Chương 2

“Không!... Dừng tay...”

Tiểu Y khóc lóc cầu xin, dùng hai tay liều mạng ấn váy, nhưng một chút cũng không ngăn được gã đàn ông đang cứng rắn cậy mạnh.

Đôi tay thô ráp dính đầy mồ hôi của hắn duỗi ra, tiến vào khe hở giữa hai bắp đùi đang kẹp chặt một cách tuyệt vọng của cô, làn da ở đùi trong càng thêm trơn láng mịn màng.

“Mở ra thêm một chút! Con đĩ thối tha!” A Hồng ăn tủy trong xương mới biết liếʍ nó cũng ngon, cố gắng kéo đôi chân thon dài của Tiểu Y ra.

“Ô… Dừng lại…”

Tiểu Y dùng tay ngọc nắm chặt hai bên váy, nhưng làn váy đã bị kéo xuống đến đùi, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng giữa hai chân đã bị lộ ra ngoài. A Hồng thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, một tay giữ chặt đầu gối của Tiểu Y, bàn tay còn lại thì mơn trớn da thịt mềm mại ở bẹn của cô.

“Không... Dừng lại...” Tiểu Y vẫn không muốn cam chịu, ra sức giãy giụa.

Bị gã đàn ông đê tiện đυ.ng chạm ở nơi mẫn cảm ấy khiến cô ớn lạnh, khắp thân thể da gà thi nhau nở rộ.

“A Hồng! Ôm tới để mọi người cùng nhau chơi! Mày tính một mình hưởng thụ hả?” Viên gia đột nhiên lên tiếng.

“Vâng!” A Hồng buông Tiểu Y ra, cung kính đáp.

Tiểu Y vừa bị làm nhục, ấm ức nép mình trong góc, kích động sụt sùi, một tay ấn váy, một tay che ngực.

“Con cɧó ©áϊ! Hợp tác một chút! Bằng không tao sẽ xử lý thằng chồng của mày!” A Hồng quay lại, lớn giọng quát.

Thân thể mảnh mai của Tiểu Y không tự chủ được run lên, nước mắt không kiềm được mà chảy ra. A Hồng cúi người nắm lấy chân và vai cô. Tiểu Y theo bản năng thu người, co chân lại né tránh.

A Hồng tức giận nói: “Mày không muốn giữ mạng sống cho chồng mày đúng không?”

Tiểu Y chưa bao giờ cảm thấy bất lực và sợ hãi như vậy, những gã đàn ông xung quanh đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, nếu cô chống cự, cô sẽ mang đến bất hạnh cho chồng mình. Tâm trí Tiểu Y hết sức hỗn loạn, chẳng thể nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể từ bỏ vùng vẫy, nhắm mắt lại để mặc người sắp đặt.

A Hồng bế cô lên, đi tới chiếc bàn lớn giữa phòng rồi đặt cô xuống. Tiểu Y rụt rè ngồi trên bàn, cô không có can đảm nhìn những người xung quanh, bóng dáng đàn ông từ bốn phía bao bọc lấy cô, mà cô thì như một ngọn núi nằm ở chính giữa.

Viên gia cười tà mị nói: “Vậy, trước hết cô hãy cho chúng tôi xem thân thể của cô. Cô tự mình cởi ra, một mảnh cũng không được để lại, nếu không tôi sẽ chặt cái chân giữa của người đàn ông này.” Nói xong, hắn vung dao xuống, lưu ở trên đùi Ngô Bân một vết rạch đẫm máu, Ngô Bân lập tức ôm chân khóc thét.

Viên gia cười tàn nhẫn nói: “Đây là để cho vợ mày nhìn, bảo cô ấy phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không mày sẽ còn chịu khổ dài dài.”

Tiểu Y nhìn chồng bị dao cứa, thất thanh khóc lớn: “Dừng lại... Van cầu ông dừng lại... Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Chỉ cần các người vui vẻ, muốn tôi làm gì cũng được.“

Nhìn thấy chồng mình bị những người này hành hạ thân thể, sự bình tĩnh gượng ép ban đầu không còn duy trì được nữa. Cô lạc giọng khẩn cầu kẻ hung ác nhất trong đám đàn ông trước mặt: “Tôi cởi, tôi sẽ ngoan ngoãn cởi... đừng làm tổn thương anh ấy nữa.”

Cô sợ những người này không hài lòng sẽ lại xuống tay với chồng mình, vì vậy cuống quít bắt đầu cởi cúc áo trên ngực.

Thân trên cô mặc một chiếc áo màu hồng bó sát người, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, bộ ngực đầy đặn được y phục ôm sát, lưng áo nhỏ nhắn mà cao ráo, khiến người ta chỉ muốn ôm lấy từ phía sau để cô không thể chống cự. Tiểu Y lòng đầy rối loạn, một bên cởi cúc áo, một bên thì lại khẩn trương nắm chặt chân váy để tránh bị lộ ra ngoài.

Nhưng bi ai là váy của cô quá ngắn lại quá hẹp, khi ngồi xuống thì phần chân váy phía trước liền bị đẩy lên trên, khiến cặp đùi quyến rũ gần như bạo lộ đến tận mông. Thiếu phụ xinh đẹp, gợi cảm bị vây ở giữa, chỉ biết cắn răng cam chịu; xung quanh, đám đàn ông hưng phấn nhìn cô chằm chằm, liên tục nuốt nước miếng, khoảnh khắc ấy hiện trường chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập.

Cúc áo trước ngực từng cái từng cái bị cởi ra, vạt áo vốn bó sát từ từ mở rộng sang hai bên, bầu ngực được bao quanh bởi chiếc áσ ɭóŧ trắng nõn và đầy đặn, khe ngực cụt mà sâu, không nghĩ tới bả vai cùng eo mảnh mai như thế mà bộ ngực lại rất nở nang đầy đặn, cảm giác giống như muốn xé áo mà ra, thực mê người quá đỗi.

Những người đàn ông có mặt hầu như ai cũng đều lặng lẽ nuốt nước miếng, còn tim của Tiểu Y thì đập thình thịch, nghĩ đến việc bị những người đàn ông khác ép cởϊ qυầи áo trước mặt chồng mình khiến cô xấu hổ đến mức toàn thân nóng ran.

“...Tha thứ cho em... Ngô Bân...”

Cảm giác áy náy vì có lỗi với chồng mỗi lúc một lan rộng, choáng ngợp cả tâm trí Tiểu Y, làm cô khổ sở. Chắc vì do quá mức khẩn trương, thần kinh bị dày vò, trên thân thể mê người của cô mồ hôi chảy ra như tắm, ngay cả da đầu cũng bắt đầu tê dại. Cô không có can đảm ngẩng đầu, dưới sự soi mói của đám đàn ông đê tiện, rơi nước mắt phơi bày từng tấc từng tấc da thịt...