Chương 125: Kịch bản này... Không đúng lắm thì phải?

Sắc mặt Nghiêm Phần vô cùng khó coi.

Hạ Tuấn Lâm này, vừa mới sáng sớm mà đã thế này, nếu là đàn ông thì đều không thể nhịn được.

Chả trách trước đây Nghiêm Hạo Tường luôn không chống đỡ nổi.

Anh vươn tay đẩy Hạ Tuấn Lâm ra.

Giữa hai người kéo ra một khoảng cách, Nghiêm Phần ngồi dậy.

Anh và Nghiêm Hạo Tường khác nhau, nếu như đã để lộ chuyện có thể đi lại được trước mặt Hạ Tuấn Lâm rồi thì cứ dứt khoát không giả vờ nữa.

Nghiêm Phần co chân lại, che đi chỗ phồng lên của mình, không để Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy, sau đó lưu loát ngồi lên xe lăn, kéo một tấm thảm nhỏ che lên người mình, đi về phía phòng rửa mặt rửa mặt.

Hạ Tuấn Lâm nhìn anh một cái, không nói gì.

Cậu ngáp một cái, lại ở trên giường thêm một lúc, mới chậm rì rì rời giường.

Đi vào phòng rửa mặt, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Phần đứng song song rửa mặt.

Một cao một thấp.

“Trên người anh có chỗ nào khó chịu không?” Hạ Tuấn Lâm cười hì hì nói: “Dù sao tối qua cũng là lần đầu tiên em ở bên trên, không có kinh nghiệm gì cả, sợ anh không quen.”

Nghiêm Phần: “???”

Nghiêm Phần không nhịn được mà nhìn Hạ Tuấn Lâm nhiều thêm, có chút hoang mang.

Hạ Tuấn Lâm nói như vậy là có ý gì?

Là ý mà anh đang nghĩ đó sao?

Nghiêm Hạo Tường lại ở bên dưới???

Nghiêm Phần lập tức cảm thấy cả người đều khó chịu.

Nhưng trước đó lúc anh xuống giường, hình như không cảm thấy gì bất thường mà? Cũng không thể kết luận nhanh như vậy được, khi đó anh chỉ để ý tới việc mình thức tỉnh, không để ý nhiều, nhỡ đâu…

Nghiêm Phần rất muốn thử hòa động cơ thể của mình, cảm nhận xem rốt cuộc Hạ Tuấn Lâm nói là thật hay giả, nhưng lại sợ Hạ Tuấn Lâm nhìn ra được gì đó khác thường.

Anh vẫn lẳng lặng đánh răng, có cảm giác như trên người có vô số con kiến, vô cùng muốn bắt đống kiến đó ra ngay lập tức, nhưng lại ngại Hạ Tuấn Lâm ở đây, không thể làm gì được, chỉ có thể chịu đựng.

Khó chịu lắm rồi!

Một lát sau, cuối cùng Hạ Tuấn Lâm cũng rửa mặt xong.

Cậu nhìn Nghiêm Phần vẫn còn đang ngồi trên xe lăn, trên mặt hơi bất an, nhưng lại chần chừ không làm gì, đôi mắt chứa ý cười: “Anh vẫn chưa rửa mặt xong à?”

Nghiêm Phần: “… Chưa.”

“Vậy em xuống tầng nấu bữa trưa đây, lát nữa anh cứ xuống luôn nhé.”

Hạ Tuấn Lâm nói rồi khom lưng hôn lên mặt Nghiêm Phần.

Cậu vừa mới đi, Nghiêm Phần lập tức đứng dậy khỏi xe lăn, hoạt động mấy cái, xác nhận cơ thể đúng là không có gì khác thường, lúc này mới thở phào một hơi.

… Cũng phải, Hạ Tuấn Lâm luôn thích giở mấy cái trò kì lạ này mà.

Không ngờ mình lại tin lời Hạ Tuấn Lâm nói.

Sắc mặt Nghiêm Phần hơi phức tạp, một lúc sau, mở ghi chép mà Nghiêm Hạo Tường để lại, quét mắt nhìn qua rồi ghi vào đó một dòng với vẻ mặt hung ác: Hôm nay Hạ Tuấn Lâm nói cậu ta đè cậu đấy!

Ha.

Này thì cho Hạ Tuấn Lâm nói dối này.

Để xem lần sau Nghiêm Hạo Tường xuất hiện sẽ trừng trị Hạ Tuấn Lâm như thế nào!

… Không đúng.

Hình như lời này vốn dĩ chính là nói với Nghiêm Hạo Tường.

Cũng có nghĩa là, Hạ Tuấn Lâm đã sớm biết Nghiêm Hạo Tường sẽ không tức giận sao?

Nghiêm Phần rơi vào trầm tư, nhưng cuối cùng vẫn xóa câu nói kia đi.

Sau khi anh rửa mặt xong, rất nghe lời mà đi xuống tầng, ngồi trên sofa, nhìn Hạ Tuấn Lâm đang bận rộn trong phòng bếp một lúc, lúc này mới mở vòng tay thông minh ra, trên mắt xuất hiện một tầng mống đen, đăng nhập vào tinh võng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Hạ Tuấn Lâm sắp nấu cơm xong, liền gọi Nghiêm Phần: “Tường Tường tới ăn cơm.”

Miệng Nghiêm Phần thì đồng ý, còn đợi tới khi đứng lên thì đã là chuyện của mười phút sau. Nhưng anh đi tới bên cạnh bàn ăn, lại phát hiện ra người máy nhỏ đang bày thức ăn lên trên bàn.

Anh không nhịn được mà nhìn Hạ Tuấn Lâm nhiều thêm.

… Lần trước, Hạ Tuấn Lâm cũng gọi anh trước, sau khi anh tới thì thấy vừa kịp thời gian.

Hạ Tuấn Lâm chớp mắt: “Nhìn em làm gì? Lẽ nào anh muốn hôn em à?”

Nghiêm Phần khịt mũi trong lòng, thầm nghĩ, ai muốn hôn cậu chứ?

Bề ngoài anh học theo dáng vẻ của Nghiêm Hạo Tường, lạnh nhạt không hé răng, giả vờ không nghe thấy lời Hạ Tuấn Lâm nói, ngồi vào chỗ.

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên tới gần.

Hai người lập tức dựa vào rất gần.

Nghiêm Phần giật mình trong lòng, vô thức dựa ra sau, nhưng cơ thể anh đang ngồi trên xe lăn, đương nhiên là không thể tránh được.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau, nhưng một giây trôi qua, hai giây trôi qua, Hạ Tuấn Lâm vẫn không hôn anh.

Nghiêm Phần trừng mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm hai ba giây, thấy Hạ Tuấn Lâm vẫn không dịch ra, cũng không hôn, khẽ cau mày lại, cơ thể lại hành động nhanh hơn đầu óc… Nghiêm Phần nghiêng về phía trước, dán lên bờ môi mềm mại của Hạ Tuấn Lâm.

Tuy rằng chỉ là môi dán lấy môi đơn thuần, không có làm gì khác, nhưng mắt Nghiêm Phần bỗng nhiên trừng to hơn.

Dáng vẻ đó trông vô cùng kinh ngạc.

Cứ như không phải anh chủ động hôn Hạ Tuấn Lâm, mà là Hạ Tuấn Lâm cưỡng hôn anh vậy.

Ít nhiều gì Hạ Tuấn Lâm cũng đoán được suy nghĩ của Nghiêm Phần. Cậu không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, đánh giá trong lòng: Cục cưng Phần nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hai người dán môi một lúc, Hạ Tuấn Lâm lùi ra sau trước, đứng dậy đi về phía trước, ngồi vào chỗ với tư thế lười biếng, cười nói: “Em biết ngay là Tường Tường muốn hôn em mà.”

Nghiêm Phần: “…”

Nghiêm Phần cảm thấy hổ thẹn trước hành động mà mình mới làm khi nãy.

Sao mình có thể… Có thể chủ động hôn một cách tự nhiên như vậy chứ?

Giống như buổi đêm giông tố đó, cứ như bị chặt đầu vậy…

Nghiêm Phần nghĩ thầm, bình tĩnh đã.

Không phải mình muốn hôn cậu ta, mà là vì bây giờ mình là Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường không nghiêm túc như mình, vẫn luôn không kìm chế được, lại gặp phải cao thủ tình trường như Hạ Tuấn Lâm, ngày thường sống với nhau, đương nhiên sẽ bị dắt mũi rồi.

Nếu như mình muốn giả vờ làm Nghiêm Hạo Tường, chắc chắn Hạ Tuấn Lâm nói gì thì là cái đó, nếu mình mà không hôn thì trông thế mới kì lạ!

Đúng.

Chính là vậy!

Nghiêm Phần vùi đầu ăn cơm.

“Tường Tường.” Hạ Tuấn Lâm đột nhiên gọi.

Nghiêm Phần ngẩng đầu lên.

Hạ Tuấn Lâm không nhắc tới nụ hôn ban nãy nữa, cậu hơi cau mày lại, nói: “Thời gian trước anh cũng làm thí nghiệm rồi, chỉ có đồ ăn em nấu ra mới có tác dụng ức chế chứng bạo loạn tinh thần. Nhưng mấy ngày nữa là em phải đi nghĩa vụ quân sự rồi, tới lúc đó em lên tiền tuyến, anh phải làm sao đây?”

Nghiêm Phần khựng lại, cơ thể dựa ra sau, cau mày suy nghĩ.

Hạ Tuấn Lâm: “Nghĩa vụ quân sự là chuyện cưỡng chế, em không thể thay đổi được, vậy anh thì sao?”

Nghiêm Phần suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói: “Em không cần lo chuyện này. Việc liên quan tới mạng sống của anh, chắc chắn anh sẽ nghĩ cách để ở bên cạnh em.”

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy anh nói như vậy, liền biết rằng chắc hẳn Nghiêm Phần có cách.

Cậu gật đầu, cảm thấy yên tâm.

Ăn xong cơm.

Hạ Tuấn Lâm dựa vào sofa.

Ngày hôm qua, Hạ Tuấn Lâm xem video mà Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật gửi tới, biết rằng đúng thật là đi nghĩa vụ quân sự rất nguy hiểm. Chỉ là Trùng tộc bằng mô hình mà các giáo viên của Đại học Vọng Thành bắt chước lại thôi đã rất đáng sợ rồi, nói gì đến Trùng tộc hàng thật giá thật.

Hạ Tuấn Lâm định nhân mấy ngày này, tiếp tục rèn luyện sức mạnh tinh thần của mình.

Tránh cho xảy ra vấn đề vào lúc quan trọng.

Cậu suy nghĩ, nhìn Nghiêm Phần đang không có việc gì bên cạnh, gửi tin nhắn cho tài khoản phụ của Nghiêm Phần: “Thầy ơi, còn một tuần nữa là em phải tới hoang tinh rồi, tới lúc đó thì không thể gặp được thầy nữa…”

Bên này vừa gửi đi, vòng tay thông minh của Nghiêm Phần lập tức vang lên.

Hạ Tuấn Lâm giả vờ sững sờ, quay đầu nhìn sang Nghiêm Phần.

Nghiêm Phần ấn vòng tay thông minh, nhanh chóng nhìn nội dung bên trên, ngẩng đầu thấy Hạ Tuấn Lâm đang nhìn mình, trong lòng đoán được điều gì đó, vội vã giải thích: “Đồng nghiệp công ty tìm anh.”

Hạ Tuấn Lâm chợt bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy.” Cậu cười cười, giơ cổ tay lên: “Em đang gửi tin nhắn cho anh trai, vừa mới gửi đi thì vòng tay thông minh của anh vang lên, dọa em giật cả mình.”

Nghiêm Phần “Ừm” một tiếng, điều khiển xe lăn đi ra ngoài: “Anh tới công ty xử lý việc trước đây.”

“Được. Vậy để em gọi anh trai tới đây!”

Nghiêm Phần khựng lại.

Anh nhìn Hạ Tuấn Lâm thật sâu… Không ngờ rằng lúc hai người Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường ở chung lại tùy ý như vậy, nói thẳng luôn muốn tìm mình tới đây, cũng không sợ Nghiêm Hạo Tường ghen tuông…

Nửa tiếng đồng hồ sau, chuông cửa vang lên, Nghiêm Phần tới.

Khóe miệng Hạ Tuấn Lâm cong lên, nhào lên như thường ngày.

Vốn dĩ Nghiêm Phần có thể tránh được, mũi chân anh đã chuyển động rồi, nhưng cuối cùng cả người vẫn cứng ngắc, để mặc cho Hạ Tuấn Lâm treo lên người mình như con gấu koala.

Nụ cười của Hạ Tuấn Lâm xán lạn, cố ý bóp giọng, làm nũng: “Hôm nay anh trai tới hơi muộn nha, trước đây chưa tới mười phút là tới rồi, sao hôm nay lại tốn nhiều thời gian thế?”

Nghiêm Phần lời ít ý nhiều: “Có chút việc.”

Hạ Tuấn Lâm đoán việc mà Nghiêm Phần nói chắc hẳn có liên quan tới chuyện nghĩa vụ quân sư, cậu gật đầu, lại “A” một tiếng, cười hì hì nói: “Em quên mất, người tới hôm nay không phải anh trai. Hôm nay… Là thầy giáo.”

Nửa câu sau cùng, Hạ Tuấn Lâm dán bên tai Nghiêm Phần mà nói.

Vành tai Nghiêm Phần lập tức đỏ bừng lên.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy có chút buồn cười, thổi hơi lên lỗ tai vừa đỏ vừa mẫn cảm của Nghiêm Phần. Trước khi đối phương tức giận, cậu đã chủ động xuống khỏi người Nghiêm Phần, đứng ở bên cạnh, có chút ngại ngùng mà gãi đầu, nói: “Thầy ơi, hôm nay thầy tới nhà đột ngột quá, ba mẹ với chồng em đều không ở nhà, chỉ có một mình em thôi. Mời thầy vào ạ.”

Nghiêm Phần: “…”

Lại nữa rồi!

Nghiêm Phần trừng mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Nhưng anh biết Hạ Tuấn Lâm thích đùa kiểu này, không buông lời châm chọc mà đi thằng vào nhà rồi đổi giày.

Hạ Tuấn Lâm cứ như thực sự đối diện với thầy giáo tới nhà vậy, ân cần rót nước bưng trà cho Nghiêm Phần, còn rửa hoa quả đặt trước mặt Nghiêm Phần, cuối cùng ngồi bên cạnh Nghiêm Phần, xấu hổ nói: “Thầy ơi, thầy tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, muốn tiện thể kiểm tra bài tập không ạ?”

Kiểm tra bài tập?

Động tác uống nước của Nghiêm Phần khựng lại.

Anh thờ ơ nghĩ, kiểm tra bài tập sẽ là hành vi đồi trụy gì đây?

Cởϊ qυầи áo để mình kiểm tra à?

Hay là cái khác?

Tất cả các kinh nghiệm đồi trụy cả đời này của Nghiêm Phần, đều là học cùng với Hạ Tuấn Lâm.

Đúng thật là anh không nghĩ ra được, đang tò mò xem không biết Hạ Tuấn Lâm có ý định gì thì đột nhiên thấy Hạ Tuấn Lâm đã mở vòng tay thông minh ra, ngón tay chạm lên bên trên, nói: “Em đã mở phòng chiến đấu xong rồi.”

Vẻ mặt Nghiêm Phần vô cảm: “…Ồ.”

Sau khi chiến đấu sức mạnh tinh thần hai tiếng đồng hồ kết thúc, Hạ Tuấn Lâm thở hổn hển.

Cậu lau mồ hôi trên trán, nhìn đồng hồ: “Hình như lần này kiên trì được lâu hơn lần trước.”

Nghiêm Phần “Ừ” một tiếng: “Sức mạnh tinh thần vốn cần rèn luyện. Một mặt là rèn luyện cường độ, một mặt là rèn luyện độ sâu. Phải thường xuyên sử dụng thì mới có thể khống chế sức mạnh tinh thần dễ dàng, tốc độ khôi phục sức mạnh tinh thần cũng càng nhanh hơn.”

Nói xong, Nghiêm Phần nghĩ tới gì đó, như có điều suy nghĩ mà nhìn đôi tay của mình.

… Trước đây chiến đấu với Hạ Tuấn Lâm, tuy rằng anh vẫn luôn thành thạo, nhưng trên cơ bản cũng sẽ có cảm giác sức mạnh tinh thần bị rút ra, nhưng lần này không biết vì sao, dường như anh không hề xuất lực vậy.

Ví dụ như bây giờ, anh còn chẳng đổ mồ hôi nữa.

… Sức mạnh tinh thần mạnh hơn rồi sao?

Nghiêm Phần siết chặt nắm đấm.

Nhưng anh lại cảm thấy, đây có lẽ là ảo giác của mình.

Sức mạnh tinh thần của anh đã là 3S, còn có thể mạnh thế nào được nữa?

Nghiêm Phần đặt một dấu chấm hỏi trong lòng, không quá để ý nữa, vứt chuyện này ra sau đầu rồi nhìn sang Hạ Tuấn Lâm ở đối diện.

Hạ Tuấn Lâm đứng dưới ánh nắng, cả người đều chói mắt.

Đôi mắt xinh đẹp của cậu chậm rãi cong lên, nụ cười có cảm giác lan truyền, gọi anh: “Thầy ơi.”

Trái tim Nghiêm Phần lập tức căng thẳng.

Trước đây Hạ Tuấn Lâm luôn động tay động chân với anh sau khi kết thúc huấn luyện, lần này chắc cũng như vậy…

Anh còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy Hạ Tuấn Lâm nói: “Hình như sức mạnh tinh thần của em hôm nay tiêu hao khá nhiều, cảm thấy hơi mệt, em off trước đây ạ, đợi lát nữa rồi làm báo cáo dữ liệu và chiếu lại nha.”

Vừa dứt lời, không đợi Nghiêm Phần phản ứng lại, Hạ Tuấn Lâm đã biến mất ngay tại chỗ.

Người công cụ Nghiêm Phần: “?”

Kịch bản này…

Không đúng lắm thì phải?



Chuyện bên lề:

Nghiêm Phần: Chuyện hôm nay không giống như tôi nghĩ lắm, lẽ nào tôi chỉ là một người công cụ không có tình cảm thôi sao? Tôi không cần mặt mũi à?