Chương 30: Đừng tức giận mà

Lúc hoàng hôn, trời vẫn chưa tối hẳn, vẫn là ở khu vườn trên cùng của bọn họ.

“Trước tiên chúng ta sẽ làm nóng chảo.” Cố Miên nói: "Cách làm Sukiyaki cũng không khó lắm, chỉ cần… Đoàn Đoàn.”

Cố Miên thỏa hiệp, cậu phát hiện khi báo tuyết nhỏ tức giận với cậu, cậu không thể tập trung nấu cơm.

Cậu ôm báo tuyết nhỏ đang không thèm để ý đến mình vào lòng, khoanh chân ngồi trên sàn gỗ ngoài trời, cằm cọ lên đầu nó.

“Tuyết Đoàn, anh sai rồi.”

Báo tuyết nhỏ lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, xem ra lần này là thật sự tức giận.

Cố Miên vùi đầu vào sau gáy nó: "Anh biết sai rồi, đừng tức giận mà, nha Đoàn Đoàn.”

Báo tuyết nhỏ không nói một lời.

“Anh Đoàn Đoàn.” Cố Miên bất đắc dĩ hôn lên tai nó, ôm nó: "Dù sao thì nó cũng là một quả trứng, lỡ như là con nhà ai, đừng giận em được không? Khi anh không để ý đến em, lòng em muốn nát.”

Động tác của báo tuyết nhỏ đột nhiên dừng lại, lỗ tai giật giật: “...”

Cố Miên quan sát vẻ mặt của nó, trong một giây đã tìm ra bí quyết: “Đoàn Đoàn, anh à, anh là tốt nhất, anh đừng so đo với em mà. Tất nhiên anh là quan trọng nhất luôn, anh tức giận em sẽ cảm thấy rất buồn.”

Chóp tai báo tuyết nhỏ cứng đờ, một lúc sau, dần dần nóng lên.

Người xem bối rối: “...?!!!”

Lúc đầu bọn họ còn không biết là đang làm gì, sau khi nghe xong mấy giây, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không rảnh suy nghĩ thêm gì khác.

Làn đạn từng tầng từng tầng hiện lên điên cuồng:

[ Mèo Méo Meo Mèo Meo: A a a a a ?! A a a a a đã chết a a a a!! ]

[Trong nhà có quặng: Tui chịu hong nổi, thanh máu hoàn toàn rỗng huhuhu thế này ai mà chịu cho nổi?!]

[Không được bốn điểm tiếng chim không đổi tên: Đm, tui muốn được ôm ấp hôn hít nâng lên cao là như thế nào?]

[Hổ Nam Hoa không bao giờ đi xem mắt: Miên Miên gọi! Tui! Là! Anh!! A a a cả đời này của lão tử quá đáng giá QAQ]

[Phấn trác trác: Khụ, cái kia... Có thể tạo phúc lợi cho người xem nữ được không, gọi một tiếng chị đi mà, che mặt.]

Giọng nói của Cố Miên sau khi hạ giọng có chút mềm mại, bởi vì dỗ dành báo tuyết nhỏ, nên sau khi nói một câu lại hôn lên lỗ tai mềm mụp của báo tuyết nhỏ một cái.

Người xem có cùng góc nhìn với báo tuyết nhỏ có thể cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vành tai, hơi thở ấm áp, nhịp đập trái tim khiến người ta an tâm, cái cảm giác được ai đó toàn tâm toàn ý yêu thương, chiều chuộng khiến trái tim muốn tan chảy.

Hơn nữa lúc này Cố Miên còn quên rằng đang phát sóng trực tiếp, trong lòng chỉ nghĩ dỗ báo tuyết nhỏ vui vẻ, mọi lời nói và hành động đều chân thành.

Hoàng hôn nhẹ nhàng bao phủ bốn phía, gió biển thổi qua.

Cảm giác an toàn và ỷ lại khi được chàng thanh niên ôm vào lòng không gì có thể sánh được, lời thì thầm trong trẻo ôn hòa chậm lại như kẹo đường tan chảy ấm áp, hơn nữa tiếng gọi “anh” khiến người ta mềm lòng này, người xem lập tức chịu vô số bạo kích!

Người xem hoàn toàn không nhịn được, báo tuyết nhỏ còn giả vờ bình tĩnh nghe hết những lời nói mềm mại của Cố Miên, nhưng thực ra tai đã nóng đến mức không tưởng.