Chương 11: Meo Meo Meo (1)

Editor:

-----------------------

Mọi người đều biết, Quách gia là gia tộc duy nhất toàn tinh tế thân cận với nhân loại.

Có lẽ bởi vì lão tổ tông có mối quan hệ với nhân loại, nên dù cho địa vị của nhân loại ở tinh tế ngày càng sa sút, Quách gia cũng vẫn luôn không có kỳ thị, xa lánh nhân loại, thậm chí sẽ có khả năng nỗ lực giúp đỡ ở những nơi có thể.

"Đương nhiên không ngại!" Lục Tuyết thay một cái nĩa mới đưa cho Quách Thập Nhị Tứ, "Ngài thử xem, ách...Khả năng sẽ không hợp với khẩu vị ăn uống của ngài, nhưng mà ta cảm thấy rất ngon."

Ngoại hình gấu trúc quả thực quá đáng yêu, tròn vo. Nó ngồi ở bên cạnh Lục Tuyết, chân ngắn nhỏ đều không với tới, dùng móng vuốt mềm mụp nắm lấy nĩa xiên môt ngụm.

Một lát sau, nó tròn xoe đôi mắt hơi mở to của mình một chút--

"Ăn ngon!"

Hơn nữa, trong phút chốc nó cảm thấy mùi vị quen thuộc đến khó hiểu, như là

"Thật sao?"

"Thật! Ta có thể ăn thêm một chút nữa không?"

Quách Thập Nhị Tứ dùng tư thế gặm trúc gặm gặm cái nĩa, nhịn không được lại ăn thêm vài miếng nữa.

Vài phút sau.

"Aiiii" Quách Thập Nhị Tứ dùng thịt lót vỗ vỗ cái bụng mềm mại của mình, cảm thấy mỹ mãn đến nói ra tiếng mẹ đẻ, "Ăn ngon quá, đây là đầu bếp nào làm vậy? Có lẽ tôi có thể giúp anh ta."

Lục Tuyết phát hiện Quách Thập Nhị Tứ thực sự rất bình dị và gẫn gũi mặc dù là siêu sao hot nhất hiện tại, tuyệt đối không kiêu ngạo hung hăng mà tựa như bằng hữu bình thường. Cô nói: "Ách, cái này không phải đầu bếp làm, mà là của một chủ bá là nhân loại làm."

"Chủ bá?" Quách Thập Nhị Tứ ngẩn người.

"Đúng vậy, cậu ta ở Tucker Tinh, họ Cố."

Quách Thập Nhị Tứ lặp lại giống như một cái máy, "Họ Cố?"

Lục Tuyết gật đầu, một lát sau, cô cũng phản ứng lại: "...Di?"

Hiện tại số lượng nhân loại ít như vậy, đa số bộ phận đều sinh sống ở tầng dưới chót, phân tán ở các hành tinh phụ thuộc.

Chỉ có một số ít gia tộc của nhân loại có thể tiến vào ở trong Thủ Đô Tinh, trong đó Cố gia dựa vào thế hệ gia đình kinh doanh vất vả chen vào sóng ở trong nội thành Thủ Đô Tinh, xem như một phú hào không lớn không nhỏ--đương nhiên, ở trong mắt người trong nội thành của Thủ Đô Tinh căn bản không đủ để đặt trong mắt.

Cố Miên là một nhân loại, đã vậy còn mang họ Cố, điều này thực sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều hơn về nó.

Nhưng nếu là hài tử của Cố gia, tại sao lại một mình chạy tới Tucker Tinh? Bọn họ đòng thời bắt đầu tự hỏi về vấn đề này.

Một lát sau, Quách Thập Nhị Tứ cào cào đầu mình, nhịn không được mà hỏi:

"Cái kia...Cô nghĩ thế nào về buổi phát sóng trực tiếp của chủ bá này?"

Dù sao cũng là siêu sao của cả tinh tế, lịch trình của Quách Thập Nhị Tứ hoàn toàn chật ních, gần nhất sau khi bắt đầu quay vào mùa xuân càng hot mạnh hơn. Đến mức cả thời gian ngủ đều không có đủ, càng đừng nói xem chương trình giải trí.

Nhưng nếu chỉ xem một chương trình phát sóng trực tiếp hơn mười phút thì chắc người đại diện sẽ không nói gì đâu ha?

Thời điểm kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Cố Miên cũng không biết mình lại lập ra một cái kỷ lục mới về só người xem phát sóng trực tiếp ở tucker Tinh.

Một trăm vạn tinh tệ, cho dù sau khi đã chia bớt với nền tảng phát sóng trực tiếp theo tỉ lệ cũng còn lại trong tài khoản hơn 40 vạn. Cậu nhìn số tiền trong tài khoản hơn 40 vạn của mình, cảm thấy thế giới này rất không thật.

Cậu đã làm cái gì? Làm thế nào mà chuyển đến biệt thự cao cấp chỉ trong một đêm và nhanh chóng trở nên giàu có trở lại?

"Ta xứng sao?" Cậu vùi đầu vào mớ lông mao nhung nhung bên gáy của Tiểu Báo Tuyết cọ cọ, thống khổ nói, "Đoàn Đoàn, ta không xứng."

Tiểu Báo Tuyết: "...."

Nó từ trên cao liếc xuống nhìn nhân loại, một lát sau lại duỗi trảo đè lên trán cậu. Nó nói xứng thì xứng, người nào dám có ý kiến muốn phản đối?

Cố Miên thật sự cảm thấy lương tâm bất an, do dự nửa phút, nhấn mở quang não rồi gửi cho vị tiên sinh "Sóc" kia một tin nhắn bằng giọng nói.

"Chúc ngài buổi tối tốt lành, tôi là chủ bá Cố Miên của công ty phát sóng trực tiếp Tinh Không, ngài vừa mới tặng cho tôi một trăm pháo hoa ở phòng phát sóng trực tiếp của tôi, có phải là ngài tặng nhầm không?"

"Nếu thật sự là gửi nhầm thì không sao đâu, tôi sẽ cố gắng xin gửi lại toàn bộ tiền vào tài khoản cho ngài. Cho dù không hoàn trả được toàn bộ số tiền cho ngài, thì tôi cũng sẽ trả lại bốn mươi vạn tôi có cho ngài." Cố Miên biểu lộ rõ thái độ.

Tin nhắn vừa mới hiện là đã gửi thì Cố Miên lại nghe một tiếng "leng keng" thanh thúy, cùng lúc đó, quang não trên cổ Tiểu Báo Tuyết cũng lóe lóe sáng.

Cố Miên: "?"

Tiểu Báo Tuyết: "...."

Đáng chết.

Lần trước gặp mặt Finnick rồi xử lý một vài chuyện, nó đã đem quang não trẻ em biến thành bản quang não với cấu hình ban đầu của nó, chỉ là vì muốn Cố Miên không phát hiện điều gì lạ nên vẻ ngoài của quang não giống y như phiên bản quang não ban đầu dành cho trẻ em.

Quang não của trẻ em khi nhận được tin nhắn mới đều sẽ có âm thanh và ánh sáng lập lòe rất rõ ràng.

May mắn là Cố Miên không có đem "Sóc" liên tưởng tới Tiểu Báo Tuyết.

"Nhận được tin nhắn mới sao?" Cố Miên nắm móng vuốt nhỏ của Tiểu Báo Tuyết, cảm thấy rất mới lạ, "Có phải là tin nhắn rác không? Đoàn Đoàn muốn xem nó sao? Có muốn ta giúp--"

Tiểu Báo Tuyết ghét bỏ mà đẩy đầu cậu ra, từ trên vai Cố Miên nhảy xuống, dùng móng vuốt mở cừa hoa viên trên tầng chạy xuống dưới lầu, đi rồi.

Cố Miên: "....."

Cậu lại thổn thức thêm một lúc nữa.

Tiểu hài tử này có phải là đang yêu sớm hay không? Thời kỳ phản nghịch? Sao lại hơi một tí lại phát giận với gia trưởng.

Nhưng mà rất nhanh, tiếng nhắc nhở của quang não đánh gãy suy nghĩ của Cố Miên.

【Sóc: Không cần.】

Thời đại này pương thức thường được dùng nhất để liên lạc là video call mô phỏng hình ảnh, có thể trực tiếp chiếu ra hình ảnh 3D của người kia. Tiếp theo đó là video, giọng nói, có rất ít người sử dụng cách nhắn tin gửi qua.

Cố Miên nìn biển rộng phía xa, thay đổi cách nói khác.

""Thật sự rất cảm ơn anh đã thích"

Cho dù là đối với gia đình nào, một trăm vạn đều không phải là một món tền nhỏ đi? Hơn nữa người xem phát sóng trjwc tiếp có độ tuổi bình quân không cao, mới vừa vị thành niên hơn nữa còn là đang ở tuổi vị thành niên cũng không phải số ít.

Nửa phút sau.

【Sóc: Không cần cảm ơn.】

Cố Miên: "...."

Xin lỗi, anh có tiện nói chuyện với tôi không?

Cố Miên cảm thấyddoios phương không hiểu ý của cậu, do dự một lúc liền gửi lời mời nói chuyện trên điện thoại đến đối phương--có khả năng là đối phương không tiện video call trên điện thoại, vậy gọi điện thì chắc là không sao?

Âm thanh bíp bíp kêu lên chừng một phút.

Vào thời điểm điện thoại sắp bị tự động cúp máy thì đối phương bắt máy.

Người tên "Sóc" kia hình như cũng ở ven biển, Cố Miên tựa hồ có thể nghe được khung cảnh sóng biển chậm rì cùng tiếng gió. Nhất thời hai người cũng chưa nói gì, một lát sau, đối phương mở miệng trước:

"Có vấn đề gì sao?"

Đó là một giọng nó cực kỳ dễ nghe.

Âm sắc trầm thấp nghe giống như là một đoạn nhạc của cây đàn violin sang trọng nào đó, khi lướt qua bên tai làm người ta có cảm giác như sau khi uống một ly rượu đậm đà hơi say, âm thanh của ắn ép xuống rất thấp, thế nhưng làm cho người ta có cảm giác giống như có thể từ giọng nói lãnh đạm đó nghe ra một chút khẩn trương, mất tự nhiên và lưu luyến.

"Sóc tiên sinh." Cố Miên gập ngón trỏ chạm vào chóp mũi, "Có thể phiền anh nhắn lại cho tôi tài khoản của anh trên tinh võng không."

Bên kia hỏi: "Vì sao?"

"Một trăm vạn nhiều lắm", Cố Miên nói, "Phần tâm ý này tôi đã nhận rồi."

Sóc trầm mặc một lúc rồi nói: "Với ta mà nói thì không nhiều lắm."

Cố Miên: "...."

Người này làm sao mà nói mãi vẫn không hiểu?

Cố Miên: tóm lại, tiền này tôi không thể lấy, thật sự rất xấu hổ."

Sóc một mực từ chối, "Không cần phải như vậy."

Cố Miên không nói gì, cậu có cảm giác cho dù là cậu có nói gì thì người tên Sóc kia cũng chỉ nói"không cần, "không sao", "không cần phải làm như vậy"....Hoàn toàn không thể câu không.

Hai người cứ giằng co như vậy.

Trong sự im lặng đó Cố Miên bất lực mà nghĩ Tiểu Báo Tuyết đã đi đâu rồi? Không phải là đi lén uống rượu đi?

Cậu đẩy cửa vườn hoa phía trên và đi xuống dưới lầu.

Căn hộ hai tầng hướng về phía biển này có cảnh đẹp nhất khu căn hộ Hải Dật, 3 mặt đều được bao quanh bởi biển vậy nên trong thiết kế ban đầu của căn hộ có rất nhiều sân thượng tạo điều kiện để nhìn ra biển. Đúng lúc này, ở trên lan can sân thượng của tầng hai đang đặt một ly rượu.

Ngón tay nam nhân với những khớp xương rõ ràng nắm lấy ly rượu, tay kia thì đặt bên lan can sân thượng gõ nhẹ.

Gió biển thổi nhẹ hòa vào màn đêm, đầu dây bên kia là tiếng thở đều đều của một con người nào đó, đây là khoảng khắc hiếm hoi trong đời hắn.

Hắn nhìn xuóng ly rượu có màu nhạt, uống cạn một hơi sau đó khẽ cau mày.

Không ngon bằng Cố Miên tự điều chế.

"Sóc tiên sinh, hay là như vầy đi", Cố Miên nghiêm túc mà nói, "Tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền tôi nhận được từ công ty phát sóng trực tiếp Tinh Không cho ngài nên ngài không cần phải bàn cãi nữa."

Cậu đã đi vòng vòng ở lầu hai nãy giờ, còn mỗi sân thượng là chưa đi, chỗ nào cũng không thấy Tiểu Báo Tuyết. Cậu thấy quầy rượu trong phòng khách ở lầu hai bị mở ra, trong lòng hơi nghi ngờ một chút, cao giọng nói:

"Đoàn Đoàn, có phải đang ở trên sân thượng không?"

Điều Cố Miên không để ý là, bên đầu bên kia cũng phát ra âm thanh của mình.

Sóc: "...."

Khi Cố Miên đi lên sân thượng, bầu không khí liền ngưng trệ một chút.

Cậu giật mình---

Đập vào mắt trước tiên là ly rượu để trên lan can của sân thượng, sau đó Cố Miên nhìn thấy tiểu tổ tông của cậu ngồi ngay ngắn trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, làm bộ giống như không có chút quan hệ nào với ly rượu ngay đó.

"Tiểu tửu quỷ" Cố Miên niết mặt Tiểu Báo Tuyết, "Tiểu hài tử uống nhiều rượu sẽ bị ngốc. Ngươi muốn mình bị ngốc hay sao?"

Tiểu Báo Tuyết ánh mắt lãnh đạm mà ngạo nghễ mà nhìn cậu một cái.

"Còn biết giả độ nữa chứ." Có Miên nhìn thấy ở đáy ly còn sót một chút rượu vang, ngửi ngửi rồi nói:

"Volka? Đoàn Đoàn bé nhỏ, cuộc sống bị cấm rượu của ngươi chính thức bắt đầu rồi, ta sẽ lập tức khóa quầy rượu lại. Đứng lên."

Tiểu Báo Tuyết: "...."

Cố Miên bị Tiểu Báo Tuyết trộm uống rượu làm cho tức giận, thật vất vả mới thuyết giáo xong, mới nhớ tới mình đang gọi điện thoại nói chuyện với người khác.

Cậu cúi đầu nhìn quang não, không biết từ khi nào, cuộc nói chuyện điện thoại giữa cậu và đối phương bị cắt đứt.

Đêm đó, sau khi Cố Miên ngủ, một tin nhắn đã được gửi đến quang não của Tiểu Báo Tuyết.

Finnick: "Bệ hạ, lần này đã điều tra hoàn toàn rõ ràng. Giống như suy đoán của ngài, Cố Miên ban đầu chính là người thừa kế của Cố gia, phụ thân của cậu ta mất lúc cậu ta mới 18 tuổi. Đáng lẽ nên được thừa kế gia sản thế nhưng Cố thiếu gia lại bị bắt một mình đi tới Tucker tinh, là bởi vì các thành viên khác trong Cố gia có hành vi phi thường ti tiện, bọn họ...."

Có thể làm cho Finnick luôn ở giữa vòng xoáy quyền lực nói ra bốn chữ "phi thường ti tiện" này, người của Cố gia xác thực không phải là loại đèn cạn dầu gì.

Màn hình quang não phản chiếu ánh sáng vào đôi đồng tử màu xanh xám của Tiểu Báo Tuyết.

Nó hơi nheo mắt lại và cẩn thận đọc từng chữ một.

--‐----‐------

Đã đăng lúc 22h11p ngày 22/4/2022.

Mình đăng trước nửa chương nha mn, dạo này mình sắp thi đại học r nên kh có nhiều tgian, xin lỗi mọi người, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ><

À mà cảm ơn bạn Koala, Tiểu Vũ Dương và Lưu Tình đã đề cử truyện nha^^

Khi nào mình đăng ổn định đc thì gắn vip nhé, giờ lịch ra cứ như chó gặm thế này thì gắn vip có vẻ kh ổn, mong mn vẫn ủng hộ bản dịch truyện của mìnhhhh