Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Công, Thiếp Chỉ Muốn Làm Cá Ướp Muối

Chương 4: Bắt đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai huynh muội xì xào cả nửa ngày, Đường Băng Huyên hài lòng trở về Triều Hà viện.

Trở lại viện, đã đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Tri Xuân cùng Tri Thu hầu hạ Đường Băng Huyên mở búi tóc, cởϊ áσ chải đầu rửa mặt. Bình thường Đường Băng Huyên vừa chạm tới giường là lăn ra ngủ, hôm nay lại không ngủ được. Thực ra nàng và đại ca còn chưa bàn xong điều kiện, cả một đời sống ở bên nhà chồng cho nên phẩm cách của người chồng rất quan trọng.

“Mẹ chồng phải là người tốt tính, tuyệt đối không được độc ác, hà khắc với con dâu, cũng không nên quá mềm yếu không quản được con dâu.”

“Giữa chị em dâu phải có sự hoà hợp nếu không thì không ở chung được, huynh đệ mà đông thì tốt nhất cứ phân nhà ra mà sống, nhà ít chủ tự khắc yên bình.” Bày ra một đống điều kiện, Đường Băng Huyên cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng đẹp.

Mùng mười tháng hai, hoa yến của Thành Quốc Công phủ cũng đã đến. Huynh đệ tỷ muội thỉnh an tổ mẫu, ăn điểm tâm xong, ai nấy liền bận rộn công việc của mình.

Thái phu nhân phủ Quốc Công Thiệu thị, là con gái của trưởng công chúa, có tước hiệu quận chúa. Từ khi gả cho Lão Quốc Công, mọi người thường gọi là phu nhân, hiếm khi có người gọi bà là quận chúa. Tuổi càng lớn, tính tình càng ôn hòa, từ khi có con dâu trưởng, liền dần dần đem việc bếp núc giao lại cho con dâu, từ trước tới giờ chưa từng gây khó dễ với con dâu, mùng một, mười lăm đến thỉnh an là được. Bình thường cũng chỉ có các cháu mỗi ngày đến cùng ăn sáng, chơi đùa với cháu, bảo dưỡng tuổi già.

Cặp song sinh tỷ muội cùng Ngũ thiếu gia Đường Văn Hoành tuổi còn nhỏ, để ở nhà tiếp tục việc học của mình. Quốc Công phu nhân Liễu thị mang theo nữ nhi Đường Băng Huyên, Nhị phu nhân Trương thị mang theo nữ nhi Đường Băng Thanh, Tam phu nhân Thiệu thị mang theo nữ nhi Đường Băng Ngọc, đi xe ba ngựa kéo đến Thành Quốc Công phủ dự hoa yến.

Trên đường đi Đại thiếu gia Đường Văn Tùng mang theo hộ vệ, cùng nhau hộ tống đoàn người xuất hành. Xe ngựa đến trước cửa Thành Quốc Công phủ, Đường Văn Tùng từ biệt trưởng bối cùng tỷ muội, trực tiếp đi ngoại viện tìm Kiều Chấn Thanh. Đoàn người đợi ở cổng, Thân ma ma từ bên trong đi ra mặt tươi cười cung kính mời mấy vị nữ quyến đi vào trong nội trạch. Đến trước nhị môn, Thành Quốc Công phu nhân Thái thị nhiệt tình nghênh đón mọi người, đặc biệt liếc nhìn Đường Băng Huyên thêm mấy cái.

Các phu nhân đều ở phòng tiếp khách hàn huyên nói chuyện với nhau, các tiểu thư thì do đại tiểu thư Kiều Uyển Nhi cùng đường muội Kiều Yên Nhi của Thành Quốc Công phủ đồng tiếp đãi. Kiều Uyển Nhi vóc người tương đối cao, dáng người cân xứng, tướng mạo thanh tú, làn da trắng mịn hồng hào, môi đỏ như son tăng thêm mấy phần nhan sắc. Năm ngoái đã đính hôn cùng trưởng tử nhà Lại bộ Thượng thư, tháng ba làm lễ cập kê, xem chừng chậm nhất là cuối năm sẽ xuất giá.

Tới dự hoa yến có khoảng hai mươi mấy tiểu thư, đều là con cái nhà quyền quý và đều chưa có hôn phối.

“Huyên tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ, Nghiên muội muội, mau tới đây đi, chúng ta đều đợi mọi người.” Tề Quốc Công Đích ấu nữ Trịnh Khả gọi ba tỷ muội lại.

Bên cạnh Trịnh Khả còn có một vị tiểu cô nương mà Đường Băng Huyên chưa từng gặp mặt, thế là mấy người chỉ mỉm cười gật đầu thăm hỏi nhau.

“Huyên tỷ tỷ, đây là đại tẩu nhà muội, Chu Lan Khê. Khê tẩu năm nay cũng 14 tuổi, nhưng sinh vào tháng sáu nên lớn hơn Huyên tỷ nửa năm.” Ba tỷ muội cùng Chu Lan Khê chào lẫn nhau.

Trong hai tháng trời vẫn hơi lạnh, nhưng trong hoa viên của Thành Quốc Công phủ có xây phòng ấm, mấy loại hoa quý đã sớm nở, khiến hoa yến này thật xứng danh với tên gọi của nó. Mọi người vây quanh một gốc hoa trà cực phẩm, đóa hoa to tròn, một đóa hoa do trên trăm cánh hoa tạo thành, cánh hoa sắp xếp chồng lên nhau theo từng tầng, có thể đếm được mười tám vòng.

“Uyển Nhi tỷ tỷ, hoa nhà tỷ nở đẹp thật đấy.” Thỉnh thoảng có tiếng tán thưởng từ xung quanh truyền đến.

“Huyên muội muội, ta có chút chuyện muốn hỏi muội, muội đi theo ta.” Kiều Uyển Nhi nói nhỏ, tay liền kéo Đường Băng Huyên đi qua tiểu viện của mình.

Đường Băng Huyên dặn dò hai muội muội không được chạy lung tung, ở đây đợi nàng, mang theo Tri Xuân cùng Kiều Uyển Nhi rời đi.

“Huyên muội muội, kể từ khi đính hôn, mẫu thân không cho ta ra khỏi cửa, trong nhà cũng không có tỷ muội thân thiết nào có thể cùng ta tâm sự, muội cùng ta đánh cờ một ván cờ có được không?” Kiều Uyển Nhi nháy mắt ra hiệu với nha hoàn, lôi kéo Đường Băng Huyên ngồi vào bàn ở phòng trong.

“Kiều tỷ tỷ, tỷ là chủ nhà, tỷ không có mặt tại hoa yến thực sự là không được hay cho lắm.”

“Hoa yến bên kia đã có đường muội ta ứng phó, mấy cô nương bọn họ đều mới mười mấy tuổi, còn có nha hoàn đi theo hầu hạ, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Đường Băng Huyên nghĩ rằng ở bên ngoài ngắm hoa cũng không có ý nghĩa, giờ ăn trưa vẫn còn sớm, đánh một ván cờ cũng không ảnh hưởng gì, hai người liền ngồi xuống bắt đầu đánh cờ.

Tiểu thư khuê các, trừ phi đặc biệt hao tốn tâm tư nghiên cứu, nếu không thì tài nghệ của mọi người về cơ bản là ngang nhau. Hai người đều không phải là người có tính háo thắng, cho nên từ khi bắt đầu đến bây giờ tương đối ôn hòa. Đến giữa chừng, Kiều Uyển Nhi đi thay quần áo, Đường Băng Huyên ngồi tại phòng đợi nàng.

“Tiểu thư, Kiều tiểu thư đi ra ngoài đã lâu rồi.” Tri Xuân nhắc nhở Đường Băng Huyên.

Đúng lúc này, một giọng nam vang lên: “Uyển Nhi muội muội, muội có ở đó hay không?”

Người tới tầm 17, 18 tuổi, thân hình cao lớn, mặc một bộ gấm bào màu lam, đầu đội dương chi ngọc, trán đầy đặn, phong thái tao nhã.

Đường Băng Huyên mau chóng đứng dậy chào, suy nghĩ sẽ đi tới trước phòng yến hội đợi.

“Ta là đại ca Uyển Nhi, nàng là bạn hữu của Uyển Nhi?” Nam tử không câu nệ tiểu tiết trực tiếp ngồi vào phía bàn bên kia.

“Tiểu nữ là trưởng nữ của Vinh Quốc Công phủ, hôm nay cùng gia mẫu đến đây dự hoa yến. Uyển Nhi tỷ tỷ vừa rồi có việc đi ra ngoài, sẽ sớm quay trở lại.”

“Hai người vừa rồi đang đánh cờ, nhìn thế cục lực lượng ngang nhau.” Kiều Chấn Thanh nhìn bàn cờ, nói với Đường Băng Huyên.

“Tiểu nữ kỳ nghệ không tinh thông, so Kiều tỷ tỷ còn kém xa.”

Đường Băng Huyên nhìn Kiều Công Tử không hề có ý định rời đi, liền cáo từ nói:

“Kiều Đại công tử ở đây chờ một lát, tiểu nữ nên trở về phòng khách.” Đường Băng Huyên nói xong, hành lễ rồi mang theo Tri Xuân đi tới hoa yến.

“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Kiều tiểu thư cố ý để Kiều Công Tử cùng người gặp mặt, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu bị người khác trông thấy sẽ rất phiền toái. Kiều tiểu thư này cũng quá vô lý.” Tri Xuân nhỏ giọng thì thầm bên tai Đường Băng Huyên.

Ban đầu hai người giao tình cũng không sâu, từ nay trở về sau họ chỉ là người quen. Đường Băng Huyên mím môi, không nói một lời, tiếp tục cùng Tri Xuân đi lên phía trước. Đi tới hành lang vườn hoa, có tiếng nói chuyện từ đường đá phía dưới hành lang truyền đến.

“Tam biểu ca, tháng sau ta cập kê, mẫu thân nói tháng mười có ngày tốt lành để thành thân, cho nên để cho ta cùng Lại bộ Thượng thư công tử thành thân.” một tràn bao hàm khổ sở truyền đến, Kiều Uyển Nhi đã bị trì hoãn ở đây.

“Uyển Nhi, ta một mực xem muội là muội muội ruột thịt của ta. Huống hồ, ta chỉ là một tên hoàn khố, mợ sẽ không đồng ý gả muội cho ta. Đừng nghĩ đến ta nữa, an tâm ở nhà đợi gả đi.” Giọng nam chân thành khuyên nhủ.

“Tam biểu ca, huynh đi cầu xin cô mẫu đi, cô mẫu thương huynh nhất, huynh đi cầu xin, cô mẫu nhất định sẽ đến thuyết phục phụ thân và mẫu thân ta.” Kiều Uyển Nhi khóc nức nở van nài.

“Uyển Nhi, muội từ nhỏ tính tình cao ngạo, nếu như gả cho ta, sau này nhất định không thể ngẩng đầu với các tỷ muội. Thay vì trở thành một cặp đôi đắng cay trong cuộc đời này, chi bằng hiện tại bỏ qua nhau.”Giọng nam lạnh lùng đi mấy phần, dâng lên một tia không kiên nhẫn.
« Chương TrướcChương Tiếp »