Chương 19: Ôm Chân Thứ Ba 3

Lăng Huyên mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm cô: “Chỉ là làm anh hai, vẫn cần phải hiểu rõ cuộc sống của em một chút.”

Chỉ là không nghĩ tới vừa mới bắt đầu tìm hiểu đã phát hiện tiểu nha đầu Lăng Yêu Yêu ở trước mặt anh thì rất ngoan ngoãn, ở bên ngoài thì vẫn kiêu ngạo như trước.

Kiêu ngạo thì thôi đi, đàn ông Lăng gia bọn họ ở bên ngoài liều sống liều chết như vậy chính là vì để cho phụ nữ bé gái trong nhà làm việc không cần phải nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào hết.

Giọng nói Lăng Huyên càng thêm lạnh lùng bức người: “Em đừng có đi trêu chọc đến Tiêu Minh, mà không chỉ là Tiêu Minh, ai mang họ Tiêu cũng không được!”

Vị thế của Lăng gia lúc này đã quá lớn, rất có xu thế công cao chấn chủ, trong lòng hoàng gia đã sớm có kiêng kỵ đối với bọn họ rồi.

Thủy triều trùng tộc trăm năm một lần đã gần kết thúc, nếu thiếu đi một chiến thần bất bại như anh, thời gian trăm năm tiếp theo cũng đủ để cho Hoa Nặc bồi dưỡng ra một chiến thần khác.

Cái vị đang ngồi ở trên hoàng tọa kia thân thể cũng có vấn đề, không thể chống đỡ được thêm mấy năm nữa.

Nếu Lăng gia biểu hiện ủng hộ bất kỳ một người nào trong cuộc tranh giành đế vị kế tiếp, rất có thể sẽ bị hai người khác liên hợp đối phó.

Cho dù Lăng Huyên rời xa tinh cầu đế đô nhưng đối với những thế cục này anh cũng rất rõ ràng.

Nhưng bởi vì anh quá ít chú ý tới cô em gái Lăng Yêu Yêu này nên mới không ngờ con bé lại coi trọng Tiêu Minh, người nham hiểm nhất trong ba vị hoàng tử, bên ngoài cười nói nhưng lại gϊếŧ người không cần gươm đao!

Vốn dĩ Lăng Huyên còn định ở lại tinh cầu biên cảnh thêm một thời gian nữa, tự mình nhìn chằm chằm việc càn quét thanh trừ dư nghiệt của thủy triều trùng tộc, lúc này lại hận không thể lập tức xin điều về tinh cầu đế đô.

Đây đã không còn là vấn đề em gái mình bị thằng nhóc thối nhà người ta bắt cóc nữa rồi! Mà là cô em gái ngu xuẩn của mình muốn đi lên đường đi chịu chết!

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của tiểu nha đầu, Lăng Huyên nhíu mày, tiếp tục giáo huấn: “Nếu em còn dám đi trêu chọc Tiêu Minh nữa, anh sẽ đánh gãy chân của em luôn. Có nghe thấy không?!”

Lăng Yêu Yêu bị ánh mắt cùng khí thế đáng sợ của Lăng Huyên trấn trụ, cô vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Em nghe rồi!”



Để tỏ vẻ cô không coi lời nói của Lăng Huyên như gió thoảng bên tai, Lăng Yêu Yêu ngay lập tức mở quang não của mình ra, mở ra giao diện trang chủ tinh bác của mình, xóa bài đăng trên tinh bác tám ngày trước đó, còn xóa sạch những bài đăng uyển chuyển bày tỏ tình cảm thiếu nữ trong gần một năm qua của nguyên chủ.

Lăng Yêu Yêu cũng không muốn xóa sạch những dấu vết của nguyên chủ đã từng tồn tại trong thế giới này, đối với những đồ vật của nguyên chủ mà cô không thích thì cũng chỉ là cất giữ ở đó mà thôi.

Nhưng Tiêu Minh thì lại khác, chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Minh cuối cùng lại có thể ra tay độc ác ngoan tuyệt với một cô gái đã từng thật lòng thích mình, lại còn vì an ổn đế vị của mình mà không tiếc hãm hại toàn bộ Lăng gia, Lăng Yêu Yêu liền không thể đồng tình nổi.

Thấy Lăng Yêu Yêu thật sự nghe lời, còn làm ra hành động như thế, sắc mặt Lăng Huyên lúc này mới thoáng trở nên hòa hoãn một chút.

Lăng Yêu Yêu biết Lăng Huyên đều là vì tốt cho cô chứ anh sẽ không thật sự đánh gãy chân cô.

Cô mặt dày mò qua ngồi xuống bên cạnh Lăng Huyên, một tay lại ôm lấy cánh tay Lăng Huyên, giọng nói mềm mại làm nũng: “Anh hai à, hiện tại em thật sự không thích Tiêu Minh nữa mà! Đừng nói là anh ta có thể chống đỡ dưới tay anh nửa giờ, ngay cả ba phút cũng không chống đỡ nổi đâu! Ánh mắt em trước kia thật đúng là quá kém! Sau này khi tìm đối tượng, nhất định em sẽ dựa theo tiêu chuẩn giống như anh để chọn! Vừa cao vừa đẹp trai dáng người tốt, khí phách thuần gia môn nữa!”

Sự lạnh lùng trên mặt Lăng Huyên rút đi. Khi nghe Lăng Yêu Yêu khen anh “dáng người tốt”, thần sắc trên mặt anh có vài phần không được tự nhiên. Anh vẫn không chút lưu tình rút cánh tay về, thanh âm thản nhiên: “Có nịnh nọt anh cũng vô dụng thôi.”

......

Rất nhanh, xe bay quân dụng đến trang viên của Lăng gia ở ngoại ô tinh cầu đế đô.

Tiểu nha đầu thanh thuần ngây thơ gần như cả người treo trên cánh tay anh, mỗi lần bị anh đẩy ra, chỉ chốc lát sau lại nhào lên ôm lấy rồi.

Cuối cùng thì Lăng Huyên cũng lười đẩy cô ra.

Tiểu cô nương mềm mềm nho nhỏ, vóc dáng mới chỉ đến bả vai anh, thân hình cũng còn chưa hoàn toàn thành thục, so với những người phụ nữ từng dùng sắc dụ dộ anh kém xa cả một đường, hoàn toàn chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi!

Cái sự cố buổi chiều hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, có lẽ chờ sau khi anh quen với sự thân cận này của cô thì sẽ không còn loại phản ứng kỳ quái như vậy nữa.