Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Túng Dục

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Tam hào Dương Tiễn

Trans: QT

Edit: Lovely-Panda

Không biết do tinh khí nóng bỏng bắn vào trong cơ thể hay lời nói kia thông qua màng nhĩ truyền lên đại não, khiến Quý Ngật Lăng kích động không thôi, cả người đều run rẩy, một lần nữa bắn ra bạch trọc.

Loại cảm giác này quá mức tốt đẹp. Nhẹ nhàng cảm thụ cái ôm của Triển Phi, Quý Ngật Lăng khép chặt hai mắt, muốn giờ phút này vĩnh viễn đứng lại, không nguyện để thời gian lại tiếp tục trôi đi.

Cuối cùng thì đã có thể lý giải vì cái gì ngay từ đầu, Triển Phi lại muốn dùng loại phương pháp tàn nhẫn kia để đối phó với mối quan hệ này. Bởi giống như tình ái vừa rồi, trực tiếp mà rung động tâm linh. Loại ôn nhu quen thuộc này thật khiến người ta say sưa đắm chìm trong đó, không thể không nghiện.

Nhưng mà, điều này không có khả năng.

Không có bất kỳ động tĩnh nào, Triển Phi cứ như vậy gắt gao ôm Quý Ngật Lăng. Trong tính tắc đó làm người ta không thể không hoài nghi, liệu hắn có phải đang sợ hãi hay không? Sợ rằng một khi cử động, sự yên bình này sẽ bị phá hư hầu như không còn gì. Hơn thế nữa, cái sự thật nhức nhối kia sẽ lại bị ép trồi lên khỏi mặt nước.

“Lăng, đừng đi.” Câu nói ấy còn hơn cả một câu hỏi, mà chính là lời khẩn cầu. Một Triển Phi chưa bao giờ cúi đầu trước bất luận kẻ nào. Một Triển Phi cho dù lúc đàm phán công việc, bị rơi vào tình huống cực kỳ bất lợi, cũng sẽ không dùng bất luận ngữ khí quanh co yếu thế nào để van xin. Thế mà tại giờ khắc này, vẫn vì nhịn không được mà lần đầu tiên tỏ ra yếu đuối.

Không thể kiềm chế được nữa, không thể giấu giếm được nữa ý nguyện mãnh liệt muốn lưu lại người mà mình yêu thương sâu sắc nhất.

Từng nghĩ muốn làm ra vẻ tiêu sái, sau đó mới phát hiện căn bản là làm không được. Trong lúc thương tổn cậu, bản thân đồng thời cũng sẽ thấy đau, thậm chí so với cậu lại càng đau hơn. Quý Ngật Lăng a Quý Ngật Lăng, cậu thật sự nhẫn tâm, cứ như thế nhắm mắt xoay người rời đi sao?

Nhỏm người dậy, Triển Phi nhìn Quý Ngật Lăng, tình cảm trong ánh mắt chỉ riêng hai người là có thể thấu hiểu.

Không cần quá nhiều ngôn từ, Quý Ngật Lăng biết Triển Phi đang đợi câu trả lời của mình. Hắn không phải là một kẻ dây dưa dông dài, cho dù có chết, cũng muốn được một đao nhanh gọn dứt khoát.

Đôi con người kia, thâm thúy quá mức vô hạn, quá mức vô cùng vô tận, giống như năng lực của hắn, dã tâm của hắn, tương lai của hắn.

Chẳng qua, anh mặc dù vô cùng hoàn mỹ, Quý Ngật Lăng tôi cũng không có nghĩa vụ vì anh hy sinh hết thảy, tôi cũng có sự nghiệp của tôi, cuộc đời của tôi, tôi không có khả năng cam tâm tình nguyện trở thành kẻ ăn bám của anh, vô luận là ở bất kỳ phương diện nào. Ngay từ đầu, cũng chính vì hào quang của nhau nên mới hấp dẫn lẫn nhau. Nếu tôi không thể tỏa sáng ở bên cạnh anh, thì cái tôi ảm đạm bị lưu mờ kia có còn giá trị tồn tại nào nữa?

Tuy rằng đạo lý đó ai ai cũng hiểu, nhưng đến thời điểm cùng tình cảm mâu thuẫn, mặc dù là một người cứng rắn cường ngạnh, cũng vô pháp thuyết giảng một cách rõ ràng.

Tại khoảng khắc dời đi tầm mắt, Triển Phi đã có thể đoán ra đáp án của đối phương. Nhưng thất vọng trong phút chốc cũng chỉ thoáng lướt qua. Chắc chắn, Triển Phi sẽ không đem sự yếu đuối của chính mình một lần nữa, lặp đi lặp lại trước mặt cùng một người.

“Cho dù tôi bỏ vốn một trăm triệu đôla coi như tiền tài trợ, cũng không có chút khả năng nào sao?” Đây không phải là sự kháng cự cuối cùng, mà chính là tiền đặt cược cuối cùng cho ván bài này của hắn.

Lần này Quý Ngật Lăng đã xoay đầu nhìn lại với tốc độ cực nhanh. Thật là một biểu tình khiến người ta phải cao hứng.

“Triển Phi, anh đây là đang vũ nhục tôi sao?” Bởi vì muốn lưu tôi lại bên người, không tiếc bỏ ra một trăm triệu đô, đây là cái giá của tôi!? Hay các người căn bản là khinh thường Quý gia chúng tôi?Gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên, không có nửa điểm buông lỏng. Quý Ngật Lăng trợn mắt trừng trừng nhìn Triển Phi. Nếu nói thời điểm trước đây cự tuyệt yêu cầu của hắn có chút băn khoăn, thì hiện tại hoàn toàn đã không còn bất kỳ cảm giác tội lỗi nào nữa.

Nhận thấy bờ eo bị cấu mạnh một cái, lập tức thanh âm giận dữ ngút trời của Triển Phi cũng từ trên cao đánh xuống người cậu,“Tôi chỉ muốn dùng tiền của chính mình để mua lại phần tình cảm vốn thuộc về tôi mà thôi!”

Cậu có thể vô tình ly khai, tôi cũng sẽ không như vậy cao thượng, nhìn cậu ra đi còn mỉm cười nói:“Ra đi mạnh giỏi!”

“Tình cảm không phải dùng tiền là có thể mua được.” Vì không cam lòng yếu thế, cho nên ngay từ đầu mới bình chân như vại, không hướng Triển gia cầu xin viện trợ. Cái này không phải là vấn đề giao tình, mà hoàn toàn là vấn đề mặt mũi. Trong cơn chấn động, bởi khả năng không bằng người nên mới làm ra toàn bộ tổn thất, đây đều là do thực lực của bản thân, cũng không có gì đáng xấu hổ. Nhưng một kẻ ngã ngựa hướng người khác van xin sự trợ giúp, loại người này..... tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được.

“Tiền đó, là dùng để mua thân thể của cậu.” Ngón tay vì tâm tình kích động có chút mất khống chế, ra sức vuốt xuống, liền cứ như vậy trực tiếp chèn vào dũng đạo vẫn còn cắm xuyên du͙© vọиɠ của hắn.

“Ô___” Đột nhiên bị đối xử thô bạo khiến Quý Ngật Lăng nhíu mày, cố gắng đè nén tiếng rêи ɾỉ đau đớn xuống, tiếp tục trừng mắt nhìn Triển Phi, “Nếu làm vậy khiến anh thấy có được một chút công bằng, thì cơ thể này của tôi cho anh mượn.”

Hơi hơi cười lạnh, Triển Phi cảm thấy mình quả thật là tự tác nghiệt, bất khả hoạt(*), cư nhiên còn bỏ ra một số tiền lớn để điều tra, bận rộn cả nửa ngày rốt cuộc đều là tốn công vô ích. Hiện tại cho dù vì tình hữu nghị mà đầu tư một trăm triệu đô, thì người nào đó cũng sẽ không vì thế mà cảm kích. Ha ha, sớm đã nên đoán ra mới phải. Quý Ngật Lăng tính khí quật cường, so với mình còn có phần lãnh khốc hơn, sao có thể đồng ý sự bố thí của hắn? Nhưng mà con mẹ nó, cái đó căn bản không phải là của bố thí!

Ngón tay liều mạng khuấy đảo, nắm chặt du͙© vọиɠ của chính mình còn cắm trong thân thể cậu. Du͙© vọиɠ kia trong nháy mắt vì tức giận mà bành trướng, liền cứ như vậy sống chết mở căng dũng đạo của Quý Ngật Lăng, càng lúc càng nhanh, dường như sắp bị bóp chặt đến hít thở không thông.

Nguyên bản chỉ đối phó với mỗi du͙© vọиɠ của Triển Phi thôi, dũng đạo nhỏ hẹp kia đã kham không nổi, bây giờ còn phải tiếp nhận thêm ba ngón tay vì trút giận mà cùng một lúc chen vào trong, huyệt khẩu nhanh chóng bị kéo căng đến phát đau, khiến trán của Quý Ngật Lăng một lần nữa ứa ra mồ hôi lạnh. Nhưng cậu không lộ ra một chút biểu tình yếu thế nào, gắt gao nhìn chằm chằm vào Triển Phi, hiên ngang lẫm liệt.

Ha ha, hiên ngang lẫm liệt, mẹ nó, thực quá sức khôi hài!

“Tốt, cậu đã quyết tâm như thế, tôi đây cũng sẽ không phải đau lòng nữa, thân thể cậu tôi sẽ triệt để hủy diệt, nếu tôi không có được, thì kẻ khác cũng đừng hòng có cơ hội.”

Du͙© vọиɠ đã hoàn toàn trướng căng, chậm rãi ở bên trong cơ thể càng lúc càng phình to hơn, càng lúc càng trở nên cứng rắn, thậm chí cảm giác ngày càng nóng bỏng cũng thật kỳ quái. Quý Ngật Lăng cố gắng phớt lờ, nhưng bất quá, bản năng của cơ thể vẫn cứ phản ứng lại kí©h thí©ɧ đó. Tại khoảng khắc du͙© vọиɠ của hắn triệt để bành trướng, đạt đến điểm cao nhất, thì cậu ngẩng đầu lên nói.

“Nếu anh cảm thấy làm như vậy giúp tâm tư cân bằng trở lại, thì cứ tùy tiện hủy đi!” Hủy đến mức khiến tôi oán hận, cũng tốt hơn là cắt đứt gân mạch rồi cố chấp giữ tôi lại bên cạnh.

Ngôn từ vì phẫn nộ mà phát tiết, những lời này thật giống như một cái kíp nổ, một khi đã giật ra, cuồng phong bão táp sẽ ùn ùn kéo đến.

Dường như vì không muốn phải nhìn vào khuôn mặt kia của Quý Ngật Lăng, Triển Phi dùng lực đem người đang nằm dưới thân lật úp lại, nhưng hắn vẫn tiếp tục duy trì tư thế cũ với du͙© vọиɠ còn gắt gao nằm trong cơ thể cậu.

“A ___ Ân ______” tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi khóe miệng bị cưỡng bức nuốt trở xuống, Quý Ngật Lăng dùng sức cắn chặt gối đầu để tránh cho bản thân tiếp tục phát ra những âm thanh yếu đuối mất mặt. Trong một thoáng vừa rồi, du͙© vọиɠ của hắn cắm trong cơ thể cậu tựa như xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, mà ba ngón tay đang nắm chặt khối du͙© vọиɠ ấy cũng không hể thả lỏng chút nào, sống chết kẹp chặt vào huyệt khẩu..... Ngay lập tức vì vận động kịch liệt khiến bắp thịt bị xé rách đau nhức, cảm giác ướŧ áŧ dưới hạ thân tuyệt đối là do máu tươi chảy xuống tạo thành.

Chính là, khi nhìn thấy vết máu ghê người kia, cũng không thể khiến kẻ ở trên mềm lòng thêm một lần nào nữa. Hắn vẫn giữ ba ngón tay chèn trong cơ thể cậu, bắt đầu rút ra đâm vào du͙© vọиɠ. Mỗi một lần đều triệt để rút ra, rồi dùng lực đâm vào nơi sâu nhất, khởi đầu vô cùng hoàn hảo, bộ vị kia chứa tận ba ngón tay mang đến cảm giác nhức nhối, Quý Ngật Lăng cả người đều run lẩy bẩy, sống chết cắn lấy gối đầu mới có thể ngăn lại tiếng rên rĩ đau đớn thoát ra.

Máu chảy ngày càng nhiều, cũng ngày càng trở nên trơn trượt hơn, cơn đau dần dần trở nên tê dại. Vì thần sắc ngây dại của cậu, Triển Phi cuối cùng cũng mất đi sự nhẫn nại, nói đúng hơn là chờ không nỗi nữa. Hắn rút ba ngón tay ra, đồng thời dùng sức kéo hai chân cậu dang rộng tạo thành hình chữ M đầy sỉ nhục. Triển Phi bắt đầu bạt mạng tiến nhanh vào, không mang theo chút tình cảm nào mà chỉ còn thú tính tối nguyên thủy.

Rốt cuộc không thể ngăn lại được nữa, tiếng rêи ɾỉ len qua khe hở giữa hai hàm răng đóng chặt tràn ra ngoài. Triển Phi thế nhưng vẫn không giảm tốc độ động tác, túm lấy một chân Quý Ngật Lăng nghiên thân cậu sang một bên, tiếp tục tiến vào. Sau một hồi mãnh liệt sáp nhập, Triển Phi gầm nhẹ một tiếng, lần nữa đạt đến cao trào. Mà trong nháy mắt ở cao trào, tay hắn cấp tốc bóp chặt đỉnh du͙© vọиɠ cũng đang run rẩy sắp sửa phun ra lần nữa của cậu, khiến tinh khí muốn trào ra trên tiểu huyệt trong nháy mắt bị chặn lại.

“A__________________” trong cơ thể đột ngột bị một trận co rút khiến hông run lên dữ dội. Quý Ngật Lăng bởi không thể phóng thích du͙© vọиɠ làm cho cậu muốn nổ tung vì đau đớn. Rốt cuộc không thể khăng khăng cố chấp được nữa, nháy mắt kia quá đột ngột khiến cậu không nhịn nỗi mà gào lên thảm thiết.

Không một chút thông cảm, Triển Phi rút du͙© vọиɠ đã được phóng thích ra khỏi người cậu. Ngay sau đó hắn cầm lấy cuộn băng gạc(**) màu đen, đem đỉnh du͙© vọиɠ của Quý Ngật Lăng vẫn còn dựng thẳng, đỏ đến tím xanh gắt gao quấn lại, ngăn không cho nó phun ra.

“Tôi chưa đồng ý, ai cho phép cậu tùy tiện bắn?” Không liếc mắt nhìn Quý Ngật Lăng đã ướt đẫm hồ hôi, cũng không để ý hạ thân cậu đã chảy ra máu tươi. Triển Phi chỉ cúi đầu, động tác nhanh nhẹn cố định hai chân cùng hai tay cậu tại bốn đầu giường, khiến thân thể cậu mở rộng, trong bức tranh ấy, du͙© vọиɠ cao cao đứng thẳng nhìn có vẻ đặc biệt chói mắt.

Vỗ nhẹ vào du͙© vọиɠ của cậu, bản thân Triển Phi nhịn không được mà rung động. Trong nháy mắt khi mu bàn tay chạm vào nơi đó, hắn bắt gặp Quý Ngật Lăng đã cắn chặt môi dưới đến chảy máu.

“Cậu thật sự sẽ không cân nhắc việc ở lại bên cạnh tôi?”

“Sáu ngày sau, tôi sẽ bay sang Anh.” Đầu đổ đầy mồ hôi cùng không ngừng thở dốc, nhưng mấy chữ này, Quý Ngật Lăng vẫn từng chữ một, rành mạch nói ra.

Đồng tử của Triển Phi trong chớp mắt co nhỏ lại, lập tức phóng ra một nụ cười lạnh, tựa như cả người đều chìm trong sương giá không có lấy nửa điểm độ ấm.

“Tốt lắm, tôi sẽ chừa lại cho cậu một ít khí lực cuối cùng để ra sân bay.” Xoay người, Triển Phi đi đến bên tủ cao, mở cửa tủ nhanh chóng lấy ra một món đồ vật. Khoảng khắc đó Quý Ngật Lăng có thể nghe được âm thanh chính mình hít khí, vẻ mặt không tin được nhìn Triển Phi lần nữa bước về phía mình.

Ngực phập phồng kịch liệt, bởi càm giác bất an không chắc chắn mà càng trở nên mẫn cảm, thân thể bị buộc chặt không cho phóng thích, bộ vị kia dường như vì bị chà đạp mà càng hăng hái đứng thẳng, làm thế nào cũng không thể khiến nó bình ổn hạ xuống.

Giây phút mang lại khí cụ bịt miệng cho Quý Ngật Lăng, Triển Phi trong nháy mắt có phần lưỡng lự, nhưng sự cứng rắn cùng kiên quyết không gì lay chuyển được trong mắt cậu khiến phần lưỡng lự này bị rút ngắn lại không ít. Không hề có bất kỳ sự đình chỉ nào nữa, hết thảy việc chuẩn bị rất nhanh được hắn hoàn tất.

Tại thời điểm cảm giác được sự lạnh lẽo do rượu cồn có tính kí©h thí©ɧ đặc biệt ở trên đầu ngực mẫn cảm ma sát xoa nắn, dù không hề ôn nhu nhưng lại khiền người ta run rẩy, Quý Ngật Lăng rõ ràng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thật nhanh, thật mãnh liệt. Mà bộ vị còn không biết sống chết kia bởi do rượu cồn mát lạnh lại càng cao cao đứng thẳng, không hề để ý đến nội tâm của chủ nhân nó xẹt qua một tia sợ hãi.

Có lẽ nguyên nhân là vì sợ hãi, ngược lại càng khiến cậu không thể ức chế sự phấn chấn.

Lúc ngọn đèn cồn được châm lên, hô hấp của Quý Ngật Lăng lại thêm phần trầm đυ.c gấp gáp. Tựa hồ không muốn phải nhìn thấy cái màn đáng sợ sắp diễn ra kia, nên trong nháy mắt cảm giác được một đồ vật bén nhọn chạm vào nhũ tiêm, cậu lập tức đóng chặt mắt xoay đầu sang một bên.

——————————————-

Chú thích:

(*) Mạnh Tử nói: Thiên tác nghiệt, du khả vi./Tự tác nghiệt, bất khả hoạt.

Ý nói tai họa của trời còn tránh được, chứ tự mình tạo nghiệt thì không thể thoát khỏi.

(**) Ở đây tác giả dùng từ 胶袋 tức là “túi nilông” hoặc “băng keo”, sau đó lại dùng từ 纱布 nghĩa là “băng gạc”. Mình thấy từ băng gạc được tác giả dùng nhiều hơn nên edit là băng gạc, dù mình không biết có ai sản xuất loại băng gạc màu đen không nữa. =.=!!!

Đó là một cây kim châm đã được khử trùng qua đèn cồn. Vì nhắm chặt hai mắt nên khi đỉnh kim châm bén nhọn nhẹ nhàng chạm vào nhũ đầu mẫn cảm, cảm giác liền càng trở nên rõ ràng, tránh đi không được.

Triển Phi cũng không lập tức tiến hành châm cứu, mà dùng kim châm nhẹ nhàng đâm chọc, dây dưa trêu ghẹo phía trên đầu ngực của cậu. Hắn cười nhẹ, ngắm nhìn nhũ đầu kia vì hồi hộp, cũng có thể đơn thuần là vì hưng phấn mà cứng rắn dựng thẳng. Ngay sau đó, lưỡi của hắn cũng liền nhịn không được ở quầng ngực liếʍ láp đùa giỡn.

Quý Ngật Lăng phát hiện cả người đều đổ đầy mồ hôi. Bởi do cơn đau sắp tới dọa cho chết khϊếp cũng đúng, là do du͙© vọиɠ bị buộc chặt không cho phóng thích cũng đúng, nói tóm lại, mồ hôi đã chảy từ trán lan ra khắp cơ thể. Nụ hoa bị hai tầng chà đạp kí©h thí©ɧ dường như được nối trực tiếp đến trái tim, vì cậu thở dốc mà kịch liệt run rẩy dữ dội.

Lưỡi được dời đi, khi luồng không khí lạnh lẽo thổi đến bộ vị đã bị thấm ướt nước bọt, Quý Ngật Lăng biết rằng khoảng khắc đáng sợ cũng sắp đến. Đôi mắt gắt gao đóng chặt, đầu xoay hết mức sang một bên, muốn để khoảng khắc kia sẽ trôi qua thật nhanh.

Một giây, hai giây...... Mỗi một giây trong thời khắc này, hình như đều lâu hơn nhiều so với thật tế. Mặc dù chưa làm gì, Quý Ngật Lăng cũng có thể nhận thấy mồ hôi nóng bỏng trên trán đang nhỏ giọt từng hạt.

“Ô____” cuối cùng, bộ vị mẫn cảm kia cũng đợi được sự tiếp xúc của đầu kim bén nhọn. Nhưng nó không hề đau nhức như trong tưởng tượng, mà lại rất nhẹ, dường như chỉ hơi khıêυ khí©h trêu đùa. Quý Ngật Lăng phát hiện chính mình đã bị nháy mắt ngắn ngủi kia làm cho suýt chút nữa hư thoát. Ngược lại không đau, mà chính là thuần túy bị dọa đến xanh mặt.

Cậu vốn chuẩn bị tinh thần kĩ lưỡng để nghênh đón, nhưng kim châm cuối cùng lại bị dời đi, thay vào đó là rượu sát trùng!

Ở dưới tình huống luôn luôn căng thẳng khẩn trương, khiến đôi môi cậu trở nên trắng bệch, nhưng đổi lại không phải là nguy hiểm lớn nhất..... Thật giống như một phạm nhân sắp bị xử bắn, sau khi cầu nguyện xong thì quỳ trên mặt đất chờ hành quyết. Nhưng khi tiếng còi vang lên, âm thanh viên đạn bắn về phía mình lại chỉ là một tiếng súng trống rỗng. Lúc này mới nghe người hành hình mắng một câu: “Khốn kiếp, quên nạp đạn!”

Loại tư vị này, quả thật so với được chết trực tiếp càng khiến người ta khó có thể chịu được.

Huống chi kẻ hành quyết sơ suất cẩu thả kia sau khi bắn, lại liên tục hai ba phát vẫn không trúng. Phạm nhân nọ chỉ e cả người đều đã hư thoát, quỳ xuống cầu xin ngài cảnh sát đừng dùng súng nữa, cứ trực tiếp một đao chém chết tôi đi, tôi chịu không nỗi nữa.

Mà việc Triển Phi làm lúc này, lại chẳng khác nào việc tra tấn kẻ khác giống như vậy.

Căm phẫn mở mắt, Quý Ngật Lăng trừng mắt nhìn tên gia khỏa còn đang mặc sức đùa giỡn, dùng rượu cồn nhẹ nhàng vẽ vời lên đầu ngực của cậu. Trong ánh mắt truyền đi thông điệp “cho tôi chết còn thống khoái hơn”, vừa trực tiếp lại vừa mãnh liệt. Triển Phi chỉ yên lặng chai lỳ chống đỡ, hoàn toàn không có ý định dừng động tác trên tay lại, cứ thế thong thả, tiếp tục thực hiện công việc tinh tế tỉ mỉ của hắn trên người cậu.

Khốn kiếp!

Biết hắn muốn giở mọi thủ đoạn để đùa bỡn. Biết hắn nếu không đem cậu ra chơi đùa đến cầu xin tha thứ thì quyết không chịu bỏ qua. Thời điểm hắn một lần nữa tiến lại gần, Quý Ngật Lăng hầu như có thể dùng cái nhìn trừng trừng của mình để gϊếŧ chết tên khốn còn đang muốn tiếp tục trêu đùa nhũ hoa của cậu. Nhưng lần này, Quý Ngật Lăng lại sai lầm nữa rồi.

Cây kim châm kia một lần nữa được hơ qua đèn cồn. Rồi vừa nhanh vừa chuẩn xác trực tiếp đâm xuyên qua đầu ngực phải của Quý Ngật Lăng nhờ được bôi cồn mà trở nên phi thường trơn bóng, sáng óng ánh.

“Ư ô _____” một hành động ngoài dự kiến, cộng thêm cơn đau nhức dường như trực tiếp thông qua ***g ngực đâm thẳng đến tận tim, khiến Quý Ngật Lăng trong phút chốc bật cong người, dòng nước bọt ướŧ áŧ tràn ra khỏi khí cụ bịt miệng, uốn lượn xung quanh rồi cứ như vậy mà chảy xuôi xuống, nhỏ lên xương quai xanh rồi trườn xuống ngực.

Trong nháy mắt bị đâm thủng, du͙© vọиɠ đang bị băng gạc đen quấn chặt cũng nhịn không được mà dùng sức dựng thẳng, hướng về phía trước. Cùng lúc đó, luồng tinh khí bị ngăn cản không cho phóng thích vì nhẫn nại không được nên bắt đầu rỉ ra. Thêm cả dòng chất lỏng màu đỏ cũng xuất ra nhiều hơn ở dưới hạ thân.

Thật giống như khoảng khắc khi con người ta bị mất đi chức năng kiểm soát.

Đau vô cùng, lại còn kéo dài. Động tác Triển Phi cực nhanh, phải nói là cố hết sức đem đau đớn cùng thương tổn giảm tới mức thấp nhất. Sau khi rất nhanh đâm xuyên qua, hắn lập tức dùng cồn sát khuẩn, đồng thời trong nháy mắt liền đem món đồ trang sức bằng vàng hình dạng giống như kim băng đeo vào. Bởi vì chất liệu là vàng ròng nguyên chất nên vết thương sẽ không bị nhiễm trùng.

Nhưng mặc cho đã được giảm đau đến mức thấp nhất, Quý Ngật Lăng cũng không thể nào cảm kích hắn được. Dù sao loại thương tích không nên gây ra trên người này vẫn là nhờ tay hắn trao lên thân thể của cậu.

Nhìn vết máu dưới hạ thân Quý Ngật Lăng chảy lên ra giường, cùng huyệt khẩu hiện vẫn còn khẽ nhếch miệng, tựa như đang liều mạng thở dốc. Mắt Triển Phi nheo lại, vươn tay nhẹ nhàng đυ.ng vào mép huyệt khẩu mềm mại cùng khối du͙© vọиɠ đang co giật kịch liệt của cậu.

“Đã thích thành như vậy rồi sao? Cậu chảy ra nước rồi này......” Hơi cong cong khóe môi, Triển Phi cứ như vậy mà chạm tay vào băng gạc bị thấm ướt, ánh mắt ôn nhu ngắm nghía du͙© vọиɠ vì chưa được phóng thích nên tím đỏ cả lại. Hắn lúc này thật chẳng khác nào một tên bạo chúa chuyên quyền độc đoán tàn nhẫn vô lương tâm.

Nhưng cũng may, nếu không phải Quý Ngật Lăng đang liên tục liều mạng hô hấp để giám bớt đau đớn, cậu tuyệt đối sẽ thu hết toàn lực đánh Triển Phi một quyền thật nặng. Không, như vậy căn bản là không đủ, chắc chắn cậu phải dốc hết sức đá cho hắn một cước, khiến hắn hoàn toàn mất đi công năng!

Dùng ánh mắt đỏ tơ máu liếc nhìn người dưới thân, Triển Phi lại không có chút nhận thức nguy hiểm, nhẹ nhàng tháo băng gạt màu đen đang quấn quanh du͙© vọиɠ của Quý Ngật Lăng ra. Cảm giác chậm rãi được giải phóng thật vi diệu, khiến thân thể mẫn cảm đến mơ hồ nhịn không được lại lần nữa run lên.

“Đừng nóng vội, rồi sẽ cho cậu bắn......”

Khốn kiếp! Sống chết kéo giật hai cổ tay bị trói buộc, Quý Ngật Lăng hận không thể liền lập tức dùng sức khiến dây trói trức tiếp cắt đứt động mạch cổ tay, kích động muốn giúp bản thân được chết đi trong yên bình.

Triển Phi, buông tay tôi đối với anh mà nói, thật sự khó như vậy sao? Anh không tiếc hủy hoại thân thể tôi, sự tự tôn của tôi như một cái giá để lòng anh cân bằng trở lại?

Mẹ nó, là bởi vì tôi đưa ra lời chia tay trước sao?

Nhắm chặt hai mắt, Quý Ngật Lăng biết chính mình mặc dù tức giận, nhưng tại nháy mắt băng gạt màu đen được hoàn toàn tháo bỏ, thân thể vẫn không thể khống chế mà run rẩy, khẩn cấp đem tinh khí đọng lại hồi lâu phun thẳng vào lòng bàn tay của Triển Phi.

Tay đang nắm lấy du͙© vọиɠ của cậu vẫn không hề buông lỏng. Nơi đó của Quý Ngật Lăng sau khi được phóng thích thì dần dần mềm nhũn nhưng vẫn như trước không chịu thu nhỏ lại. Triển Phi ngay trên bộ vị ấy chọc nhẹ một cái, đổi lấy một trận run rẩy mãnh liệt từ Quý Ngật Lăng.

Chết tiệt, thời điểm nào rồi mà thân thể lại trở nên mẫn cảm như vậy? Chẳng lẽ Triển Phi định biến thân thể này triệt để vì hắn mà ham muốn khát cầu?

Sau khi triệt để trêu đùa, rồi triệt để phá hủy, giống như lời anh ta nói, nếu anh ta không chiếm được, thì bất luận kẻ nào khác cũng đừng hòng mơ tưởng.

Hầu như đã đoán ra được chính xác suy nghĩ của Triển Phi, nhưng dù vậy, khi cảm nhận thấy sự quái dị nơi hạ thân khiến Quý Ngật Lăng bất giác phải mở lớn hai mắt, cậu vẫn nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Đúng vậy, cậu hẳn là đã nghĩ tới việc, ngay đến ngực còn bị đeo khuyên, thì có chuyện gì là không có khả năng xảy ra chứ?

Nhưng...... Điều đó sao có thể được? Là đàn ông, loại hành vi này sao có thể cho phép?

Du͙© vọиɠ không chịu thu nhỏ lại, cứ như thế vừa co giật, vừa trướng căng đứng thẳng. Cho dù không nghĩ muốn bắn tinh, nhưng vẫn duy trì tư thế cao cao vững vàng, làm cho Triển Phi khá là vừa lòng.

Lúc này, hắn lấy ra một cây dao cạo râu hình dáng đơn giản, ở ngay tại hạ thể của Quý Ngật Lăng áp lên, ý đồ rõ ràng.

Dừng tay, Triển Phi, anh không thể làm như vậy! Tôi vẫn là một thằng đàn ông!

Bắt đầu kịch liệt giẫy giụa, một sự cự tuyệt chưa từng từng có. Cho dù ngay tại khoảng khắc đầu ngực bị đâm thủng, Quý Ngật Lăng vẫn không hề vùng vẫy, mang theo tư tưởng muốn buông xuôi liền buông xuôi, buộc chính mình phải nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn kia, nhưng khi đó với lần này bất đồng, hắn cư nhiên muốn......

Nếu bị như thế, chính mình còn có thể được xem là đàn ông sao?

Không để ý đến sự giẫy giụa của Quý Ngật Lăng, Triển Phi cau mày, lạnh lùng ngẩng đầu quét mắt liếc cậu một cái, con ngươi không hề có độ ấm khiến người ta có loại sợ hãi nói không nên lời, “Nếu cậu còn cử động nữa, tôi không dám đảm bảo là mình sẽ không lỡ tay mà cạo trúng chỗ nào đó quan trọng của cậu đâu.”

Nói xong thì cúi đầu, tiếp tục công việc còn dang dở.

Câu nói kia giống như huyệt thuật [thuật điểm huyệt], khiến Quý Ngật Lăng triệt để bị đóng đinh ở trên giường, không dám động đậy nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây dao cạo đã được thấm ướt ở hạ thể mẫn cảm nhất của mình tung hoành. Động tác Triển Phi nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhanh gọn, không hề có sự do dự hay chần chừ, một nhát lại một nhát, đem toàn bộ lông mao cạo sạch sẽ.

Không dám động đậy, với thái độ làm người của Triển Phi, cư nhiên là không có chuyện gì hắn không dám làm. Quý Ngật Lăng thậm chí cảm thấy ngay cả hô hấp của chính mình cũng bị ngưng tụ. Chỉ khi gần như sắp nghẹt thở tới nơi, cậu mới hơi hơi hít vào một ngụm khí nhỏ, dù vậy vẫn rất sợ động tác nho nhỏ kia có thể làm cho Triển Phi thất thủ.

Đó là một quá trình dai dẳng, khi động tác của Triển Phi cuối cùng cũng chấm dứt, hắn ngẩng đầu lên, nhưng Quý Ngật Lăng bởi vì vô cùng đau đớn một lần nữa quay đầu đi, nhất quyết cự tuyệt đối mặt với hắn.

Sự im lặng sắp lan tràn ra khắp không gian, cũng may chuông cửa kịp thời mà vang lên. Nhưng âm thanh xuất hiện bất thình lình này lại khiến Quý Ngật Lăng giật nảy một cái, suýt nữa cả người cũng nhảy dựng lên.

Kéo tấm chăn mỏng trùm lên người Quý Ngật Lăng, Triển Phi qua loa mặc lại áo ngủ rồi đi ra mở cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »