Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 22: Tôi đây là máy móc, nhưng không có chức năng gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Dư Kiều hờ hững rời đi, Từ Uyển Lỵ đứng dựa vào cửa, ngăn cản hơn nửa đường đi. "Tránh ra! Đồ chó cản đường."

"Cô......" Hành động Từ Uyển Lỵ tăng lên, lập tức lau nước mắt, "Chị làm sao có thể nói như vậy......"

"Đúng, đúng rồi, cô không phải chó, cô sao có thể so với chó?" Tống Dư Kiều cười lạnh một tiếng, "Cô vừa làm nũng rồi tính toán còn tàn nhẫn đến quyết tâm, đúng rồi, còn có thể sinh con, nuôi người so với nuôi chó còn khó hơn nhiều."

Hiện tại Tống Dư Kiều tức giận vô cùng, căn bản cũng không có tâm tư suy nghĩ sẽ thốt lên cái gì.

Sắc mặt Từ Uyển Lỵ lập tức trắng bệch, Bùi Ngọc Linh đứng sau sắc mặt cũng không tốt.

Diệp Trạch Nam cũng đi theo sau bà, nói với Bùi Ngọc Linh một câu: "Mẹ, con thật không muốn làm quá, người phụ nữ cùng đứa bé này, con không cần!"

Từ Uyển Lỵ nghe được câu nói này, trong lòng hơi hồi hộp một chút, có điều cô ta vẫn duy trì vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, có vẻ không hề có một chút oán hận.

"Tôi biết chị cùng anh rể là một đôi trời sinh, đều oán tôi......"

Bùi Ngọc Linh bây giờ nghe thấy tiếng khóc sướt mướt liền đau đầu, để chị Lưu kêu Từ Uyển Lỵ dừng khóc, thím hai gọi một cú điện thoại cho Diệp Tranh Nam trở về.

"Chị dâu, vừa nãy cùng con dâu nhà tôi đi kiểm tra rồi......Đúng vậy, không phải chờ đợi ba năm nữa, cuối cùng lão Diệp có thể yên lòng mà nhắm mắt"

Bùi Ngọc Linh cười cợt: "Đó là tất nhiên, như thế mới là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp. Đầu bên kia điện thoại không khống chế lại âm lượng, lập tức nói: "Biết được giới tính chưa?"

Bùi Ngọc Linh cười cợt: "Đương nhiên, đã hơn hai tháng, bác sĩ nói có thể thấy được hình hài rồi."

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Bùi Ngọc Linh dần dần biến mất. Chồng của bà Diệp Khải vào ba năm trước hài cốt không còn, vào lúc ấy bà xin thề, nhất định phải bảo vệ tâm huyết của chồng mình là nhà họ Diệp, không bị những họ hàng khác cướp đi, quan trọng nhất là nhất định phải có một huyết mạch cho nhà họ Diệp.

Vì lẽ đó, con trai trong bụng Từ Uyển Lỵ, bà nhất định phải giữ lại!

............

Tống Dư Kiều đi tới ngoài cửa, nhìn thấy một chiếc xe vẫn cứ ở chỗ cũ, tóc người phụ nữ như uốn lượn trên cửa xe, "Anh chàng đẹp trai, chuyện của anh xử lý không tốt sao?"

Diệp Trạch Nam không có để ý tới người phụ nữ, kéo Tống Dư Kiều lại: "Cô muốn đi đâu?"

Tống Dư Kiều vẫy tay gọi taxi, "Diệp Trạch Nam, tôi hiện tại không muốn cãi nhau với anh, tôi mệt mỏi lắm rồi. Nguyên nhân chính là, tôi tối hôm nay tới đây đúng là một sai lầm, chuyện của anh và Từ Uyển Lỵ thì liên quan gì tới tôi? Anh yêu ai lên giường với ai, yêu ai liền đi tìm người đó, bên kia không phải vẫn còn một sao? Nhanh đi! Tôi buồn nôn, tôi cũng không so sánh nổi với gái điếm, tôi cuối cùng cũng nhận ra, mẹ anh lúc trước coi tôi là công cụ sinh con, có điều rất xin lỗi, để cho các người thất vọng rồi, cái công cụ này, đã không có chức năng."

Những câu nói này Tống Dư Kiều chỉ dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói ra, một chút cuồng loạn đều không có, nếu ai không biết, còn tưởng rằng cô bị người ngoài gài bẫy.

Ngay cả Diệp Trạch Nam cũng lấy làm kinh hãi, do dự hai giây đồng hồ, Tống Dư Kiều đã lên xe taxi.

Diệp Trạch Nam ngước mặt rồi đi hai bước, tinh thần có chút bừng tỉnh.

Phía sau người phụ nữ thổi một tiếng huýt sáo, đem khăn cổ lụa kéo xuống để sát vào Diệp Trạch Nam, "Anh chàng đẹp trai, đêm nay hết hứng rồi hả?"

Diệp Trạch Nam cúi đầu, nhìn lớp trang điểm dày trên mặt người phụ nữ, trong đầu không khỏi nhớ lại Tống Dư Kiều và Tố Nhan, so sánh hai người, bỗng nhiên không lý do liền căm ghét, đột nhiên đẩy cô ta ra, "Cút!"

............

Mãi đến khi Diệp Trạch Nam lái xe rời đi, đứng trên lầu hai, có một bóng đen phía trước cửa sổ, Từ Uyển Lỵ đặt điện thoại di động ở bên tai, sắc mặt âm trầm.

"Cô, thật đáng ghét, Diệp Trạch Nam bên ngoài còn nhiều phụ nữ vây quanh như vậy."

Đối với người đàn ông mình thích, lòng dạ và ý nghĩ của người phụ nữ khá là nhỏ nhen, thấy Diệp Trạch Nam anh anh em em với người phụ nữ khác, trong lòng không thoải mái, muốn gϊếŧ chết từng người.

"Trước tiên nhịn một chút, Lily, " Tống Khiết Nhu nói, "Trước tiên phải tiêu diệt Tống Dư Kiều, những con quỷ nhỏ kia, còn dễ hơn cả bóp chết con kiến."

"Nhưng, lỡ như những người phụ nữ kia mang thai của con ấy thì làm sao bây giờ?"

"Yên tâm" giọng nói Tống Khiết Nhu ôn nhu, tay đang vuốt ve một khung ảnh gỗ: "Có cô ở đây, cô tuyệt đối sẽ không cho phép."
« Chương TrướcChương Tiếp »