lên.

"Không có gối đầu làm sao tôi ngủ được!?"

Thịnh Tinh Hà lấy trong tủ quần áo ra một cái gối đầu và vỏ gối ném cho cậu, "Đại thiếu gia, vỏ gối biết bao chứ? Dây kéo ở cạnh bên đó."

Lữ Dương: "Anh coi tôi là một thằng ngốc à?"

"Dù sao chỉ số thông minh cũng không cao."

Mưa rơi vào cửa sổ ban công, phát ra tiếng lộp bộp, mưa lại dần dần lớn lên, tia chớp giống như từng sợi bạc uốn lượn bổ xuống mặt đất, tiếng vang nặng nề chấn động khiến lòng người run lên.

Sắc trời âm u, giống như sắc mặt của người nào đó bây giờ vậy.

Tâm tình Hạ Kỳ Niên không tốt, ngồi trên bậc thang của chung cư ngẩn người.

Lúc cậu ra cửa quên cầm ô, lúc này lao ra chỉ sợ sẽ bị ướt thành chuột lột mất, có điều Thịnh Tinh Hà sợ là không có thời gian lo cho cậu nữa.

Thích cùng ghen tị rất nhiều lúc có liên quan chặt chẽ với nhau, cho dù biết Thịnh Tinh Hà không có khả năng có ý gì với Lữ Dương, nhưng vẫn sẽ cảm thấy chua xót và khó chịu.

Bởi vì sự thiên vị đó không còn thuộc về một mình cậu nữa.

Sầu khổ tìm mọi cách, cuối cùng đều hóa thành thở dài bất đắc dĩ.

Có một đôi tình nhân giẫm lên nước mưa đi vào lầu, cô gái chỉ lo che đầu xông loạn về phía trước, không cẩn thận đυ.ng phải cửa kính, tiếng va đập nghe rất nặng nề, "Ôi" lên một tiếng.

Chàng trai kia thoạt nhìn còn sốt ruột hơn cô, vội vàng xoa đầu cô. "Đυ.ng có đau không?"

Cô gái khoa trương kêu lên: "Đau quá!"

Chàng trai cười thổi thổi đầu cho cô. "Còn đau không?"

"Không đau nữa."

Hạ Kỳ Niên theo bản năng nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình.

Gió đêm thổi cho đầu óc trở nên tỉnh táo, bao nhiêu bất mãn cũng theo tiếng mưa này mà dần dần trầm tĩnh lại.

Cậu bắt đầu nhận ra rằng tất cả hành vi và lời nói của mình ngày hôm nay đều quá mức.

Lữ Dương là cháu trai của Biên Hãn Lâm, Biên Hãn Lâm lại là ân sư của Thịnh Tinh Hà, nếu như năm đó không phải Biên Hãn Lâm nguyện ý đứng ra, Thịnh Tinh Hà đã phải đối mặt với bốn năm cấm thi đấu, toàn bộ sự nghiệp thể thao phải chấm dứt ở đó.

Ân tình lớn như vậy, hỗ trợ chăm sóc một chút cũng là chuyện nên làm.

Huống chi, không phải chỉ là hai ngày này thôi sao?

Sau khi chui ra khỏi ngõ cụt, phương thức tư duy của Hạ Kỳ Niên rốt cục cũng vận hành lại theo hướng bình thường.

Huấn luyện viên Thịnh của cậu, ấm áp lại đầy trách nhiệm, nếu đã đồng ý với huấn luyện viên Biên, vậy khẳng định phải chăm sóc tốt thằng nhóc hư kia, nên mới nhất thời không để ý tới cậu mà thôi.

Cẩn thận hồi tưởng lại, sắc mặt Hạ Kỳ Niên càng ngày càng đỏ.

Vừa rồi cậu cứ dằn chìa khóa lên bàn trà như vậy, còn dùng loại thái độ đó nói chuyện với Thịnh Tinh Hà...

Thực sự rất bất lịch sự.

Cậu thực sự là bị ghen tuông làm mù mắt.

Hạ Kỳ Niên chạy vội lên lầu, một lần nữa đứng trước cửa căn 301, tay cứ giơ lên hạ xuống nhiều lần cũng không thể không biết xấu hổ mà ấn chuông cửa.

Nói cái gì bây giờ?

Có xin lỗi không?

Nếu chỉ có mình Thịnh Tinh Hà, nói xin lỗi cũng không sao cả, nhưng dù sao cũng còn có người ngoài ở đây, hưng sư động chúng* chạy lên lầu xin lỗi như vậy cũng quá mất mặt.

*Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra từ bên trong, Hạ Kỳ Niên sợ tới mức nhảy dựng lên tại chỗ, liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa trẹo luôn chân.

Thịnh Tinh Hà cũng bị cậu làm cho kinh hãi lui về phía sau hai bước, vỗ vỗ ngực mình nói: "Sao cậu còn chưa đi?"

"Trời mưa to, tôi vừa núp ở cầu thang một lát." Trái tim Hạ Kỳ Niên còn đang đập kịch liệt. "Anh làm gì vậy?"

Thịnh Tinh Hà lắc lắc ô trên tay một chút: "Tôi vừa nhìn đèn phòng cậu còn chưa sáng, nên nghĩ có phải cậu quên cầm theo ô hay không, đợi nửa ngày cậu cũng không đi lên nên muốn đi xuống xem xem cậu đã đi chưa. Cậu không có ô thì đi lên lấy đi, ở cầu thang làm gì?"

Hạ Kỳ Niên không có cách nào giải thích với anh hành vi ngu xuẩn trốn ở cầu thang là xuất phát từ đâu, nhưng nhìn chiếc ô trong chốc lát, ngực giống như bị móng mèo con cào một cái, mềm mềm, ngứa ngứa.

Cả người đều sáng tỏ thông suốt.

Không cần giải thích cũng không cần xin lỗi, bởi vì huấn luyện viên Thịnh của cậu không bao giờ tức giận.

"Cám ơn." Cậu nhận lấy ô, xoay người đi xuống lầu, Thịnh Tinh Hà ở phía sau hô một tiếng. "Mặt đất rất trơn, cậu đừng có chạy."

"Ừm!"

Hạ Kỳ Niên thần thanh khí sảng xuống cầu thang ngầm, trong đầu chợt lóe sáng, hiện lên một suy nghĩ vô cùng nguy hiểm – nếu Thịnh Tinh Hà đã thoải mái mà để cho người khác ở thì nhiều thêm một người cũng có sao đâu?

Cậu bị cái suy nghĩ gian ác này của mình làm chấn động mất ba giây, bước chân cũng dừng lại.

Phải há, tại sao cậu không nghĩ tới sớm hơn!

Không, không, không, bây giờ không muộn.

Chính xác mà nói, thì lúc này mới là thời cơ tốt nhất...

Thịnh Tinh Hà có thể đồng ý cho Lữ Dương tạm trú, thì lại càng không có lý do gì để cự tuyệt một người vô gia cư như mình.

Giống như giải được câu hỏi lớn cuối cùng của đề thi đại học, cậu bỗng nhiên cảm thấy da đầu mình tê dại, lỗ chân lông cả người đều mở ra.

Thịnh Tinh Hà trở vào nhà, vừa mới mở đũa ra chuẩn bị thưởng thức phần mì lạnh ngon đến liếʍ tới đáy chén trong truyền thuyết này thì chuông cửa lại vang lên.

Anh vừa mở cửa vừa cười. "Sao vậy?"

"Tôi quên mang theo chìa khóa nhà." Hạ Kỳ Niên cau mày, vẻ mặt vừa sầu khổ lại vừa ảo não, liên tục thở dài.

Sợ Thịnh Tinh Hà không tin, cậu còn lộn túi quần ra ngoài: "Ai, anh xem trí nhớ này của tôi..."

"Tôi thật phục cậu luôn, cái này mà cũng có thể quên được nữa hả?" Thịnh Tinh Hà rút điện thoại di động trong túi ra. "Bằng không thì tôi gọi thợ khóa mở khóa giúp cậu đi, đợi một lát, để tôi tìm xem gần đây có công ty mở khóa hay không."

"Ấy ấy ấy!" Hạ Kỳ Niên vội vàng ngăn cản anh. "Không cần không cần, chỗ chủ nhà có chìa khóa dự phòng, để tôi hỏi mượn ông ấy sau là được rồi, tìm người mở khóa một lần hơn một trăm lận, quá đắt, huống chi trời còn mưa thế này, chắc chắn sẽ làm thịt tôi một trận."

"Vậy bây giờ cậu có thể liên lạc với chủ nhà được không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.

"Có thể, có thể liên lạc được, nhưng mà giờ ông ấy đang ở nơi khác, nói phải qua hai ngày nữa mới trở về." Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng thăm dò. "Anh à~ Đêm nay tôi có thể ở nhờ anh một đêm không? Ở khách sạn đắt quá hà, huống chi còn mưa nữa."

"A." Thịnh Tinh Hà gãi ót, mặt lộ ra vẻ khó xử. "Cũng được, có điều..."

Lữ Dương duỗi cổ dài ra như hươu cao cổ, thay anh nói ra vấn đề. "Ảnh ở chỗ này vậy tôi ở chỗ nào? Tôi đến trước đó nghe!"

Hạ Kỳ Niên "hứ" một tiếng, "Tôi cũng đâu có ở cùng một phòng với cậu, cậu gấp cái gì?"

Khi nhìn Thịnh Tinh Hà, trái tim cậu đập thình thịch, trong lòng ôm cả vạn phần chờ mong, nhỏ giọng hỏi: "Anh ~ Tôi có thể ở cùng phòng với anh không? Tôi ngủ rất ngoan! Cam đoan nửa đêm không nói mớ, không nghiến răng cũng không đá người!"

"Yo, thật là kỳ lạ à nha." Lữ Dương trêu ghẹo nói: "Bản thân mình có nghiến răng hay không mà anh cũng thể biết được nữa hả?"

"Bây giờ có rất nhiều phần mềm có thể đo chất lượng giấc ngủ." Hạ Kỳ Niên nhân cơ hội chen vào nhà, trở tay đóng cửa lại. "Trời cao có thể chứng giám, tôi thật sự chưa bao giờ nói mớ, cũng không ngáy luôn."

Thịnh Tinh Hà nhìn một lớn một nhỏ trong phòng khách, bất đắc dĩ thở dài, hóa ra đều coi nơi này của anh thành nơi thu nhận.

"Được rồi."

Huấn luyện viên Thịnh vừa phát lệnh một tiếng, trong lòng Hạ Kỳ Niên lập tức "Yes" một tiếng. Cậu lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, ngoài miệng lại thản nhiên, thậm chí còn lộ ra vẻ hối hận thật sâu sắc.

"Ai, lần sau tôi nhất định sẽ treo chìa khóa lên cổ, như vậy sẽ không quên nữa."

Thịnh Tinh Hà tưởng tượng hình ảnh cậu treo chìa khóa trên cổ, cười ha hả. "Đồ ngốc."

Hạ Kỳ Niên lúc này đã vui vẻ tới mức hận không thể ra ngoài chạy hai vòng, thuận miệng nhận luôn: "Đúng vậy, tôi chính là đồ ngốc."

"........." Lữ Dương hoảng sợ nhìn cậu, cảm thấy tên này bệnh không nhẹ đâu.

_ Hết chương 23 _