Chương 2

Xa nhau bốn năm, Thời Thịnh dường như không thay đổi nhiều, vẫn là gương mặt hoàn mỹ như tượng khiến ai cũng phải phát hờn đó, chì là thời gian đã thêm cho anh vài phần phong trần, đôi mắt trong veo dịu dàng từng nhìn tôi giờ đây lạnh lùng không một chút hơi ấm.

Trong giây lát, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ cũng như bị lu mờ đi.

Thời Thịnh không dừng lại ở đó, anh đi ngang qua tôi một cách bình tĩnh, như thể anh ấy hoàn toàn không biết tôi, anh thong thả kéo chiếc ghế bên cạnh Thời Hạ và ngồi xuống.

"Kiều Vi, để mình giới thiệu, đây là anh họ của mình, Thời Thịnh."

Thời Hạ cười rạng rỡ và bí mật nháy mắt với tôi. Tôi chợt nhận ra rằng buổi trà chiều hôm nay không chỉ đơn thuần ăn uống và trò chuyện.

"Xin chào."

Tôi lại ngồi xuống, cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng ở phía đối diện, ánh mắt của Thời Thịnh vẫn không rời khỏi tôi, ánh mắt rất lạnh lùng nhưng lại làm tôi nóng đến mức không dám ngẩng đầu lên.

"Thời Hạ, đây là buổi xem mắt mà em định giới thiệu cho anh sao?" Thời Thịnh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm ổn.

"Aida, vừa gặp nhau anh đừng thẳng thắn như vậy được không, em còn chưa kịp chào hỏi Kiều Vi nữa." Thời Hạ cười cười, không phát hiện bầu không khí đã trở nên vi diệu.

Thời Hạ đã gửi cho tôi một tin nhắn nhưng tôi nào dám trả lời. Nếu tôi để cô ấy biết mối quan hệ giữa tôi và anh họ của cô ấy, không dám nghĩ đến sự tình sau đó nữa...

Quả nhiên, có ai đó muốn đây nhanh tốc độ của vở kịch hôm nay.

"Thật ra thì anh nghĩ cũng không cần thiết..."

Thời Thịnh suy nghĩ vài giây rồi bình tĩnh nói: "Hai người đã từng là bạn giường với nhau thì có cần thiết phải đi xem mắt không nhỉ?"

2.

Thời Hạ bỏ chạy một cách hốt hoảng, một chiếc giày cao gót của cô ấy còn suýt bay ra. Trước khi đi còn không quên nói với tôi:

"Kiều..Kiều..Kiều Vi, anh ấy là chủ nhà hàng này, chút nữa cậu không cần thanh toán hóa đơn đâu nhé..."

Vẫn là người bạn tốt của tôi, còn lo lắng rằng tôi sẽ mất tiền.

Ngay khi Thời Hạ rời đi, để lại tôi và anh họ của cô ấy 4 mắt nhìn nhau chằm chằm.

"Đã lâu không gặp." Tôi nói.

"Cũng đủ lâu rồi. Lần trước chúng ta gặp nhau, tóc của em dài đến đây."

Thời Thịnh lười biếng dựa vào lưng ghế, dùng ngón tay thon dài vuốt ve phần dưới cổ anh.

"Anh, tại sao anh lại đến Nghê Thành?"

Thời Thịnh cười tủm tỉm: "Có vẻ như Kiều tiểu thư đã không còn ấn tượng sâu sắc với tôi nữa rồi. Hai cơ sở kinh doanh cốt lõi của Thời gia, một ở Nam Thành và một ở Nghê Thành, tôi nghĩ việc tôi xuất hiện ở đây cũng không có gì ngạc nhiên. "

"Xin lỗi..."

Nụ cười châm chọc trên mặt Thời Thịnh nhạt đi, "Kiều Vi, em không cần xin lỗi."

Bắt gặp ánh mắt của tôi, sự kiêu ngạo trong mắt Thời Thịnh tiêu tan nửa phần, dần dần trở lại hình ảnh trong trí nhớ.

"Lần này em định ở lại bao lâu?" anh hỏi.

"Không biết, hiện tại không có kế hoạch."

"Nghê Thành rất tốt, có biển em thích." Vừa nói, Thời Thịnh đã ngồi thẳng người, anh vốn là một người được giáo dưỡng tốt, tính tình cũng tốt, giả bộ kiêu ngạo lạnh lùng cũng không thể quá lâu.

Nhưng tôi thì không thể giả vờ bình tĩnh được lâu.

"Vâng, rất vui được gặp lại anh." Tôi đứng dậy và cố nặn ra một nụ cười bình tĩnh và tử tế nhất có thể.

"Em còn có chút việc, đi trước nhé."

Nói xong tôi bước nhanh về phía cửa, trong lòng cảm thấy bất an. Cũng may Thời Thịnh không gọi điện thoại cho tôi, không biết là vì bảo vệ sự đoan trang kém cỏi của tôi hay là vì anh ấy không muốn giữ tôi lại.

Tôi vừa đi ra ngoài, một nhân viên của tiệm đã đuổi theo tôi.

"Chị gái ơi, xin đợi một chút!" Nhân viên chạy ba bước lớn đi tới trước mặt tôi, đưa cho tôi một giỏ đầy dâu tây.

"Sáng nay ông chủ tự mình đi nông trường hái, nói là để cho chị mang về."

"Nhân tiện, ông chủ đặc biệt nói rằng dâu này không phải là loại được trồng trong nhà kính."

Tôi nhận lấy giỏ dâu tây, nhìn thì nhỏ nhưng cầm nặng tay, dâu chín tự nhiên vào tháng 5 chắc ngọt lắm.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau vài bước, tôi không thể không nhìn lại.

Mặt trời đang tỏa nắng rực rỡ, và vô số bông hồng đang nở rộ trong im lặng. Lại có một nơi như vậy ở Nghê Thành rất giống với Nam Thành năm đó.

Vẫn ngôi nhà cũ dáng dấp tương tự, vẫn là biển hoa tương tự. Sau biển hoa rực rỡ, vẫn có chàng thiếu niên của những năm tháng đó.