Chương 10: Tớ sẽ mãi mãi ở bên cậu

Lạc Tri Hạc trước mười tuổi vẫn luôn gọi Yến Nam Hách là ca ca. Từ nhỏ hai nhà bọn họ đã ở đối diện, ngày đầu tiên khai giảng đi nhà trẻ, Đường Hinh dặn dò Yến Nam Hách nắm tay Lạc Tri Hạc đi học, hắn làm ca ca phải bảo vệ tốt muội muội. Lạc Tri Hạc đem xưng hô này vô tri vô giác mà ghi tạc trong lòng, từ đó về sau bắt đầu gọi như vậy.

Thời điểm nàng vui vẻ gọi ca ca, khổ sở gọi ca ca, chỉ có lúc tức giận mới kêu hắn là Yến Nam Hách. Mà Yến Nam Hách trước nay đều gọi nàng là Tri Tri. Tất cả điều này thay đổi tại thời điểm năm 3 hai trường xác nhập làm một, phân chia lại lớp. Bắt đầu năm 3 lớp đang ít người bỗng nhiên tăng gấp đôi, trong lớp xuất hiện rất nhiều gương mặt mới. Lạc Tri Hạc vẫn như trước gọi Yến Nam Hách là ca ca, nhóm trẻ con mới vào nói rằng hắn không phải anh trai của nàng, một bên nói phải một bên nói không phải, mấy đứa trẻ liền bắt đầu ồn ào.

Bọn họ vây quanh Lạc Tri Hạc cười nhạo nàng, túm đuôi ngựa của nàng nói nàng không biết xấu hổ, cùng Yến Nam Hách rõ ràng không có quan hệ còn gọi tới gọi lui ca ca muội muội, không biết xấu hổ. Lạc Tri Hạc bị bọn họ nói tới mặt đỏ bừng, nước mắt từ hốc mắt không ngừng nhỏ giọt. Yến Nam Hách tức giận trực tiếp làm một trận cùng mấy người này, lấy một địch một nhóm, hắn bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Đường Hinh nhận được điện thoại của giáo viên tới trường học, vừa thấy thảm trạng của đứa trẻ nhà mình thiếu chút nữa tức điên rồi. Nếu không phải bị chủ nhiệm lớp ngăn lại, nàng đã xắn tay áo đi tìm kia mấy đứa kia đánh một hồi.

Buổi tối Lạc Tri Hạc lặng lẽ bò lên trên giường Yến Nam Hách, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn liền rớt nước mắt. Yến Nam Hách nói không sao nàng cũng không nghe, dỗ thế nào cũng không nín được.

- Tớ không gọi cậu là ca ca nữa.

Nàng khóc đến nức nở.

- Cậu bị đánh thảm quá Yến Nam Hách.

- Cậu để ý đến bọn họ làm gì?

Yến Nam Hách có chút tức giận, hắn đã thật mất mặt bởi vì bị đánh đến không có sức phản kháng, lại không hiểu Lạc Tri Hạc kia còn để ý cái nhìn của người khác.

- Cậu mà như vậy, tớ cũng không gọi cậu là Tri Tri nữa.

- Vậy cũng tốt hơn so với việc cậu bị đánh.

Lạc Tri Hạc khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, bắt lấy quần áo ngủ Yến Nam Hách lau hết lên trên. Yến Nam Hách ghét bỏ không chịu được, nhưng Lạc Tri Hạc không buông tay. Hai đứa trẻ một đứa khóc sướt mướt đầy mặt, một đứa nâng mi vẻ mặt rõ ràng ghét bỏ nhưng vẫn dốc hết sức an ủi, nháo đến đêm khuya mới không có động tĩnh.

Thời điểm ban đêm Đường Hinh đẩy cửa ra xem không nhịn được bật cười, hai đứa trẻ ôm nhau ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ của Lạc Tri Hạc vương nước mắt còn chưa lau.

Cũng chính từ ngày đó, Lạc Tri Hạc nói được thì làm được, số lần gọi hắn là ca ca có thể đếm được trên đầu ngón tay, Yến Nam Hách cũng giống như giận dỗi, cậu không gọi tớ cũng không gọi, hai người đều bắt đầu gọi tên đối phương. Kết quả hình thành thói quen gọi nhau như vậy đến tận bây giờ. Lần gần nhất Lạc Tri Hạc gọi hắn là ca ca, Yến Nam Hách nhớ lại, phải ngược dòng đến thời điểm ba mẹ nàng ly hôn. Đó là một lần.

Mới vừa vào sơ trung không bao lâu Lạc Tri Hạc liền nhận được thư tình của học trưởng, Yến Nam Hách vì chuyện này mà trên đường cùng 5 người về nhà cãi nhau với nàng một trận. Bởi vì Lạc Tri Hạc không chỉ nhận, còn để lộ ý định đồng ý đi xem phim cùng tên học trưởng kia.

- Cậu cho rằng hắn thật thích cậu ư? Hắn là thấy cậu ngốc dễ lừa!

Yến Nam Hách quả thực bị cô ngốc này làm tức chết rồi, nàng thế nhưng còn muốn cùng người lạ không quen biết đi xem phim.

- Không cần nói như vậy.

Lạc Tri Hạc có chút bất mãn.

- Với lại tớ cũng không phải đồng ý hắn, tớ chỉ muốn gặp mặt nói rõ cự tuyệt thôi. Dù sao hắn viết cũng thành khẩn như vậy.

- Cậu trực tiếp cự tuyệt thư của hắn không tốt sao. Vì sao còn muốn cùng nhau đi ra ngoài làm gì?Yến Nam Hách không chút lưu tình mà vạch trần nàng.

- Tớ thấy cậu cảm thấy người ta lớn lên rất đẹp trai nên mới muốn gặp mặt hắn đi.

Lạc Tri Hạc bị hắn nói nghẹn một cục, hỏi ngược lại hắn:

- Tớ chính là thấy người ta đẹp trai nên muốn gặp mặt người ta đấy thì làm sao? Liên quan gì đến cậu?

Yến Nam Hách tức tới mức bật cười, Trần Họa ở bên cạnh nhìn tình huống không tốt nhanh chóng bịt kín miệng hắn khuyên nhủ:

- Được rồi, Tri Hạc chỉ là muốn nhìn mặt, học trưởng kia cũng không phải là người xấu, cậu không cần tức giận đến như vậy.

- Đúng vậy.

Lục Nam Húc không chút để ý bổ sung.

- Tớ nghe khối trên nói nam nhân kia còn được rất nhiều người thích, làm người cũng được. Nói không chừng có thể tạo đoạn tình cảm học đường khó quên đấy.

Trần Thi bên cạnh cũng gật gật đầu. Yến Nam Hách nhìn bọn họ đều mang dáng vẻ không cho là đúng, trong lòng buồn bực. Vừa xoay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ Lạc Tri Hạc có người chống lưng dương dương tự đắc, tức mà không có chỗ xả.

- Được, coi như tớ là người xấu.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, hướng Lạc Tri Hạc cười lạnh.

- Về sau xảy ra chuyện gì có bản lĩnh thì đừng tới tìm tớ.

Kết quả không quá hai ngày, thời điểm Yến Nam Hách chơi bóng về liền thấy Lạc Tri Hạc ngồi xếp bằng trên giường ở trong phòng ngủ của hắn, khóc đến hai mắt hồng hồng.

Hắn ném quả bóng trên tay cau mày đi tới, hướng nàng cười nhạo một tiếng:

- Đại tiểu thư làm sao vậy, cãi nhau với học trưởng mới rảnh tới xem ta?

Lạc Tri Hạc không nói lời nào, tại thời điểm Yến Nam Hách đi đến bên cạnh liền ôm chặt hắn, đem đầu vùi ở bên hông hắn. Bả vai nàng rung động, nước mắt thật nhanh làm ướt áo thun hắn. Yến Nam Hách tức khắc luống cuống, vẻ lạnh nhạt cố tình ngụy trang trên mặt chốc lát biến mất vô tung vô ảnh, vội vàng vỗ về an ủi nàng:

- Làm sao vậy, ai bắt nạt cậu? Đừng khóc đừng khóc, có chuyện gì nói cho tớ tớ đi đánh hắn!

Lạc Tri Hạc khụt khịt không ngừng, Yến Nam Hách dựng lỗ tai tập trung tinh thần nghe nửa ngày, mới hiểu là nàng ba mẹ hôm nay chính thức nói cho nàng bọn họ muốn ly hôn. Haizz, nghỉ ngơi đi. Giờ sao mà đánh. Yến Nam Hách đối với việc này kỳ thật cũng không ngoài ý muốn, ba mẹ Lạc Tri Hạc có vấn đề hai người bọn họ đều ngầm phát hiện được, giờ đi đến bước này, bọn họ là hai đứa trẻ có thể làm gì được?

Lạc Tri Hạc ôm hắn co giật, mặc kệ là Đường Hinh hay là mẹ nàng Lữ Nhan tới tìm đều không khuyên được, cửa đều không cho Yến Nam Hách mở. Đến lúc khóc mệt liền nằm trong ngực hắn, vùi đầu ở cổ hắn, không ngừng hút nước mũi.

Yến Nam Hách vai tê đến lợi hại, tay cũng nặng không chịu được, nhưng hắn nhìn tiểu đáng thương trong lòng ngực này, nhìn nàng đột nhiên như đứa trẻ khóc lóc mà nói không nên lời, chỉ biết vỗ về lưng nàng, vuốt đầu an ủi nàng, trong miệng quanh đi quẩn lại vài câu không có việc gì, đừng khóc, không phải còn có tớ sao.

- Cậu sẽ không rời khỏi ta ư?

Lạc Tri Hạc ngẩng đầu nhìn Yến Nam Hách, tiếng khóc ấm ách, đuôi mắt đều hồng, hai mắt sưng to như quả hạch đào. Phiếm mắt nàng chứa đầy nước, còn mang theo vài tia sợ hãi, giống như hắn mà nói không xác định hay không biết, nước mắt liền lập tức chảy như vỡ đê.

- Sẽ không.

Yến Nam Hách nhanh chóng bảo đảm, tránh nàng khóc khiến hắn đau lòng.

- Chúng ta đều ở bên nhau từ nhỏ, sao có thể tách ra chứ.

- Ba mẹ tớ cũng ở bên tớ từ nhỏ, hiện tại ba tớ không phải nói muốn đi sao.

Lạc Tri Hạc cảm thấy lời hắn nói không đáng tin, nghĩ đến ba ba phải đi, nỗi thương tâm khổ sở lập tức ào trở lại, nước mắt liền tuôn.

- Ba cậu là ba cậu, tớ là tớ, tớ đã bao giờ lừa gạt cậu chưa?

Yến Nam Hách nhanh chóng lấy tay lau nước mắt cho nàng, một bên lau một bên uy hϊếp nàng.

- Không cho khóc, hôm nay cậu lại khóc tớ liền không hứa cùng cậu luôn ở bên nhau.

Lạc Tri Hạc nghe xong liền đem cơn nức nở nghẹn lại, khuôn mặt nàng đáng thương hề hề mà nhìn hắn, trên mặt đều là nước mắt:

- Cậu hứa đi.

- Tớ hứa.

Yến Nam Hách lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng, đôi mắt nghiêm túc mà nhìn nàng.

- Tớ sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, luôn ở bên cạnh cậu.