Chương 10: Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm trò như vậy đâu!

Ban đầu Tɧẩʍ ɖυ đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất khi biết Hạ Tuấn Lâm kết hôn với Nghiêm Hạo Tường, bây giờ phát hiện Hạ Tuấn Lâm cũng không phải không có ưu điểm, nấu cơm ngon đến mức này, nói năng ứng xử cũng hợp quy củ, liền có cảm giác kỳ diệu như phát hiện quặng tài nguyên ở hành tinh bỏ hoang.

Trước khi rời đi, Tɧẩʍ ɖυ nhìn Hạ Tuấn Lâm lần cuối.

Hy vọng trong khoảng thời gian cuối cùng này, con trai mình có thể vui vẻ hơn một chút.

Sau khi hai ông bà rời đi, Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng ngồi bệt trên sofa, ngáp một cái.

Sau khi ăn no, Hạ Tuấn Lâm hơi buồn ngủ.

Nghiêm Hạo Tường điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm.

Anh lia mắt nhìn chiếc cổ gầy của Hạ Tuấn Lâm, thấy bên trên còn có dấu hôn chưa biến mất, là do kẻ không biết tên để lại trên người cậu.

Nghĩ tới tin tức lúc nãy đọc được, Nghiêm Hạo Tường không khỏi nhíu mày.

Trước kia anh đã biết Hạ Tuấn Lâm là loại người nào, kết hôn với cậu có một nguyên nhân là vì sau khi gặp mặt, anh cảm thấy Hạ Tuấn Lâm khác với lời đồn, ở bên cạnh người này chắc hẳn sẽ rất thú vị, một nguyên nhân khác là để đối phó với Tɧẩʍ ɖυ luôn muốn cho mình xem mắt.

Khi đó Hạ Tuấn Lâm nói thích mình, muốn ở bên mình, anh chỉ nghe qua thì thôi, nhưng vẫn không nhịn được mà để bụng.

Mà một người đàn ông có thể chấp nhận người yêu mình trong quá khứ từng có chuyện gì, chứ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ chuyện xảy ra sau này.

Không liên quan tới tình yêu, chẳng qua là do ham muốn chiếm hữu quấy phá thôi.

Anh cần phải nhắc nhở Hạ Tuấn Lâm về phương diện này một chút.

“Hạ Tuấn Lâm.” Nghiêm Hạo Tường thấp giọng kêu.

“Hửm?” Hạ Tuấn Lâm hé nửa mắt, miễn cưỡng đáp một tiếng.

“Lúc trước trong nhà bếp, cậu nói gì với mẹ tôi vậy?”

“Em có nói gì đâu, mẹ chỉ nhắc nhở em là anh còn có hai năm, bảo em chăm sóc cho anh chu đáo một chút.”

Nghiêm Hạo Tường buông mi mắt: “Thật không?”

Hạ Tuấn Lâm: “Sao vậy?”

Nghiêm Hạo Tường không lên tiếng.

Hạ Tuấn Lâm khó hiểu nhìn Nghiêm Hạo Tường, nhướng mày, trực tiếp thò chân gác lên đùi Nghiêm Hạo Tường, hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Không vui à?”

Nghiêm Hạo Tường: “Ừ.”

Hạ Tuấn Lâm nhìn lướt qua cặp lông mày nhíu lại của Nghiêm Hạo Tường.

Cậu nhớ tới lời nói của Tɧẩʍ ɖυ lúc nãy, cúi đầu bật cười, đứng dậy lại gần Nghiêm Hạo Tường, cười tủm tỉm nói: “Sao? Sợ em thật sự cắm sừng anh như mẹ anh nói hả? Còn làm chuyện ấy trước mặt anh…”

Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt lạnh như băng.

Hạ Tuấn Lâm không nói tiếp mà dời mắt lên đôi môi khô ráo của Nghiêm Hạo Tường.

Bình thường cậu làm việc luôn thuận theo tâm ý, lúc này trong lòng nảy sinh một ý tưởng ngắn ngủi, không hề do dự mà hôn lên.

Môi của Nghiêm Hạo Tường còn mềm mại hơn tưởng tượng, Hạ Tuấn Lâm có thể cảm nhận được hô hấp của Nghiêm Hạo Tường dần trở nên dồn dập, mà hiển nhiên người này không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, Hạ Tuấn Lâm đã dâng lên tận miệng rồi mà anh vẫn không nhúc nhích, cả người cứng ngắc.

Thậm chí còn không há miệng.

Cứ như bị dọa.

Thấy dáng vẻ ngây thơ của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm buồn cười, vừa dán lên môi Nghiêm Hạo Tường vừa nói hàm hồ: “Em nhớ chỉ có phần dưới đùi của anh xảy ra vấn đề thôi, không ảnh hưởng tới chức năng khác mà nhỉ?”

Nghiêm Hạo Tường khựng lại, buông mi xuống.

Câu hỏi kiểu này…

Sao Hạ Tuấn Lâm có thể hỏi ra khỏi miệng được?

Hạ Tuấn Lâm lại không hề cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì. Cậu càng lấn tới, hạ giọng thì thầm bên tai Nghiêm Hạo Tường bằng khí nóng: “Nếu anh thật sự không yên lòng… Thì chi bằng đêm nào cũng khiến em không thể xuống giường được đi, chẳng phải em sẽ không rảnh đi tìm người khác hay sao?”

Bàn tay đặt trên xe lăn của Nghiêm Hạo Tường siết chặt lại.

Anh mím môi, đẩy Hạ Tuấn Lâm ra, không nói một lời điều khiển xe lăn đi ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Hạ Tuấn Lâm hỏi.

Nghiêm Hạo Tường không trả lời, trực tiếp rời đi.

Hạ Tuấn Lâm cũng không đuổi theo.

Cậu ngồi về sofa nhìn theo bóng lưng gần như chạy trối chết của Nghiêm Hạo Tường, nhún vai. Nhớ lại phản ứng vừa rồi của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm không nhịn được mà nâng tay sờ lên môi mình, bật cười một tiếng.

Hôm nay cũng vẫn sơ múi được Nghiêm Hạo Tường nè.

Dễ hôn thật.

Có điều Nghiêm Hạo Tường thật biết nói đùa.

Đám đàn ông bên ngoài nào có đẹp trai bằng Nghiêm Hạo Tường? Chỉ riêng cặp chân dài của Nghiêm Hạo Tường thôi, Hạ Tuấn Lâm có thể chơi ước chừng hai năm.

Huống chi xe lăn gì đó vẫn luôn là đạo cụ tốt.

Hạ Tuấn Lâm kim ốc tàng kiều, nào có rảnh mà ăn vụng bên ngoài.

Con người cậu dù gì đi nữa vẫn có giới hạn đạo đức, nếu đã kết hôn với Nghiêm Hạo Tường rồi thì sẽ không xằng bậy ở bên ngoài.

Hạ Tuấn Lâm lười biếng vươn vai, đi lên lầu chuẩn bị tranh thủ ngủ một giấc, chờ Nghiêm Hạo Tường về nhà, vừa nằm lên giường thì máy liên lạc đã vang lên.

Cậu nhìn lướt qua, thấy là tin nhắn mà Hạ Nguy Vân gửi tới.

Hạ Nguy Vân: “Con đọc tin tức chưa?”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Đã qua bao lâu rồi mà giờ nhà họ Hạ mới phát hiện bài báo đó à?

Nhà họ Hạ còn chưa suy sụp, đúng là kỳ tích.

Hạ Tuấn Lâm lười để ý tới Hạ Nguy Vân, trực tiếp nhắm mắt ngủ. Hai tiếng sau, cậu mới tựa lưng vào đầu giường, chậm rãi mở máy liên lạc, lúc này Hạ Nguy Vân đã gửi không dưới mười tin nhắn cho cậu.

Hạ Tuấn Lâm nhìn lướt qua, nội dung chẳng có gì đáng chú ý, bèn trả lời Hạ Nguy Vân: “Đọc rồi.”

Hạ Nguy Vân: “Sao bây giờ mày mới trả lời? Mày có biết bọn tao bận tối mày tối mặt không hả? Có phải mày đã sớm đọc được tin nhắn của tao mà cố tình không trả lời không?”

Hạ Tuấn Lâm: “Ông rất thông minh.”

Đây là thừa nhận à?

Hơn nữa còn đúng lý hợp tình đến thế!

Hạ Nguy Vân sắp tức chết rồi.

Sao ông ta lại đẻ ra thằng con như Hạ Tuấn Lâm chứ?

Máy đến đòi nợ đấy à???

Hạ Nguy Vân: “Mày còn có mặt mũi thừa nhận hả? Chẳng biết hối cải gì cả! Nếu không phải mày làm trò gièm pha như thế trong bữa tiệc đính hôn thì bây giờ mày với nhà họ Đinh đã ổn thỏa cả rồi! Còn cần vất vả như bây giờ nữa không?”

Hạ Tuấn Lâm: “Còn cách nào nữa đâu, dù sao tôi cũng là con trai ông, không quản được nửa thân dưới là chuyện bình thường. Cha nào con nấy thôi mà.”

Hạ Nguy Vân: “…”

Hạ Nguy Vân suýt nữa tắt thở.

Ông ta gõ một đống lời nói nổi giận đùng đùng, đang định gửi cho Hạ Tuấn Lâm thì thấy Hạ Tuấn Lâm gửi tin nhắn mới.

Hạ Tuấn Lâm: “Tôi đã sớm nói rồi, chuyện ra nông nỗi này, ông oán giận cũng vô ích. Sáng nay khi vừa xuất hiện tin tức, dì Phong đã tìm tôi nói chuyện, tôi thấy dì ấy nói tới nói lui hình như rất bất mãn đối với gièm pha của tôi, chung quy chuyện này cũng ảnh hưởng tới nhà họ Đinh, bây giờ trên mạng có rất nhiều người ăn nói chói tai, có người mắng tôi cũng có người mắng dì Phong. Tốt nhất ông hãy chi một khoản tiền ém tin tức này xuống đi. Tôi nghĩ lúc trước ông lăng xê tôi với dì Phong quan hệ thân thiết, nâng nhiệt độ lên cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ?”

Hạ Nguy Vân khựng lại.

Lúc trước Hạ Tuấn Lâm và Phong Như Vân cùng nhau đi dạo phố, ông ta không yên lòng với Hạ Tuấn Lâm, sợ Hạ Tuấn Lâm bằng mặt không bằng lòng, lại sợ Hạ Tuấn Lâm không chịu bỏ tiền, tham ô số tiền đó nên cố ý sai người bám theo, thế mới chụp được ảnh Hạ Tuấn Lâm và Phong Như Vân cùng nhau đi dạo phố.

Sau này đăng bức ảnh đó lên đúng là ý của ông ta.

Chuyện này lúc trước ông ta hoàn toàn không nói với Hạ Tuấn Lâm, không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại lập tức đoán được.

Hạ Nguy Vân: “Thế thì đã sao? Ba làm vậy chẳng phải là vì con à?”

Hạ Tuấn Lâm liếc mắt khinh bỉ, không hề cảm thấy chuyện này là vì mình chỗ nào.

Hạ Tuấn Lâm: “Được rồi, chúng ta đều biết làm thế là vì ai, ông không cần nói như thế với tôi nữa đâu. Tôi thấy ông chẳng có tí đầu óc nào trong chuyện này cả, sau này đừng tự ý hành động thì tốt hơn. Có suy nghĩ gì cũng phải hỏi tôi trước, chung quy toàn bộ chuyện này người chấp hành đều là tôi, không ai biết rõ thế cục hiện tại hơn tôi.”

Hạ Nguy Vân bị Hạ Tuấn Lâm răn dạy một trận, còn bị nói không có đầu óc, nhất thời lại khí huyết dâng lên. Nhưng Hạ Tuấn Lâm nói rất có lý, ít nhất mỗi lần xảy ra chuyện, Hạ Nguy Vân chỉ có thể bất đắc dĩ đi tìm Hạ Tuấn Lâm.

Ngay đêm đính hôn, Hạ Tuấn Lâm đến khách sạn hẹn hò với trai bao chẳng qua chỉ là tin đồn bình thường, người khác đọc một chút có lẽ sẽ quên ngay. Nhưng ông ta vừa thuê acc clone tung quan hệ giữa Hạ Tuấn Lâm và Phong Như Vân thân mật, còn bảo mong chờ hôn lễ của Hạ Tuấn Lâm với Đinh Trình Hâm, sau đó lập tức có tin đồn này, vậy thì có chút ẩn ý.

Hạ Nguy Vân: “Ừ, ba biết rồi.”

Hạ Tuấn Lâm: “Còn chuyện này nữa. Tôi tính ngày mai sẽ đến nhà họ Đinh, dùng số tiền mà ông cho tôi coi như quà tạ lỗi cho dì Phong. Khi đó chờ tin tức của tôi đi.”

Hạ Nguy Vân: “Được. Lúc đó nhất định phải biểu hiện ngoan một chút đấy, biết chưa?”

Hạ Tuấn Lâm: “Biết rồi.”

Hạ Tuấn Lâm lại nằm trên giường một lát rồi mới chậm rãi rời giường.

Đã là bốn giờ chiều.

Lúc xuống lầu, Hạ Tuấn Lâm lập tức thấy Nghiêm Hạo Tường đã về, đang ngồi trên sofa.

Cậu vừa định đi tới trêu ghẹo Nghiêm Hạo Tường thì đối diện với ánh mắt lạnh lùng xa cách, còn mang theo một tia trào phúng của người kia.

À rồi.

Cậu bạn Nghiêm Phần vào chỗ.

Bởi vì lúc trước bị hôn, thẹn thùng quá nên dứt khoát đổi nhân cách khác về nhà à?

Dễ thương đấy.

Khóe miệng Hạ Tuấn Lâm không nhịn được cong lên. Cậu giả vờ không phát hiện Nghiêm Hạo Tường đã biến thành Nghiêm Phần, trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh Nghiêm Phần, làm nũng: “Chồng ơi, anh đã về rồi à.”

Nghiêm Phần cười lạnh một tiếng: “Cách xa tôi ra một chút. Tôi không phải chồng cậu.”

“À, thì ra là anh trai à.”

Hạ Tuấn Lâm nhìn lướt qua đôi môi khô ráo của Nghiêm Phần, nói: “Nhưng hai người các anh giống nhau quá, em không phân biệt được, phải làm sao đây?”

“Không sao.” Nghiêm Phần lạnh lùng nói: “Lần sau tôi cũng sẽ nhắc nhở cậu trước khi cậu lại gần như lần này.”

“Vậy thì làm phiền anh trai quá.” Hạ Tuấn Lâm cười nói: “Hơn nữa em còn sợ sau này anh trai cố tình không lên tiếng, khiến em cho rằng anh chính là Nghiêm Hạo Tường cơ…”

Nghiêm Phần nhíu mày, khinh miệt liếc Hạ Tuấn Lâm, cười lạnh nói như đinh đóng cột: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm trò như vậy đâu!”