Chương 1.1

Trong trung tâm thành phố xảy ra một vụ án lớn.Mấy chiếc xe bay có biểu tượng cảnh sát dừng ở cửa, rào chắn được dựng lên, dây cảnh báo ngăn cách bên ngoài. Xung quanh bu đầy người, bọn họ vừa nhìn xung quanh vừa thấp giọng bàn tán.

"Ở đế đô mà cũng xảy ra loại chuyện này."

"Đáng thương quá, trên người đứa bé kia toàn là máu."

"Nó ở cùng thi thể của mẹ nó với hung thủ cả một đêm đấy."

Diệp Mặc đứng trên bậc thang, làm người có liên quan đến án gϊếŧ người nên được ngăn cách trong rào chắn.

Đầu óc cậu trống rỗng, mờ mịt cúi đầu, nhìn tay của bản thân mình. Đó là một đôi tay của trẻ con, trên đó dính máu, ngay cả móng tay cũng dính rất nhiều vảy máu.

Là mơ sao? Nhất định là mơ rồi, thật kỳ lạ, vì sao cậu lại mơ giấc mơ như thế?

Một đám người mặc đồ đen mang bao tay trắng, ra ra vào vào phòng, trong đó có mấy người vừa lấy được bằng chứng vụ việc, đứng bên cạnh xe cảnh sát nói chuyện với nhau.

"Đã xác nhận thân phận hung thủ, là tên phạm nhân chạy trốn trên đường áp giải. Hắn trốn tránh hai ngày, đại khái là bị làm cho nóng nảy nên đêm trước không nhịn được vào nhà cướp bóc, theo dõi hai mẹ con này."

"Hung thủ và nạn nhân đều đã chết, bước đầu phỏng đoán rằng người mẹ đã vật lộn kịch liệt với hung thủ, trên thân thể hai người đều là vết thương chí mạng, chết ngay tại hiện trường."

Nói tới đây anh ta dừng chút, thở dài một hơi, dùng một ánh mắt cực kì phức tạp nhìn đứa bé đứng trên mảnh đất trống cách đó không xa.

Là một đứa bé rất nhỏ, đứng chân trần ở đó, cả nửa khuôn mặt đều dính đầy máu mà cũng chẳng biết là máu của mình. Khắp tứ chi đều có vết bầm tím lớn lớn bé bé, ở trên làn da trắng nõn non nớt của đứa nhỏ nhìn có vẻ đặc biệt ghê người.

Bọn họ đã sớm nhìn tới quen với án mạng, đã sớm chết lặng, nhưng lần này vẫn nhịn không được có chút cảm xúc.

"Đứa bé kia có lẽ đã tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết, cũng chỉ mới ba bốn tuổi thôi nhỉ, còn quá nhỏ, cùng tuổi với bé gái nhà tôi."

"Hậu cần với bác sĩ còn chưa đến sao?"

Vì tránh bị thương thêm lần nữa, người bị thương ở hiện trường bọn họ không thể xử lý cho được.

"Còn đang trên đường, tôi vừa mới hỏi một chút, bọn họ xem vết thương trên ảnh thì hẳn đều là thương ngoài. Nếu mà không có gãy xương thì chúng ta có thể xử lý trước tí."

Mọi người trầm mặc trong chốc lát, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì đi về phía Diệp Mặc, trong đó có người cầm chăn, nhẹ tay nhẹ chân đắp cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc không có chút phản ứng nào, chỉ mờ mịt nhìn tay mình như trước, trên tay cậu đều là máu đọng lại. Móng tay, cằm, còn có áo ngủ đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.

Đối phương dừng một chút, lấy khăn lông từ người đồng nghiệp, lau thật nhẹ nhàng.

"Năm nay em bao nhiêu tuổi? Ba hay bốn đấy?"

Ngôn ngữ chưa từng nghe qua, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Diệp Mặc ngẩng đầu thật chậm rãi, nhìn người đàn ông đang lau tay cho mình. Người đàn ông ấy mặc đồng phục, là loại đồng phục giống mấy người đã giăng dây cảnh báo, cùng hình thức với quân trang, trước ngực có một cái huy chương kiếm với lửa đan chéo nhau, đó là kiểu hình mà Diệp Mặc chưa từng thấy bao giờ.

Động tác tay của anh ta hơi ngừng, sau đó nhẹ nhàng lau vết máu trên cằm Diệp Mặc.

Anh nói tiếp:

"Em đói bụng không? Có muốn uống chút sữa bò không?"

Tầm mắt Diệp Mặc lướt qua anh, dừng ở một điểm.

Anh ta quay đầu lại, theo tầm mắt Diệp Mặc nhìn qua thì thấy đó là người mẹ đã được bỏ vào trong túi.

Anh dùng chăn bọc Diệp Mặc lại, bế cậu lên, may mắn đứa bé này còn nhỏ, vẫn còn thời gian quên đi cơn ác mộng này.

Diệp Mặc chui rúc trong chăn trên vai người đàn ông, mặt mày tái nhợt, nhìn ngôi nhà càng ngày càng xa, còn có cả người mẹ bỏ ở trong túi mà cậu chưa từng gặp mặt. Toàn thân cậu lạnh lẽo, đây không phải là mơ.

Thật sự chết người, máu là thật, mà thi thể cũng là thật.

Đám người đột nhiên trở nên ồn ào, tách ra một con đường.

Mấy người đàn ông vượt qua dây cảnh báo, nhanh chóng bước về phía bọn họ. Những người đó đều mặc quân phục đen viền bạc bên trong cùng với áo choàng quân phục thống nhất bên ngoài. Người đứng đầu lấy ra giấy chứng nhận của mình, chàng trai ôm Diệp Mặc cùng với các đồng nghiệp của anh ấy đồng thời chào theo kiểu quân đội.

Người tới đáp lễ rồi mới nói, "Tôi là Diệp Tri Viễn, cha của đứa nhỏ này, có thể kiểm tra quân hàm."

Hắn vươn tay ra.

"Giao nó cho tôi."

Diệp Mặc liền từ cái ôm này sang một cái ôm khác.

Diệp Tri Viễn ôm Diệp Mặc, nhìn chằm chằm vết máu trên bậc thang, đứng tại chỗ trong chốc lát. Diện mạo hắn rất đẹp, hắn đeo kính gọng mỏng, đáng lẽ phải là bộ dáng vô cùng dịu dàng nhưng bây giờ thoạt nhìn có chút lạnh lùng.

Cho đến khi Diệp Mặc không tự giác được cuộn tròn một chút, hắn mới cúi đầu, đem Diệp Mặc bao trùm trong áo khoác, quay đầu đi về phía xe bay.

Trên xe rất ấm áp, hắn đem Diệp Mặc đặt trên bàn nhỏ trong xe, lấy cái chăn bọc quanh Diệp Mặc ra. Cẩn thận kiểm tra từ đầu tới đuôi thương thế của cậu, sau đó mới lại ôm Diệp Mặc vào trong l*иg ngực, lấy cái hộp bên cạnh ghế dựa đưa cho Diệp Mặc. Bên trong hộp là một con thú bông, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.

Diệp Mặc thoáng nhìn thú bông, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Viễn.

P/s: Cmt, đề cử để đẩy nhanh tốc độ ra truyện nha.