Chương 39: Thứ ngu xuẩn

Một tiếng sau.

May mắn Tinh Võng mở cửa buôn bán 24/24, Cố Miên mua vài loại sữa bột, trộn theo tỉ lệ của kiếp trước rồi đút cho gấu trúc con uống một chút.

Làm xong mọi việc cũng đã hơn 11 giờ, hiện tại đã quá muộn, cả gấy trúc con lẫn báo tuyết nhỏ đều cần phải nghỉ ngơi.

Tại sao gấu trúc con lại chui ra từ trong trứng? Ba mẹ của nó là ai?

Từ khi tới nơi này Cố Miên rất hiếm khi ra khỏi cửa, cũng rất ít khi xem Weibo, poster quảng cáo của Nhị Thập Tứ Oa gần như dán đầy cả tinh tế, nhưng cậu lại chưa nhìn qua lấy một lần, mà trước đây cậu cũng từng tìm kiếm gấu trúc trên Tinh Võng, nhưng lúc ấy lại hiện “không tồn tại hoặc bạn không có quyền truy cập”, làm cậu tưởng rằng gấu trúc đã tuyệt chủng.

Thì ra không phải.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là do quyền hạn của nhân loại quá thấp, rất nhiều tin tức đều không được truy cập hoặc bị che chắn tự động. Tuy trên danh nghĩa nhân loại cũng là công dân bình đẳng như mọi sinh vật sống, nhưng thực tế ở rất nhiều nơi đều bị phân biệt đối xử một cách âm thầm.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy gấu trúc con, cậu cũng nghĩ liệu đó có phải là hậu nhân của bọn Đại Oa không... Nhưng hy vọng quá xa vời, cậu quyết định không hy vọng, để tránh cho sau này thất vọng gấp bội lần.

Hiện tại Cố Miên cảm thấy rất bối trước các loại tình huống, quyết định trước tiên đưa tụi nhỏ đi ngủ, có chuyện gì ngày mai tính.

Gấu trúc con cực kỳ dính người, từ lúc phá xác đến giờ một giây một phút đều không muốn rời khỏi Cố Miên, Cố Miên chỉ đành ngủ cùng với nó.

Điều này khiến báo tuyết nhỏ không vui.

Trước đây nó còn ra vẻ nên ngủ riêng với Cố Miên, nửa đêm lại lặng lẽ bò lên giường, hiện tại lại tức giận thờ phì phò mà chen ở giữa Cố Miên với gấu trúc con, sức lực của gấu trúc con không lớn, uất ức đến phát khóc.

Cố Miên sắp ngủ rồi, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng vẫn ôm lấy hai đứa nhỏ, lẩm bẩm: “Đoàn Đoàn đừng bắt nạt bảo bảo, ngủ đi, ngày mai dậy sẽ...”

Nói xong đã ngủ trước.

Trong không khí vẫn ngập tràn mùi sữa ấm áp, bóng đêm dịu dàng, hai bảo bảo lông xù đều ôm vào trong lòng, đây chính là khoảnh khắc thả lòng hạnh phúc nhất mà Cố Miên có thể nghĩ tới.

Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Gấu trúc con còn chưa cai sữa, đối với hết thảy mọi thứ trên thế giới đều cảm thấy ngây thơ mờ mịt, điều duy nhất nó quen thuộc là Cố Miên. Nó không nhịn được mà củng củng vào trong ngực Cố Miên, trong cổ họng phát ra giọng sữa “anh” nho nhỏ.

Giây tiếp theo.

Một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ gấu trúc con, ném nó xuống chân giường.

“Thứ ngu xuẩn.”

Đây là khuyết điểm lớn nhất của khoang cứu hộ hình quả trứng, sau khi thuốc đưa người ta trở về thời kỳ con non, kiến thức và ký ức cũng sẽ trở về trạng thái khi còn nhỏ. Đương nhiên, đây không phải là vĩnh viễn, cuối cùng cũng sẽ trở về như cũ, có người chỉ cần vài phút là có thể trở về trạng thái ban đầu, nhưng cũng có người tốn tận mấy chục năm.

Đương nhiên thế này cũng không thể đạt được sự sống vĩnh cửu, ví dụ như năm hai mươi tuổi trở về thời kỳ con non, ba mươi năm sau khi trở về vị trí ban đầu, trạng thái sinh lý sẽ trực tiếp nhảy vọt lên đến năm năm mươi tuổi.

Gấu trúc con bây giờ thực sự là một “thứ ngu ngốc”.