Chương 135: Có người dùng giấy gấp màu sắc rực rỡ gấp một ngôi sao màu lam...

Chương 135: Có người dùng giấy gấp màu sắc rực rỡ gấp một ngôi sao màu lam nho nhỏ đặt cạnh gối của cậu



Sau khi đại hội động viên chấm dứt, mọi người xếp hàng rời khỏi, quay về ký túc xá. Dọc đường đi bước chân Hạ Tuấn Lâm nhún nhảy, môi cong lên, vẫn luôn cười tủm tỉm.

Hai mắt cậu sáng ngời nhìn phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tống Á Hiên ở bên cạnh liếc nhìn cậu liên tục, ngạc nhiên hỏi: “Lúc trước thấy cậu còn uể oải không vui, nói không muốn bị động viên, chỉ muốn về phòng ngủ bù. Sao bây giờ tự nhiên lại hưng phấn lên rồi?”

Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt: “Đương nhiên là vì nhìn thấy trai đẹp.”

Tống Á Hiên: “…”

Bạn học đi trước Hạ Tuấn Lâm một bước không nhịn được quay đầu lại, nhiệt tình nói: “Đúng vậy, đội trưởng Mã và tổng huấn luyện viên của chúng ta đều rất đẹp trai nha! Tôi cũng rung động nữa! Đáng tiếc, đẹp trai nhưng lại không thích nói nhiều gì cả, tôi còn chưa kịp nghe đã phát biểu xong rồi.”

Đề tài vừa mở ra, người xung quanh đều đồng ý.

Hạ Tuấn Lâm nghe đám bạn học líu ríu khen huấn luyện viên đẹp trai thì không nhịn được cười khẽ.

Trong mắt của cậu, mặt thật của anh xã nhà cậu còn đẹp hơn dáng vẻ nặn ra hôm nay nhiều.

Hơn nữa, người này còn rất biết chơi.

Nhìn mà xem.

Lần trước là thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ, lần này là tổng huấn luyện viên, kịch bản này còn phong phú phức tạp hơn kịch bản của cậu nữa.

Dù sao kịch bản của cậu đều là mua cái bộ quần áo, diễn ngoài miệng thôi. Còn Anh ấy thì sao? Trực tiếp súng thật đạn thật làm nhân vật sắm vai. Nói đạo tặc vũ trụ thì là đạo tặc vũ trụ thứ thiệt, nói là huấn luyện viên thì thật sự là huấn luyện viên luôn.

Chậc.

Ngầu không thể chịu đựng nổi.

Không lâu sau, mọi người đến dưới lầu ký túc xá, các thầy cô dẫn đội đuổi người về phòng: “Đi ngủ sớm một chút, nếu ngủ không tốt thì mai cũng đừng kêu. Đây không phải trường học, sẽ không có người cho phép các em đến muộn đâu.”

Ngoại trừ Hạ Tuấn Lâm, mọi người đều từng tham dự huấn luyện trên hoang tinh, biết rõ lợi hại trong đó, đều vâng lời.

Phòng tám người ký túc xá là sắp xếp ngẫu nhiên. Nhưng nhóm của Hạ Tuấn Lâm vừa khéo được phân cùng phòng với Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật.

Cậu trải giường, rửa mặt, sau đó nâng tay nhìn vòng tay thông minh, hoàn toàn im ắng không chút động tĩnh, hơn nữa đã tới giờ tắt đèn rồi, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt ngủ.

Hôm sau, Hạ Tuấn Lâm dậy thật sớm.

Trời mới tờ mờ sáng cậu đã rón ra rón rén xuống giường, rửa mặt xong đi ra ngoài.

Bên này vừa ra khỏi ký túc xá, vòng tay thông minh của Hạ Tuấn Lâm đã vang lên.

Nghiêm Phần: “Rẽ trái.”

Hạ Tuấn Lâm không chút do dự đi về phía con đường bên trái.

“Đi thẳng ba trăm mét lại rẽ phải, có cái phòng ăn nhỏ chỉ cung cấp quan quân cấp cao sử dụng, trong đó có bếp, anh đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn rồi. Em nấu xong cơm thì đặt ở bàn C1 gần nhất rồi rời đi huấn luyện.”

Hạ Tuấn Lâm nhướng mày.

Con đà điểu này không muốn gặp cậu à?

Xem ra thật sự bị tổn thương sâu sắc rồi.

Nhưng làm vậy có ích lợi gì chứ?

Thân phận của anh bây giờ là tổng huấn luyện viên, sớm muộn gì vẫn gặp mặt thôi.

… À.

Chắc bây giờ anh không biết Hạ Tuấn Lâm đã phát hiện thân phận của mình rồi.

Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến hành vi giận dỗi của đối phương, mắt đầy ý cười. Cậu đến cửa phòng ăn, thấy có lính canh gác cũng không e sợ, thoải mái thản nhiên tiến vào. Ai biết lính gác cửa thấy cậu đi vào lại vẫn nhìn thẳng không chớp mắt, không ngăn cản. Hạ Tuấn Lâm yên tâm đi làm cơm.

Đang làm còn gặp phải Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ rẽ ngang, đi đến trước mặt Hạ Tuấn Lâm, hai mắt sáng quắc nhìn cậu.

Hạ Tuấn Lâm: “… Chào Mã ca.”

Mã Gia Kỳ chào hỏi với cậu: “Không ngờ cậu lại dậy sớm như vậy.”

Hạ Tuấn Lâm liếc anh ta, thấy ánh mắt anh ta dán chặt lên nguyên liệu nấu ăn không rời thì chậm chạp chiên thêm hai quả trứng.

Mã Gia Kỳ thấy vậy liền cười khẽ: “Cảm ơn.”

“Không có gì, vốn là mượn chỗ mà. Tôi còn cho rằng chỗ này không cho phép người tùy tiện đi vào, không ngờ lại không bị cản lại, còn có sẵn nguyên liệu nấu ăn. Bên trên viết tự mình nấu nướng, vừa lúc giải quyết vấn đề ăn uống của tôi.”

Hạ Tuấn Lâm thuận miệng nói chuyện phiếm với Mã Gia Kỳ mới biết Mã Gia Kỳ xuất hiện tại tinh cầu này cũng không phải ngẫu nhiên.

“Ngoài việc muốn gặp cậu một chút thì còn nguyên nhân khác.” Mã Gia Kỳ nói: “Năm nay xuất hiện huấn luyện viên mới, sức mạnh tinh thần S+, tôi cảm thấy không an tâm cho lắm.”

Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn anh ta.

Sức mạnh tinh thần S+ là Nghiêm Dục.

Mã Gia Kỳ cho rằng Hạ Tuấn Lâm tò mò, giải thích thêm một câu: “Trước kia chưa từng thấy nhân vật này xuất hiện.”

Hôm qua Hạ Tuấn Lâm thấy Mã Gia Kỳ và Nghiêm Dục cùng đi với nhau còn tưởng anh tới tìm Mã Gia Kỳ rồi làm quan hệ, không ngờ là không phải.

“Sức mạnh tinh thần của anh ấy cao thế à?”

Hạ Tuấn Lâm làm bộ không biết, thuận miệng hỏi một câu, cho trứng ra đĩa đưa Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ ‘Ừ’ một tiếng: “Cao hơn tôi.”

Dứt lời, anh ta phức tạp nói: “Dạo này người tài ba xuất hiện lớp lớp. May mà người như vậy không đi làm đạo tặc vũ trụ, bằng không lại nhiều ra một ‘Quân đoàn Phần Diệm’ mới thì khó giải quyết lắm.”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Hạ Tuấn Lâm làm xong phần của mình, bưng bát cùng ăn sáng với Mã Gia Kỳ, quả trứng chiên còn lại vẫn ở trong chảo.

Có lẽ Mã Gia Kỳ nghĩ Hạ Tuấn Lâm mang cho bạn cùng phòng, không hỏi nhiều.

Hai người cùng nhau ăn xong, Hạ Tuấn Lâm trở lại phòng bếp, Mã Gia Kỳ còn có việc nên đi trước rồi.

Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới lấy trứng ra, đặt tới vị trí Nghiêm Phần nói.

Cậu rời phòng ăn nhỏ, quay lại ký túc xá.

Tại tiểu thuyết bối cảnh Tinh Tế này, mọi người đều uống dịch dinh dưỡng. Cho dù là nhà giàu có cũng không ăn cơm đủ ba bữa, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và tiền bạc.

Ví như đến giờ này rồi mọi người mới rời giường.

Thấy Hạ Tuấn Lâm từ bên ngoài trở về, Tống Á Hiên ngồi trên giường dụi mắt hỏi: “Đi đâu về thế?”

Hạ Tuấn Lâm: “Ra ngoài đi một vòng.”

Tống Á Hiên chợt hít hít mũi: “… Người cậu thơm quá. Có phải cậu ra ngoài ăn vụng cái gì không?”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Hạ Tuấn Lâm nhìn ngó xung quanh như không có việc gì: “Thầy cô có dặn mấy giờ tập hợp không? Hơn tám giờ rồi sao còn không có động tĩnh gì thế?”

Nhập ngũ phải nghiêm hơn giáo dục quân sự chứ?

Năm đó Hạ Tuấn Lâm đi học quân sự ở trường đại học thì bảy giờ sáng đã tập hợp rồi.

“Tôi nhớ là không dặn thì phải?” Tống Á Hiên nhức đầu, quay đầu hỏi Ngao Tử Dật: “Có không nhỉ?”

Ngao Tử Dật: “Không.”

“Chúng tôi cũng là lần đầu tiên nhập ngũ, ai mà biết được. Hôm qua giáo viên dẫn đội chỉ nói để chúng ta ngủ một giấc giữ sức…”

Đang nói, một luồng uy áp tinh thần chậm rãi dâng lên.

Mọi người đều ngẩn ra, sau đó ý thức được cái gì, vội vàng mặc quần áo. Hạ Tuấn Lâm đi ra ngoài ký túc xá, liếc mắt đã thấy tổng huấn luyện viên đứng dưới sân.

Sau lưng tổng huấn luyện viên còn có ba vị quân nhân đang ngẩng đầu nhìn lên trên tầng.

Hạ Tuấn Lâm chợt bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Dục, nháy mắt với đối phương vài cái mới quay đầu gọi Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật.

“Đi thôi.”

Hạ Tuấn Lâm dẫn hai người nhanh chân đi xuống.

Đa số mọi người đang chạy xuống như sóng triều, nhưng không phải ai đều dậy sớm như vậy. Có vài người quen ngủ nướng, lần này bị đánh thức suýt ngã từ trên giường xuống. Sau đó bối rối thay đồ.

Sinh viên của đại học Vọng Thành đã từng trải qua huấn luyện trên hoang tinh, ít nhiều thích ứng loại cường độ này nên đã rời giường từ sớm, đồng loạt đi xuống, dựa theo cao thấp xếp hàng, thoạt nhìn cũng ngay ngắn trật tự lắm.

Nhưng sinh viên của đại học khác thì không giống.

Chẳng những thỉnh thoảng nhô ra một người từ trên lầu xuống, đội ngũ còn rối loạn nhốn nháo.

Mọi người nhìn sang Đại học Vọng Thành thì cũng muốn xếp hàng ngay ngắn như bọn họ, nhưng dù gì cũng không có kinh nghiệm, đứng hồi lâu còn ồn ào lộn xộn.

Vẻ mặt tổng huấn luyện viên thản nhiên, đôi mắt đỏ sậm đảo qua mọi người.

Anh như một con sư tử đực uy phong lẫm lẫm, dù không dùng uy áp tinh thần nhưng dần dà âm thanh bên dưới cũng tiêu biến không thấy, ai nấy đều thấp thỏm nhìn anh. Lúc này anh mới ra lệnh: “Xếp hàng theo sức mạnh tinh thần.”

Người của Đại học Vọng Thành thuận thế sửa đổi đội ngũ, các sinh viên còn lại thở phào nhẹ nhõm, gia nhập hàng của Đại học Vọng Thành.

Có người xung phong nhận việc làm người đứng đầu hàng.

Hạ Tuấn Lâm do dự ở đội B+ hồi lâu, cuối cùng đứng ở đội ngũ chỉ có mình Đinh Trình Hâm lẻ loi bên kia.

Đinh Trình Hâm sửng sốt.

Tuy rằng Đại học Vọng Thành đã bắt đầu đánh cược rốt cuộc giữa Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm ai đáng gờm hơn nhưng hai người chưa từng chiến đấu, Đinh Trình Hâm đến giờ cũng không biết thực lực thật sự của Hạ Tuấn Lâm, không khỏi mê mang nói: “Cậu đứng bên chỗ tôi làm gì?”

Hạ Tuấn Lâm nghiêm trang: “Bởi vì tôi rất mạnh.”

Đinh Trình Hâm: “…”

Tổng huấn luyện viên vẫn chưa nói cái gì, hơi nâng cằm lên, ba người sau lưng anh bước ra khỏi hàng.

“Sức mạnh tinh thần B+ đi theo tôi.”

“Sức mạnh tinh thần A đến chỗ này.”

“Sức mạnh tinh thần A+ lại đây.”

Ba huấn luyện viên dẫn dắt ba đội ngũ sức mạnh tinh thần khác nhau.

Cuối cùng chỉ để lại Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm.

Ánh mắt tổng huấn luyện viên dời từ người Đinh Trình Hâm đến chỗ Hạ Tuấn Lâm.

Mắt anh hơi trầm xuống, vương vấn trên mặt Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm thoáng cái cảm thấy như mặt mình bị đối phương nhẹ nhàng liếʍ qua, chờ đối phương dời tầm mắt xuống chút nữa, Hạ Tuấn Lâm thoáng cúi đầu rũ mi, thầm nghĩ không hổ là Nghiêm Dục.

Còn chưa bắt đầu huấn luyện, chỉ liếc cậu một cái đã khiến cậu hơi mềm chân rồi.

Chợt, có một bóng người che trước mặt Hạ Tuấn Lâm.

Là Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm như không thấy được ánh mắt của Nghiêm Dục, thản nhiên nói: “Tổng huấn luyện viên, ai phụ trách huấn luyện chúng tôi vậy?”

“Tôi.”

Tổng huấn luyện viên lạnh lùng: “Hạ Dục. Tôi tên là Hạ Dục, hai cậu có thể gọi tôi là huấn luyện viên Hạ.”

Hạ Tuấn Lâm: “?”

Sao còn theo họ cậu luôn rồi?

Đinh Trình Hâm lại hỏi: “Vậy nội dung huấn luyện hôm nay…”

Nghiêm Dục vẫn luôn bị Đinh Trình Hâm cướp lời cũng không giận, hơi nâng cằm ý bảo: “Thấy ngọn núi bên kia không?”

Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn theo tầm mắt của Nghiêm Dục.

Thời tiết hôm nay không tồi, tầm nhìn rất tốt, hai người dễ dàng nhìn đến ngọn núi sừng sững cách đó không xa, nhìn xa có vẻ không cao lắm.

Nghiêm Dục: “Huấn luyện thể lực, chạy hai mươi km vòng quanh núi. Xuất phát từ đây, chỉ tính số cây chạy trên núi. Thú dữ nguy hiểm nhất trên tòa núi đó là sức mạnh tinh thần cấp A+, gặp phải nguy hiểm thì tự mình giải quyết. Nể tình hôm nay ngày đầu tiên, không cần chạy kèm hành lý, quay lại trước mười hai giờ trưa là được.”

Nghiêm Dục vươn tay tuyên bố nhiệm vụ trên mạng nội bộ.

Một tiếng ‘Tinh’ vang lên, vòng tay thông minh của Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm xuất hiện máy đếm cây số.

Lại nhìn thời gian, hoàn toàn chỉ có ba tiếng không hơn không kém.

Hai người: “…”

Hạ Tuấn Lâm đã lâu chưa rèn luyện thể lực cường độ cao như vậy. Hơn nữa còn không tính đường từ nơi này đến núi, thời gian lại vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ. Trước khi đi, cậu quay đầu nhìn Nghiêm Dục đầy thâm ý.

Nghiêm Dục không đối diện với Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm cũng biết, đây là huấn luyện.

Cậu không hề nghĩ nhiều, hít sâu một hơi, theo cạnh Đinh Trình Hâm chạy về phía núi.

Đinh Trình Hâm thấp giọng nói: “Cẩn thận huấn luyện viên kia kia, ánh mắt anh ta nhìn cậu không được bình thường.”

Tuy có nhiều lúc Đinh Trình Hâm rất ngu ngốc, nhưng dù gì cũng là công chính nguyên tác, tương đối linh mẫn với nguy hiểm.

Lúc ấy huấn luyện viên Hạ Dục kia nhìn Hạ Tuấn Lâm cứ như muốn ăn luôn cậu vậy. Thế nên anh ta mới che trước mặt Hạ Tuấn Lâm, chắn lại tầm mắt tổng huấn luyện viên.

Hạ Tuấn Lâm không nhiều lời: “Ừ.”

Giữa trưa, Hạ Tuấn Lâm nửa chết nửa sống từ trên núi xuống dưới, hai cái chân máy móc như không phải của mình nữa rồi. Cậu về ký túc xá, gắng gượng đi tắm một cái, tẩy sạch mồ hôi trên người rồi mới tê liệt ngã xuống giường, vừa xoay người thì thấy trước mắt xuất hiện một ngôi sao.

Có người dùng giấy gấp màu sắc rực rỡ gấp một ngôi sao màu lam nho nhỏ đặt cạnh gối của cậu.



Chuyện bên lề:

Nghiêm Dục: Cuối cùng cũng biết vì sao chuyện này lại rơi vào đầu mình.