Chương 2: Nàng muốn đem hắn nhốt lại

Thời điểm Lạc Tri Hạc mơ mơ màng màng mở mắt ra giống như nghe thấy tiếng mưa rơi. Nàng chống người dậy, chăn trên người tuột xuống đến eo. Trong nhà tối tăm, màn kéo kín mít, ánh sáng duy nhất là từ ánh đèn ngoài phòng khách len qua khe hở cửa phòng ngủ chiếu vào. Nàng ngồi ngốc một lúc mới ý thức được nơi này không phải phòng mình. Nàng vừa ngủ dậy trên giường Yến Nam Hách.

Lạc Tri Hạc có chút đỏ mặt, đã nói sẽ dạy kèm cho hắn, kết quả chính mình lại ngủ mất. Nàng đứng dậy đi dép lê đi ra ngoài, thời điểm tới gần cửa nghe được động tĩnh bên ngoài.

- Yến Nam Hách, con đi xem Tri Tri tỉnh chưa. Chưa tỉnh thì kêu con bé dậy ăn cơm cùng.

- Vâng.

Tay nắm cửa truyền đến tiếng vang, Lạc Tri Hạc bỗng nhiên có ý muốn đùa dai. Nàng cầm dép lê trong tay nhẹ nhàng như mèo con, nhanh chóng di chuyển tới trên giường. Bỏ dép lê xuống rồi nằm đắp chăn, nhắm chặt mắt lại. Ánh sáng xuyên qua khe cửa mở chiếu vào trên mi mắt nàng. Yến Nam Hách nhẹ giọng kêu:- Lạc Tri Hạc, ăn cơm.

Lạc Tri Hạc không nhúc nhích. Chốc lát nàng liền nghe thấy tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần, rồi dừng lại, Lạc Tri Hạc đoán Yến Nam Hách hẳn là đi tới đầu giường. Nàng giữ nguyên tư thế nằm thẳng bất động, nhìn như ở ngủ, thật ra đang cố giả vờ, định chờ thời điểm Yến Nam Hách kêu nàng liền dọa hắn một cú sốc.

Chính là nàng đợi thật lâu, chờ đến khi người đều cứng đờ cũng không thấy Yến Nam Hách có động tác nào. Sao lại thế này, Yến Nam Hách rốt cuộc đang làm gì a? Lạc Tri Hạc trong lòng nghi hoặc, hắn còn không kêu nàng, nàng liền sắp chịu đựng không nổi.

Một lát sau, Lạc Tri Hạc đã không còn kiên nhẫn. Hay là hắn phát hiện nàng tỉnh cho nên đang đợi nàng bại lộ, muốn chê cười nàng? Lạc Tri Hạc trong lòng do dự nửa ngày, định mở hé mắt nhìn một chút. Trong lúc nàng đang do dự, Yến Nam Hách cuối cùng cũng động.

Đầu tiên hắn hơi hơi cúi người xuống, đem chăn bị Lạc Tri Hạc đạp loạn kéo lên trên, đem toàn bộ người nàng ngoại trừ đầu toàn bộ bọc vào trong chăn, sau đó mới lại gần nhìn nàng. Thời điểm Lạc Tri Hạc cảm giác được hơi thở của hắn liền nín thở chuẩn bị khi hắn lại gần hô to ra tiếng. Tay nàng nắm chặt ga giường, trong lòng nghĩ tới Yến Nam Hách bị dọa sợ mà muốn bật cười.

Hơi thở Yến Nam Hách cách khuôn mặt nàng càng ngày càng gần, Tri Lạc càng nín thở tập trung, nháy mắt thoáng qua môi nàng hơi hơi mở ra, lập tức nghĩ muốn hô lên thì liền ngây ngẩn cả người. Cảm giác ấm áp truyền đến trên môi, Yến Nam Hách dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống trên môi nàng rồi xoa vài cái.

Lạc Tri Hạc đóng băng tại chỗ không dám động, tim đập bang bang, trong đầu đột nhiên hiện ra các loại phỏng đoán đối với hành động này của Yến Nam Hách. Nàng túm lấy khăn trải giường miễn cưỡng khống chế chính mình mới không khiến hắn phát hiện ra nàng đang tỉnh. Nháy mắt hồi hộp liền ngừng hô hấp.

Thế nhưng Yến Nam Hách gần như ngay lập tức thu tay lại, động tác hoảng loạn đem hai bên góc chăn xung quanh nàng vặn chặt, sau đó thật nhanh liền ra khỏi phòng. Lạc Tri Hạc nằm thật lâu. Trái tim nàng tạm thời còn chưa khôi phục như ban đầu, nàng vuốt ve trái tim đang loạn nhịp, đầu óc rối bời. Yến Nam Hách có ý gì? Nếu như hắn thích mình, nàng buồn bực mà trở mình, vì sao không trực tiếp nói với mình chứ.

Việc này nghĩ một lúc lâu cũng nghĩ không ra kết quả. Bọn họ tuy rằng xem như lớn lên cùng nhau, một ít việc cũng đủ ăn ý, nhưng mà cũng không phải thật sự hiểu toàn bộ về người còn lại. Có lẽ qua tầm nửa giờ, một giờ, hoặc lâu hơn. Cuối cùng Lạc Tri Hạc cũng đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Nàng vẫn không hiểu, nhưng nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa. Nàng thực phiền với những ánh mắt nữ sinh khác nhìn hắn, cũng không thích thư tình trong ngăn kéo hắn, hay nữ sinh đưa nước trên sân bóng, chặn đường tỏ tình cùng với việc hắn đối xử tốt với các nữ sinh khác.

Tiến thêm một bước có lẽ sẽ thất bại, nhưng nàng nghĩ, duy trì loại quan hệ này đã không còn làm nàng thỏa mãn. Bọn họ là hàng xóm, là bạn bè, là thanh mai trúc mã, nhưng không có một loại thân phận nào có thể làm nàng ôm hắn, hôn hắn, thậm chí... Huống hồ nàng không có cách nào thời thời khắc khắc ở bên người hắn, nhỡ đâu ngày nào đó hắn gặp được nữ sinh hắn thích? Quả thực không thể chịu được. Nàng muốn đem hắn nhốt lại, mang vòng cổ, giam cầm hắn.