Chương 4-3

Hắn lặng lẽ quan sát Giang Phụng Ân, rồi đột nhiên mở miệng nói: “Ta thấy tên ngươi có phần quen tai. Theo ta nhớ được thì nhà họ Giang cũng có một vị công tử tuổi xấp sỉ ngươi…”

Hắn còn chưa nói xong thì Giang Phụng Ân đã mở to hai mắt, vội vàng cắt ngang hắn: “Cửu Hoàng tử…”

“Một mình ngươi vào cung hay sao?”

Giang Phụng Ân do dự không lên tiếng, Lục Đại Cảnh cũng không ép hỏi y, hắn xoay người muốn đi vào trong phòng dường như không có hứng thú với việc này.

“Cửu Hoàng tử…” Giang Phụng Ân ở phía sau vội đuổi theo, y nhìn xung quanh một lát rồi thì thầm: “Đúng là ta tiến cung một mình thật, chỉ có Thái tử là biết việc này.”

“Vậy Giang Thủ Phủ là…”

“Là phụ thân của ta…”

Y cứ thế mà khai hết gốc gác của mình ra, Lục Đại Cảnh nhìn tên ngu ngốc trước mặt mình không khỏi bật cười: “Hóa ra là như vậy… Một mình vào cung là tội lớn thế mà ngươi còn dám lặp lại nhiều lần như thế lá gan cũng không nhỏ.”

Giang Phụng Ân nhìn gương mặt tươi cười của Lục Đại Cảnh thì cả người phát ngốc, y nghe nói mẫu thân của Lục Đại Cảnh có huyết thống người Hồ, dung mạo xinh đẹp hơn người. Y đoán Lục Đại Cảnh có chín phần được di truyền từ mẫu thân hắn, cho dù hắn có mặc bộ y phục cũ không vừa người, trên thân không có trang sức, khuôn mặt hao gầy cũng ngăn không được dáng vẻ nổi trội hơn người.

Trái tim y nhảy lên thình thịch, lời nói ra cũng không đầu không đuôi: “Ai bảo lần nào ta tới ngươi cũng không chịu gặp ta.”

“Hửm?”

Giang Phụng Ân muốn nhìn thẳng ngắm hắn nhưng lại hơi xấu hổ: “Trước đây ham chơi, ta cũng ít khi vào cung, nhưng chẳng biết vì sao từ sau lần gặp gỡ đêm hôm đó ta chỉ muốn gặp ngươi nhiều hơn một chút, nên cứ tới bên ngoài cửa cung của ngươi để chờ.”

“Cuối cùng lần này cũng có cơ hội gặp mặt ngươi.”

Lục Đại Cảnh có hơi sửng sốt, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe được tiếng người từ xa gọi hắn:

“Cửu Hoàng tử điện hạ, điện hạ…”

Hắn mơ màng mở mắt ra, thấy thái y đang lo lắng nhìn hắn: “Cuối cùng điện hạ cũng tỉnh rồi!”

Lục Đại Cảnh thở hổn hển, ký ức đã qua đột nhiên được tái hiện lại khiến đầu hắn phát đau. Đó là lần thứ nhất hắn gặp Giang Phụng Ân, từ sau lần đó trở đi, y dai như đỉa đói bám trên người hắn dứt kiểu gì cũng không đứt ra. Hai người quen nhau đến năm thứ hai thì Giang Phụng Ân mượn quyền thế của phụ thân y trở thành vị thê tử đầu tiên của hắn.

Lúc đó Thái hậu vừa qua đời chưa được ba năm, thế lực trong triều chia năm xẻ bảy, kế hoạch của hắn vừa mới bắt đầu thì lại xảy ra biến cố lớn như vậy. Tuy rằng nhà họ Giang giúp hắn củng cố thế lực nhưng dù sao cũng bắt hắn phải cưới một người đàn ông làm thê tử khiến hắn mất hết mắt mũi, hơn nữa còn được Hoàng đế tự mình hạ chỉ ban hôn, việc này đối với một Hoàng tử như hắn quả thực là nỗi nhục lớn. Bây giờ hắn vừa mới nghĩ tới cũng cảm thấy trong lòng bực bội.

Lục Đại Cảnh xoa đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Thân thể điện hạ mệt mỏi, lại bị lửa giận công tâm đã hôn mê hai ngày. Hiện giờ điện hạ đã tỉnh lại cũng không còn gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút là được.”

Sau khi đưa thái y rời đi, một mình hắn ngồi trên giường hồi lâu, nhớ tới hình ảnh trước khi bản thân ngất xỉu, đầu lại sinh đau.

An công công – Thái giám bên người hầu hạ Lục Đại Cảnh vừa mới vào cửa đã thấy hắn khoác y phục từ trên giường bước xuống vội vàng chạy tới đỡ hắn: “Điện hạ, ngài muốn làm gì? Thái y dặn ngài phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Giang Phụng Ân đâu? Ta muốn gặp y.”