Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

» Tác Giả: Hư Vọng Phù Sinh
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 6 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Độ dài: 930.360 chữ.
Tình trạng: On-going.
Edit: Tiểu Nguyệt Dương (từ chương 1 đến chương 70.2)
Sammy22 ( tiếp đến khi hoàn bộ truyện)

Giới thiệu:

Nàng Uất Trì Nghiên San, là nữ nhi của hộ quốc đại tướng quân Nguyệt Hoa quốc, danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cùng thiên tài đệ nhất nữ tử.

Cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, thi từ ca phú hạ bút thành văn, trọng yếu nhất, tư chất luyện võ cũng là trăm năm khó gặp.

Một thiên chi kiêu nữ như thế, ngàn vạn sủng ái đổ vào một thân, số người cam nguyện thần phục dưới váy nàng chưa bao giờ ít, từ vương tôn quý tộc cho tới thảo căn lê dân, mà nàng, lại cố tình mắt mù chọn lang sói về làm phu quân, hại chết phụ thân, hủy diệt cả bản thân mình.

Vì hắn ta, nàng không tiếc đội mũ phượng quàng khăn thắm gả cho hắn làm thê tử, lại tự tay đẩy nam nhân kia, người từng yêu nàng như sinh mạng, vào thẳng địa ngục, chỉ mong giúp hắn trừ bỏ địch nhân lớn nhất cuộc đời.

Vì hắn ta, nàng không tiếc nhịn đau tự tay đưa thứ muội của mình đẩy vào ôm ấp của hắn, chỉ mong có thể miễn trừ hư không tịch mịch lúc nàng không ở bên.

Vì hắn ta, nàng không tiếc thay hồng trang mặc áo giáp, chinh chiến khắp nơi gần mười năm, mài mòn tuổi thanh xuân như hoa nở của một nữ nhân trong chiến trường ‘máu chảy thành sông thi cốt thành đống’, chỉ mong thỏa mãn dã tâm của hắn, thay hắn đánh hạ thiên hạ này!

Cũng không nghĩ rằng…

Mười năm trước, hắn tự tay đút cho nàng canh tuyệt tử.

Mười năm sau, hắn cùng thứ muội tự tay tiễn nàng xuống suối vàng.

Trời cao thấy được cũng phải thương xót.

Hận ý ăn vào xương, oán khí đến tận trời, linh hồn nàng bất diệt.

Một lần trọng sinh này, hết thảy vừa mới bắt đầu mà thôi.

Thân là người đòi nợ: Thiếu của ta, Uất Trì Nghiên San ta thề, sẽ bắt các người hoàn trả gấp trăm lần!

Thân là người mắc nợ: Kiếp trước nợ, kiếp này trả; Kiếp trước tình, kiếp này báo.

[ phấn khích một ]

Kiệu lớn tám người khênh tiến vào hoàng cung, lại không có người đón dâu.

Đêm động phòng hoa chúc, tân lang lại cùng sủng phi mây mưa không ngớt.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nháy mắt trở thành thiên hạ đệ nhất chê cười.

Ai ngờ hôm sau, sủng phi tiến đến khıêυ khí©h, chú rể Minh Vương chỉ buông một câu “Chặt tứ chi, cắt đầu lưỡi, đuổi vào lãnh cung”, làm mọi người sợ đến ngây ngẩn.

Trong lúc nhất thời, thái độ của Minh Vương âm tình bất định đối với Vương hậu dường như trở thành khó có thể phân cho rõ ràng.

Chỉ có trong lòng Uất Trì Nghiên San tự mình rõ ràng, hắn với nàng, là yêu đậm mà cũng hận sâu.

Còn nhớ rõ, kiếp trước, di ngôn của hắn từng nói: Nếu có kiếp sau, ta dù vẫn lấy nàng làm vợ, cũng sẽ không bao giờ yêu nàng nữa, tình yêu của ta đã sớm bị nàng mài mòn cạn kiệt rồi!

Một khi đã như vậy, kiếp này, cứ để ta tới yêu chàng đi.

[ phấn khích hai ]

“A ······ Nóng quá ······”

Hoàng Phủ Vũ Trạch kéo lại xiêm y hỗn độn của nàng, quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho Ảnh:“Lui đi!”

“Vương, không thể cùng Vương hậu… Chỉ một tháng nữa ngài sẽ đại công cáo thành, nếu hôm nay ······ vậy mười tám năm Vương cố gắng đều trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ a!”

“Đây là chuyện của cô vương, không cần ngươi quản, lui ra!”

“Vương thỉnh ngài cân nhắc a! Một nữ nhân mà thôi, vương muốn dạng gì mà không có, cần gì phải vì nàng ······”

“Thế gian nữ nhân có trăm ngàn, nhưng trừ bỏ nàng, cô vương đều không cần ai cả!”

“Vương ······”

“Rầm” một tiếng, Hoàng Phủ Vũ Trạch vung tay áo, kình phong mạnh mẽ trực tiếp đánh bay Ảnh ra ngoài, cửa phòng cũng gắt gao khép kín.

Một phòng kiều diễm xuân sắc, mười tám năm khổ tu, một đêm hư thân, công lực tẫn tán!

[ phấn khích ba ]

Bên vách núi vạn trượng, Hoàng Phủ Vũ Trạch công lực tẫn tán dễ dàng bị một chưởng đánh bay, thẳng tắp rơi xuống vực thẳm.

“Vũ Trạch!” Tê tâm liệt phế khóc kêu, sinh tử tướng hứa.

“Ai cho phép nàng nhảy xuống?!”

Uất Trì Nghiên San thản nhiên cười, “Vũ Trạch, đừng bỏ lại một mình ta, nếu như không có chàng, cõi đời này chỉ còn là nhân gian luyện ngục với ta mà thôi. Kiếp này duy nguyện, nắm tay chàng đến cùng trời cuối đất, thiên thượng nhân gian vĩnh tướng tùy!”

Váy áo đỏ tươi tung bay giữa không trung, tóc đen như mực theo gió múa lượn, yêu diễm như thế, đẹp tuyệt nhân gian như thế.

Nụ cười kia, khuynh tẫn loạn thế phù hoa, bi mà hỉ.

[ đoạn ngắn bốn ]

“Ban bố cáo, ai có thể dâng lên giải dược ngàn trùng vạn tưởng tán hoặc là Thiên Sơn tuyết liên, cô vương lấy một nguyện vọng bất kỳ làm trao đổi.”

“Nguyện vọng… có vẻ quá ······” Nhỡ đối phương muốn vương vị, thậm chí là muốn mạng của Vương, vậy thì phải làm sao?

“Chỉ cần có thể cứu nàng, vô luận trả giá đại giới gì cô vương đều không tiếc!”

“Mặt khác, sai người âm thầm kiến tạo một quan cữu song nhân*.” Nếu sinh không thể tiếp tục đồng giường, vậy sau này hãy để hai ta đồng huyệt đi.

(*quan cữu song nhân: quan tài dùng cho hai người, có thể cùng lúc chứa hai xác).

······

“Vũ Trạch, mau dậy đi, đã mấy ngày chàng chưa vào triều rồi.”

“Một tấc quang âm một tấc kim, sáng sớm là thời điểm đẹp nhất trong ngày mà, nương tử ngoan, đừng lãng phí thời gian, mau bồi vi phu thần luyện thôi.”

“Không được! Còn tiếp tục như vậy, các đại thần của chàng sẽ mắng ta là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân a!”

“Ai dám? Cô vương chém đầu hắn!”

“Trung hay gian* cũng chẳng phân biệt được thế à? Chàng không sợ ta thật sự là tai họa quốc gia sao?”

(*ở đây ý chí trung thần và gian thần ý ạ)

“Tưởng thế nào chứ, đều theo nàng là được. Ai dám nói nàng, đó là gian, đáng chết!”

“Chàng muốn làm một tên hôn quân tiếng xấu muôn đời đúng không?”

“Vì nàng, cũng không phải là không thể a.”
Chương 1: Trở về mười sáu, ngày mới quen
“Ngươi đã làm gì bản cung?!” Vì sao cả người nàng đều vô lực, vừa vận công liền thấy gân mạch đau nhức thế này?

“Ha ha, tỷ tỷ tốt của ta, muội muội ta đương nhiên là tới đưa ngươi ra đi.” Uất Trì Hàm Tranh che miệng khẽ cười, đáy mắt là một mảnh ác độc.

“Ra đi?” Trong lòng giật mình, một dự cảm bất hảo dâng lên, Uất Trì Nghiên San quát lạnh nói: “Bản cung chính là hoàng hậu, mà ngươi chỉ là một quý phi cũng dám động thủ với bản cung sao? Không biết tự lượng sức mình! Người đâu! Người đâu!” Nhưng ngay cả khi hô thêm vài lần, bên ngoài lại không mảy may có tiếng động nào đáp lại, càng không có thị vệ vọt vào như nàng dự đoán, bất an trong lòng càng ngày càng lớn.

“Kêu đi, sao lại không kêu nữa?” Uất Trì Hàm Tranh hèn mọn nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, sao mà chuyện đến thế này rồi ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy chứ? Hoàng hậu? Qua hôm nay thôi nó sẽ không còn đúng nữa rồi, về sau, Nguyệt Hoa quốc chỉ có một hoàng hậu, thì phải là ta!”

“Gϊếŧ bản cung rồi ngươi cũng sống không được đâu, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Hoàng thượng? Ha ha, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu sao? Muội muội ta làm như vậy đều được hoàng thượng ngầm đồng ý rồi, bằng không muội muội làm sao có lá gan lớn như vậy chứ?”

“Ngươi nói bậy!” Không, sẽ không , hoàng thượng làm sao có thể đối xử với nàng như vậy đâu? Tuyệt đối không phải, nhất định là tiện nhân này đang nói bậy!

“Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi đừng lừa mình dối người nữa, ngươi hô lâu như vậy cũng không có lấy một người vào đây, chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa hoài nghi một chút nào sao? Phải biết rằng, Ngự lâm quân đều trực tiếp nghe lệnh của hoàng thượng a.”

“Ngươi không cần nhiều lời, bản cung tuyệt đối không tin! Bản cung là vợ của hắn, hoàng thượng có lý do gì mà đối xử với ta như vậy chứ? Bản cung không tin, không tin!”

Uất Trì Hàm Tranh trào phúng nói: “Thật đúng là ngu xuẩn, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, lại chiếm lấy ngôi vị hoàng hậu, hoàng thượng đương nhiên muốn trừ bỏ ngươi. Bởi vì, thê tử trong cảm nhận của hắn là ta, chỉ ta mới có tư cách sánh vai cùng hắn mà tiếu ngạo thiên hạ! Còn ngươi, bất quá chỉ là quân cờ thay chúng ta quét dọn chướng ngại, tranh giành thiên hạ mà thôi! Chuyện tới bước này rồi, ta liền đem sự thật nói hết cho ngươi thôi, cũng giúp ngươi cho minh bạch. Nhớ kỹ, kiếp sau trăm ngàn lần đừng ngu xuẩn như vậy nhé!”

“Còn nhớ cảnh mười một năm trước, ngươi ngoài ý muốn xảo ngộ với hoàng thượng không? Anh hùng cứu mỹ nhân, một lòng một dạ đều luân hãm. Không cần phải nghĩ, đó tất nhiên là do ta và hoàng thượng cùng lập kế. Ai bảo ngươi là nữ nhi, là nữ nhi cha thương yêu nhất chứ! Có thể tiếp quản sản nghiệp của Uất Trì gia, hoàng thượng sao có thể không động tâm? Còn nữa, ngươi cũng là cái gì mà đệ nhất thiên tài, mười lăm tuổi đã đạt Võ linh tướng, tiền đồ bất khả lượng*, nếu có thể tận dụng, chắc chắn ngươi sẽ trở thành trợ lực to lớn nhất để hoàng thượng nhất thống thiên hạ! Mà sự thật chứng minh, ngươi thật sự không làm chúng ta phải thất vọng.”

(*tiền đồ bất khả lượng: tiền đồ rộng mở, không thể tính trước được sẽ đạt đến mức nào)

“Nay thiên hạ thống nhất rồi, tư quân của Uất Trì gia cũng đã tới tay hoàng thượng, ngươi nói ngươi còn có chỗ nào để dùng đây? Ít nhất nếu ngươi còn hào hoa phong nhã được như mười năm trước, không chừng hoàng thượng sẽ lưu cho ngươi một cái tiện mệnh để làm ấm giường, nhưng ngươi xem, nhìn khuôn mặt hiện tại này, thân thể làn da này, vừa đen vừa khô, nghe hoàng thượng nói cả người còn vết sẹo nữa đúng không? Chậc chậc, cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chứ, đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, hiện tại ngươi chỉ là tàn hoa bại liễu, vừa nhìn đã muốn phun!”

Uất Trì Nghiên San không khỏi xoa khuôn mặt thô ráp của mình, rơi nước mắt mà cười.

Suốt mười năm, nàng đều chinh chiến khắp nơi, đem thời điểm tươi đẹp nhất của một nữ nhân đặt trên sa trường nơi chỉ có ‘máu chảy thành sông thi cốt thành đống’. Cho dù là một nam nhân, cũng không chịu được gió táp mưa sa nắng gắt như vậy, huống chi nàng chỉ là nữ nhân? Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân biến thành tàn hoa bại liễu, một thân da thịt nõn nà nay cũng thành đao thương kiếm thương khắp cả người. Mà nàng lại chẳng hề oán hận nửa lời, vẫn luôn cảm thấy vì hắn, làm cái gì cũng là đáng giá.

Nhưng không nghĩ tới, hắn ghét bỏ nàng như vậy! Ha ha ha ha ······ Trên đời này người nào cũng có thể ghét bỏ nàng, duy độc hắn là không có tư cách!

“Ôi, khóc sao? Ngươi không phải vẫn kiêu ngạo lắm sao? Ngươi không phải vẫn luôn cao cao tại thượng không thể xâm phạm sao?” Uất Trì Hàm Tranh hung hăng bóp cổ nàng, ác độc nói: “Ngươi có biết, ta ghét nhất là cái sắc mặt cao ngạo không ai bì nổi kia của ngươi! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà bày ra cái loại thái độ này trước mặt ta! Ta đã thề với trời từ lâu, một ngày nào đó, ta nhất định phải xé rách bộ mặt cao ngạo kia! Ta muốn ngươi chỉ có thể quỳ dưới chân ta giống như chó vẩy đuôi mừng chủ!”

“Ta kiêu ngạo, đó là do ta có tư cách để kiêu ngạo, ngươi lấy cái gì mà đòi so sánh với ta? Dã loại!”

“Câm mồm!” Bộ mặt Uất Trì Hàm Tranh nhất thời trở nên vặn vẹo, cảm xúc dị thường kích động, “Ngươi biết? Một khi đã như vậy, ngươi càng không thể không chết! Tất cả những kẻ biết bí mật này đều phải chết!”

“Ngươi sợ à? Sợ thế nhân biết được Tranh quý phi cao cao tại thượng hóa ra cũng chỉ là một cái dã loại do mẹ ruột tư thông với người ta sao? Ha ha ha ha ······ ha ha ha ha ······”

“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, khuôn mặt đau đớn như bùng cháy, cảm nhận được vị máu trong miệng, Uất Trì Nghiên San cười càng thêm tùy ý.

“Cười này! Ta cho ngươi cười này!” Uất Trì Hàm Tranh rút ra trâm cài đầu, nảy sinh ác độc mà bắt đầu vạch lên mặt nàng liên tục, vết máu chằng chịt, thê thảm vô cùng!

Uất Trì Nghiên San lại cứ như không hề cảm thấy đau đớn, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười châm chọc như trước, đáy mắt lộ vẻ khinh thường, giống như chỉ đang nhìn một con kiến hèn mọn.

“Ta thống hận nhất chính là ánh mắt này của ngươi!” Nói xong, Uất Trì Hàm Tranh lập tức lao tới chọc mù hai mắt của nàng!

Uất Trì Nghiên San nhất thời thống khổ kêu thảm một tiếng, máu chảy đầm đìa.

Mà Uất Trì Hàm Tranh lại nở nụ cười khoái trá, làm như cũng biết thương tổn trên thân thể cũng không thể đem lại cho nàng đau đớn gì, tròng mắt vừa đảo, liền cười lạnh nói: “Ngươi có thể tưởng tượng ra, phụ thân tốt của ngươi chết thế nào không?”

Phụ thân? Lúc trước phụ thân đột nhiên phát bệnh cấp tính, chết bất đắc kỳ tử, trong lòng nàng vốn đã nghi hoặc, thân thể phụ thân luôn luôn khỏe mạnh, ngay cả đau đầu nhức óc cũng chưa từng bị, sao có thể đột nhiên phát bệnh chết bất đắc kỳ tử gì được! Chẳng lẽ ······

“Là ngươi gϊếŧ cha ta?!”

“Không không không, ta sao có năng lực lớn như vậy đâu? Nếu không được hoàng thượng yêu dấu của ngươi hiệp trợ, ba mẹ con chúng ta làm sao đấu nổi với đường đường hộ quốc đại tướng quân cơ chứ!”

“A! Đúng rồi, không phải ngươi vẫn phi thường khát vọng có một đứa nhỏ sao? Ta nói thật cho ngươi biết đây, cả đời này ngươi không khả năng đâu, từ mười năm trước hoàng thượng đã đút tuyệt tử canh cho ngươi uống rồi! Ha ha ha ha ······ Hận sao? Hận là được rồi, cho dù chết, ta cũng tuyệt không để ngươi chết êm đẹp đâu!”

Uất Trì Nghiên San chỉ cảm thấy đầu mình như u mê, hỏa diễm trong l*иg ngực điên cuồng thiêu đốt hừng hực, giống như muốn hủy diệt hết thảy trên đời!

Đó là nam nhân nàng vẫn yêu sao? Đến tột cùng nàng đã làm sai cái gì, vì sao hắn nhẫn tâm như vậy?! Không, không đúng, không phải hắn nhẫn tâm, mà hắn vốn đã vô tâm!

Trong hoảng hốt, ký ức bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần ấy.

Là người đó! Là nam nhân đã từng yêu nàng như sinh mạng, cuối cùng lại chết thảm trong tay nàng — Hoàng Phủ Vũ Trạch.

Còn nhớ rõ đêm đó, sau khi phát độc, người ấy lại không hề kinh ngạc một chút nào, chỉ lạnh nhạt nói: “Cuối cùng, đúng là nàng vẫn động thủ. Ta từng nghĩ, chỉ cần ta yêu nàng, cố gắng thể hiện tấm lòng của ta cho nàng thấy, một ngày nào đó nàng sẽ bị ta làm cảm động, ta cho nàng tất cả những điều tốt đẹp nhất, cho nàng toàn bộ những gì là của ta, vậy mà nàng lại muốn cái mạng này. Ta đã nói rồi, chỉ cần nàng muốn, cái gì ta cũng có thể cho, tính mạng của ta cũng vậy. Nhưng, tin tưởng ta, nàng sẽ hối hận. Ta sẽ chờ nàng trên đường đến hoàng tuyền kia.”

Hóa ra, người ấy đã sớm nhìn rõ hết thảy, đã sớm dự đoán được kết cục của nàng rồi. Đáng tiếc, nàng lại bị cái gọi là tình yêu che mờ hai mắt, không thể tỉnh ngộ đúng lúc được.

Hóa ra, người ấy vẫn luôn nằm đó, ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng nàng, chưa bao giờ từng quên ······

“Hai con tỳ nữ trung tâm có lẽ đã chờ ngươi ở dưới hoàng tuyền rồi đấy, cho nên, Uất Trì Nghiên San, ngươi cũng mau chóng đi chết đi!”

Chương 1: Trở về mười sáu, ngày mới quen.

Edit: Tiểu Nguyệt Dương

“A—” Ngực đau quá! Đợi chút, không phải nàng đã chết sao? Vì sao còn có thể cảm thấy đau được nữa? Chẳng lẽ còn chưa chết?

Uất Trì Nghiên San trừng lớn, khuôn mặt quen thuộc trước mắt lại làm cho nàng lập tức ngây ngẩn.

Hoàng Phủ Vũ Trạch?! Làm sao có thể ······ Hay là nàng thật sự đã chết nhỉ? Không phải hai mắt bị chọc mù rồi sao? Chẳng lẽ sau khi chết còn có thể khôi phục ánh sáng như trước?

“Cô trúng ám khí. Miệng vết thương không có trở ngại gì, độc cũng đã giải rồi, chỉ còn chút dư độc lưu trong cơ thể, uống thuốc thêm ba ngày là hết.” Hoàng Phủ Vũ Trạch đạm mạc nói: “Vừa nãy phải đa tạ cô nương đã cứu giúp.” Kỳ thật cho dù không có nàng, những kẻ đó cũng không phải đối thủ của mình, nhưng dù sao người ta cũng có lòng tốt.

Uất Trì Nghiên San nghe như thế lại càng thêm quay cuồng, mà sao tình huống này làm nàng có cảm giác cứ như đã từng xảy ra vậy nhỉ? Hai mắt nhanh chóng quét qua phòng ở hiện tại, cự lôi “ầm” một tiếng đánh thẳng vào đầu nàng!

Nơi này ······ Hình như là biệt viện ở kinh thành của Hoàng Phủ Vũ Trạch mà?!

Ám khí, trúng độc, bị thương ······ Mắt Uất Trì Nghiên San càng trừng càng lớn, ký ức phủ đầy bụi như thủy triều dâng lên tới tấp.

Năm Thiên Khải thứ hai mươi lăm, mùng một tháng bảy, hoàng thượng Nguyệt Hoa quốc băng hà, Hoàng Phủ Vũ Trạch ở đất phong xa xôi dẫn theo một đoàn người, ra roi thúc ngựa chạy về kinh, lại bất ngờ trúng mai phục ở một hẻm tối.

Đúng lúc đi ngang qua, nàng vừa thấy một màn này thì lập tức rút kiếm vọt tới, trong khi đánh nhau lại không cẩn thận trúng phải ám khí. Hoàng Phủ Vũ Trạch đánh lui địch nhân xong liền đưa nàng về biệt viện của mình.

Tình hình này, chính là thời điểm lần đầu tiên nàng gặp Hoàng Phủ Vũ Trạch, cũng nhờ sự kiện ấy, Hoàng Phủ Vũ Trạch mới có ấn tượng sâu sắc, thậm chí về sau còn tới Tướng quân phủ thăm nàng.

Nhưng hắn lại không hề biết, hết thảy đều do Hoàng Phủ Nhiễm Phong tỉ mỉ bày ra một hồi vì muốn xây dựng một lần gặp gỡ bất ngờ mà khắc sâu cho hai người họ.

Chỉ là, hình ảnh vốn đã trở thành ký ức từ lâu, vì sao lại trình diễn một lần nữa thế này? Bỗng nhiên, một suy đoán cái quỷ dị mà lớn mật hiện lên trong đầu nàng!

“Hôm nay là ngày nào?”

Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi hơi kinh ngạc nhìn nữ tử với vẻ vội vàng trước mắt, nói: “Mùng bảy tháng bảy.”

Mùng bảy tháng bảy! Thật sự là mùng bảy tháng bảy sao?!

“Năm Thiên Khải thứ hai mươi lăm, ngày mùng bảy tháng bảy?”

“Ừ.” Nữ tử này kỳ quái thật, chẳng lẽ loại độc kia còn có thể ảnh hưởng gì đến thần kinh à?

Năm Thiên Khải thứ hai mươi lăm, mùng bảy tháng bảy, đúng là lần đầu hội ngộ của bọn họ, ở kiếp trước!

Chẳng lẽ ······ Thật sự được trọng sinh?!

Mang theo tâm tình kích động không yên, Uất Trì Nghiên San run run nâng bàn tay đến trước mặt.

Quả nhiên! Trắng nõn non mịn, trơn bóng như ngọc, đúng là da thịt của nàng năm mười lăm mười sáu!

Trùng sinh, nàng thật sự trọng sinh! Ha ha ha ha, trời cao có mắt!

Hiện tại nàng mới mười sáu tuổi, hết thảy đều vừa mới bắt đầu mà thôi. Một kiếp này, nàng muốn tự tay thay đổi triệt để vận mệnh của bản thân!

Hoàng Phủ Nhiễm Phong, Uất Trì Hàm Tranh, còn cả Nhị nương thân ái và thứ đệ, các ngươi đều chờ đấy, ta Uất Trì Nghiên San đến đòi nợ với các ngươi đây!

Một kiếp này, ta nhất định bắt các ngươi phải trả giá đại giới bằng máu, vì tất cả những gì các người đã làm!

Ta thề, cho dù tán gia bại sản, ta cũng nhất định phải bắt các ngươi hoàn lại gấp trăm lần!

Hận ý dày đặc tựa hồ thiêu đốt hết thảy cũng làm Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi kinh ngạc, mà trái tim bên l*иg ngực trái, tựa hồ bắt đầu có cảm giác nhói đau.

Vì sao lại như vậy? Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vì sao trong lòng lại có loại cảm giác quen thuộc đến thế này?

Vì sao vừa nhìn thấy hận ý và bi thương nơi đáy mắt nàng, tâm lại đau đến như vậy?

Ánh mắt trở về trên người Hoàng Phủ Vũ Trạch, hận ý trong đáy mắt đã tiêu thất hoàn toàn, thay vào đó, là một loại cảm tình phức tạp khó hiểu.

Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội trọng sinh, vậy nàng nhất định phải ngăn không cho bi kịch phát sinh lần nữa. Nam nhân trước mắt này, nàng thề, trọn kiếp này, tuyệt không bao giờ thương* hắn nửa phần!

(*thương ở đây là thương tổn, chỉ hành động gây đau đớn)

Nàng sẽ dùng cả đời mình để bồi thường hắn, để xin lỗi hắn.

Mùng bảy tháng bảy, quan cữu của tiên hoàng rốt cục vào hoàng lăng, hai di chỉ do Hộ quốc Đại tướng quân là Uất Trì Văn Cảnh và bốn vị cố mệnh đại thần bảo tồn cũng được truyền ran gay hôm ấy.

Di chỉ thứ nhất, đó là chiếu thư truyền ngôi mà không ít người tâm tâm niệm niệm ngóng trông, người được chọn kế vị cũng nằm trong dự đoán của mọi người — Nhị hoàng tử, con trai của hoàng hậu, Hoàng Phủ Nhiễm Phong.

Mà di chỉ thứ hai lại làm cho người ta kinh ngạc vạn phần, lâm vào mê man, không hiểu nổi dụng ý của tiên hoàng.

Lệnh nữ của Hộ quốc Đại tướng quân, Uất Trì Nghiên San, trở thành người kế nhiệm sản nghiệp Uất Trì gia, mà theo lẽ thường hẳn là ban cho tân hoàng để củng cố địa vị mới đúng.

Nhưng di mệnh của tiên hoàng lại là ban nàng cho Đại Vương – Hoàng Phủ Vũ Trạch đang trấn giữ năm mươi tòa thành trì, cũng nói rõ, sau ba tháng để tang phải lập tức tổ chức đại hôn!

🎲 Có Thể Bạn Thích?