Chương 139: Vừa đẩy cửa ra đã nghe được trong phòng ngủ chợt có tiếng nức nở

Nội dung huấn luyện thêm không giống với đối chiến, không có gì đáng xem. Chẳng qua là phóng thích sức mạnh tinh thần trong phòng huấn luyện, đánh chết Trùng tộc thôi.

Mã Gia Kỳ và Nghiêm Dục dẫn người đàn ông trung niên xem chiến, người đàn ông kia rất hứng thú với Hạ Tuấn Lâm nên chú ý Hạ Tuấn Lâm nhiều hơn, sau đó thoát khỏi mạng cục bộ, vỗ bả vai Mã Gia Kỳ: “Cậu theo tôi qua đây.”

Nghiêm Dục nhìn theo hai người rời đi, cũng đăng nhập mạng cục bộ, lên lớp cho Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm.

Chờ chương trình huấn luyện bổ sung kết thúc đã là tám giờ tối.

Nghiêm Dục thản nhiên nói: “Nhanh đi ngủ đi, tám giờ sáng mai tập hợp."

Đinh Trình Hâm đáp một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, Hạ Tuấn Lâm theo ở phía sau, bước chân

chậm chạp.

Chỉ lát sau, hai bên đã cách một khoảng.

Nghiêm Dục liếc tư thế đi đường của Hạ Tuấn Lâm: “Còn đau à?”

Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng đáp: “Không, anh thổi cho em là hết đau ngay.”

Nghiêm Dục: “…”

Nghe cậu nói vậy, anh không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra ở ký túc xá lúc trước, đáy mắt càng thêm thâm thúy, dứt khoát lỗi kéo Hạ Tuấn Lâm lùi thêm hai bước, kéo khoảng cách với Đinh Trình Hâm lớn hơn nữa.

Hai người chậm chạp ra khỏi tòa nhà dạy học, đi về phía ký túc xá, Nghiêm Dục nhìn Đinh Trình Hâm đi ở phía trước không xa, nhẹ nhàng ngoéo ngón tay Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm hiểu ý.

Hai người rất ăn ý tránh sang một bên, đứng ở chân tường lén lút hôn môi.

Hô hấp quấn quanh một chỗ, hai người nhìn nhau, ánh mắt chính là ngôn ngữ tốt nhất biểu đạt tình yêu.

Có lẽ là có chút kí©h thí©ɧ khi lén trốn người cùng nguy cơ bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nhìn thấy, thậm chí khẩn trương lo lắng Đinh Trình Hâm bất chợt quay đầu tìm tới khiến trái tim Hạ Tuấn Lâm nảy ‘Thình thịch’ rất nhanh.

Cậu bị Nghiêm Dục ấn trên tường hôn, kích động mười phần, đôi mắt xinh đẹp nhiễm hơi nước, giọng nói thì thào tựa làm nũng: “Nghiêm Dục, ôm em một cái đi.”

Bàn tay to lớn của Nghiêm Dục trượt xuống, gắt gao ôm lấy vòng eo thon gầy của Hạ Tuấn Lâm.

Dù hai người không làm gì cả, chỉ dựa sát với người thương cũng đã đủ rồi.



Bên kia.

Đinh Trình Hâm đi mãi đi mãi, lại phát hiện đằng sau không có tiếng bước chân.

Anh ta ngẩn người, nhìn lại mới phát hiện xa xa tối om, không thấy rõ thứ gì.

Hạ Tuấn Lâm đâu?

Cậu ấy không về phòng ngủ à?

Đinh Trình Hâm cảm thấy không hiểu ra sao, nhớ lại hôm nay Hạ Tuấn Lâm lên lớp thể hiện tốt như vậy, thầm nghĩ chắc không phải vì hai người đánh ngang tay nên không cam lòng, tự mình quấn quít lấy giáo quan Hạ xin học thêm chứ?

Đậu má.

Đã nói trước với nhau là cùng nhau cố gắng rồi mà, sao còn len lén đi một mình thế?!

Đinh Trình Hâm rất không vui.

Anh ta quyết định chờ về tới phòng ngủ cũng phải tiếp tục rèn luyện sức mạnh tinh thần, không thể bị Hạ Tuấn Lâm đuổi kịp rồi vượt qua được.

Miệng Hạ Tuấn Lâm hơi sưng đỏ, dạo một vòng bên ngoài mới về phòng ngủ, liếc mắt một cái đã thấy ngôi sao nhỏ cạnh gối đầu.

Lần này là một ngôi sao nhỏ màu trắng.

Ngôi sao không lớn lắm, lại đặt sát bên gối Hạ Tuấn Lâm, nếu không chú ý thì đúng là không dễ bị phát hiện. Đương nhiên, dù những người khác trong ký túc xá thấy cũng chỉ cho rằng là đồ tư nhân của Hạ Tuấn Lâm, sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều.

Hạ Tuấn Lâm cười tủm tỉm.

Cậu thuận thế đẩy ngôi sao xuống dưới gối.

Hạ Tuấn Lâm rửa mặt xong thì thấy Tống Á Hiên đi tới bắt chuyện: “Sao cậu tan học muộn thế?”

Hạ Tuấn Lâm ừ một tiếng: “Huấn luyện thêm giờ.”

“Không hổ là người chơi hệ sức mạnh tinh thần cao, khác hẳn bọn tôi.” Tống Á Hiên dựng thẳng một ngón tay cái lên, cảm thán: “Tuy hôm nay bọn tôi huấn luyện mệt thật, nhưng so với cậu và Đinh Trình Hâm thì chẳng là gì cả.”

Ngao Tử Dật nhớ tới cái gì, chợt hỏi: “Đúng rồi, có phải hồi trưa chân cậu bị trầy da không? Giờ đã đỡ chưa?”

Hạ Tuấn Lâm: “Đỡ nhiều rồi.”

Những người khác trong phòng ngủ không phải đều từ Đại học Vọng Thành, còn có ba, bốn người từng là bạn học của Hạ Tuấn Lâm, nghe vậy thì một người cười khinh bỉ.

Sức mạnh tinh thần cao gì cơ?

Hạ Tuấn Lâm ấy hả?

Không biết xấu hổ!

Ngao Tử Dật đứng gần người kia, liếc về phía nhìn phía âm thanh phát ra, lạnh nhạt hỏi: “Cậu có ý gì?”

Hạ Tuấn Lâm nhướng mày, lần ngón tay sờ vào vòng tay thông minh.

“Xem ra sinh viên Đại học Vọng Thành mấy người cũng chẳng ra gì. Ngay cả phế vật sức mạnh tinh thần cấp B+ cũng nịnh hót, không biết xấu hổ nói cậu ta sức mạnh tinh thần cao à? Vậy chẳng phải sức mạnh tinh thần của bọn tôi vô cùng cao hay sao?”

Cậu ta cũng không sợ, trực tiếp trào phúng.

Đám người xung quanh đều nhìn bọn họ như xem kịch vui.

Ngao Tử Dật và Tống Á Hiên đều là người thừa kế nhà hào môn ở Vọng Thành, ngày thường là đối tượng được nịnh bợ, nào ai dám châm chọc họ như vậy? Bọn họ tốt tính trước mặt Hạ Tuấn Lâm là vì mọi người đều là bạn tốt. Nhưng trước mặt người ngoài thì bọn họ cũng không dễ nói chuyện như thế.

Vừa nghe người nọ nói xong, Ngao Tử Dật lập tức nhấc chân đạp chiếc ghế nhỏ cạnh giường Hạ Tuấn Lâm cái rầm, chiếc ghế kia hùng hổ bay thẳng về phía người kia, nện xuống gần chân cậu ta, dọa cho cậu ta nhảy dựng lên.

Hai mắt Ngao Tử Dật hung ác cùng cực: “Nói thêm câu nữa thử xem?”

“Nói thì thế nào? Có giỏi cậu đánh tôi đi?”

Người kia cười hèn mọn.

Tống Á Hiên kích động, lập tức đáp trả: “Đánh mày thì thế nào?”

“Giỏi thì đến đây!”

Trong thời gian nhập ngũ, trừ khi giáo quan yêu cầu đối chiến, nếu không thì không cho phép ẩu đả.

Một khi ra tay là sẽ phải chịu phạt.

Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn người kia, nhếch môi cười khẽ, giữ chặt cánh tay hai cậu bạn khuyên nhủ: “Đừng nóng giận, không đáng chấp nhặt với hạng người này đâu. Tôi không nhấc tay lên cũng đủ để đánh bay cậu ta rồi, không phải người cùng một đẳng cấp. Hai người cần gì tự hạ thân phận chứ? Ngoan, chờ qua hai ngày tôi thích ứng được cường độ huấn luyện rồi thì sẽ đi làm đồ ngon khao các cậu.”

Tống Á Hiên ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.

Người này không đáng để bọn họ ra tay.

Hơn nữa, lúc ở trên phi thuyền, Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật cả ngày ăn cơm Hạ Tuấn Lâm nấu, đã bị nuôi đến mức điêu miệng rồi, giờ bắt đầu nhập ngũ lại phải quay về thời gian uống dịch dinh dưỡng, nhất thời cảm thấy thứ này khó uống chết đi được.

Lực chú ý của Tống Á Hiên lập tức bị dời đi: “Ở đây cũng có phòng bếp và nguyên liệu nấu ăn à?”

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: “Có”

“Oa…”

“Vậy tôi muốn ăn bánh bao cậu làm lần trước!”

Thấy ba người Hạ Tuấn Lâm thoáng cái đã lạc đề đến tận đâu đâu, người vừa rồi châm chọc không đạt được mục đích, không khỏi oán độc nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Thật ra năm đó ở trường cậu ta rất khinh thường cậu chủ họ nhà Hạ này.

Sức mạnh tinh thần chỉ có cấp B+ mà vẫn ngẩng mặt huênh hoang ngang ngược ở trường, cả ngày dùng lỗ mũi nhìn trời. Nếu không phải ỷ vào nhà họ Hạ thì sao cậu ta dám chứ? Con nhà giàu chân chính có ai không vào Đại học Vọng Thành đâu? Mà Hạ Tuấn Lâm lại giống bọn họ, vào một trường đại học hạng ba, còn không phải nói lên tình cảnh và năng lực rác rưởi của cậu ta à?

Bây giờ còn không biết xấu hổ nói bọn họ không cùng đẳng cấp.

Ha ha.

Lừa mình dối người à?

“Làm sao? Không dám ra tay à? Còn không thừa nhận đám mấy người hèn nhát sao?”

Hạ Tuấn Lâm cười như không cười liếc đối phương một cái.

Trần Kinh Đằng sửng sốt, giọng nói vô thức nhỏ xuống một chút, nhưng ngay sau đó lại lớn tiếng lên như thể che lấp đi sự e sợ vừa rồi của mình: “Trong mắt tôi, Hạ Tuấn Lâm chính là một thằng vô dụng!”

Bạn học bên cạnh thấy vậy thì kéo cậu ta lại: “Trần Kinh Đằng, đừng nói nữa.”

Trần Kinh Đằng thầm khinh thường trong lòng, vùng thoát khỏi tay bạn học, xoay người vào phòng tắm rửa mặt.

Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật cau mày nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm nhướn môi, khoát tay với hai người: “Để tự tôi xử lý.”

Không lâu sau, phòng ngủ tắt đèn, tổng giáo quan dẫn ba giáo quan khác cùng đi điểm danh.

Vừa đẩy cửa ra đã nghe được trong phòng ngủ chợt có tiếng nức nở.

Mọi người: “?”

Tiếng gì vậy?

“Sao thế?”

Một giáo quan ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ còn có người khóc vì huấn luyện hôm nay quá mức nghiêm khắc à?”

Đèn sáng.

Hạ Tuấn Lâm điềm đạm đáng yêu lui ở góc tường, hai tay ôm chăn, hốc mắt ửng đỏ lộ ra vẻ mặt quật cường, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình thì xuống khỏi giường, đoan chính chào theo nghi thức quân đội.

“Chào giáo quan. Không phải em buồn vì huấn luyện nghiêm khắc quá, mà là…”

Nói đến đây, Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn về phía Trần Kinh Đằng nhưng không trực tiếp nhắc tới mâu thuẫn trước đó, mà là tiếp tục nói: “Giáo quan, em cảm thấy tất cả sinh viên đến nhập ngũ thì dù là từ trường nào chăng nữa, một khi lên tiền tuyến chính là một thể. Chúng em đều là đồng đội giúp đỡ lẫn nhau, nên tín nhiệm và cổ vũ lẫn nhau mới phải. Thầy nói đúng không?"

Vài giáo quan liếc nhau.

Lời này không sai.

Màu đỏ trong mắt Nghiêm Dục thoáng đậm hơn một chút, cũng gật cằm phụ họa: “Ừ”

“Nhưng người này lại cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa các trường với nhau.”

Hạ Tuấn Lâm chỉ thẳng Trần Kinh Đằng, trực tiếp mở vòng tay thông minh, phát lại lời Trần Kinh Đằng nói trước đó, còn đặc biệt phát hai lần lời nói kia của Trần Kinh Đằng: “Lúc đó em sợ có vấn đề nên ghi âm lại. Tuy thực lực của em bị đem ra nhục mạ, nhưng cũng là do bạn Trần Kinh Đằng không hiểu về em. Còn việc cậu ấy nhắc đến trường bọn em là không đúng. Rõ ràng bạn ấy không đoan chính, hoàn toàn không thừa nhận em là đồng đội của mình.”

Trần Kinh Đằng trợn tròn hai mắt, suýt thì lăn từ trên giường xuống đất.

Không phải đấy chứ?

Vừa rồi người này còn nói bọn họ không cùng đẳng cấp, bảo bạn cậu ta không cần phải để ý tới mình cơ mà? Sao vừa quay đầu đã đi mách giáo quan thế? Cậu ta là học sinh tiểu học à?

… Tuy tôi không phải người, nhưng cậu quá chó rồi đấy!

Trần Kinh Đằng chợt cảm thấy một ánh mắt lia tới.

Là tổng giáo quan đi đầu kia.

Đôi mắt của anh rõ ràng là màu đỏ nhưng thoạt nhìn không chút độ ẩm, lạnh băng nhìn về phía Trần Kinh Đằng. Tuy chỉ lẳng lặng không nói câu nào nhưng vẫn khiến Trần Kinh Đằng mềm cả chân, vô thức muốn thần phục.

Đáy lòng Trần Kinh Đằng giật thót, đang định lên tiếng biện minh thì đã bị Hạ Tuấn Lâm trách móc.

“Nếu bạn Trần Kinh Đằng hạ thấp thực lực của em, còn cố ý khıêυ khí©h nói em không dám đối chiến với cậu ấy chính là hèn nhát thì em cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn được, bằng không thật sự là kẻ hèn nhát rồi! Bây giờ em là một người lính, em phải dũng cảm can trường, chính danh cho trường học bọn em! Em cũng muốn chứng minh cho mọi người thấy, em là một người đồng đội có thể tin tưởng được!”

Mấy câu này Hạ Tuấn Lâm nói rất cứng cỏi dũng mãnh.

Hai mắt cậu vô cùng kiên định, tư thế đứng thẳng tắp như tùng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ cuộn người khóc trên giường vừa rồi. Lại đối lập với Trần Kinh Đằng vừa kích động xuống khỏi giường, thật sự là khiến các giáo quan có mặt đều sinh ra hảo cảm.

Mà hành vi của Trần Kinh Đằng thật sự không tốt.

Đoạn ghi âm lúc trước khẳng định không giả.

Giáo quan ở đây đều hi vọng chiến sĩ đến nhập ngũ giúp đỡ lẫn nhau, như vậy lúc lên chiến trường mới có thể đem sau lưng giao cho đồng đội, nay gặp được loại chuyện như vậy đúng là không thể tùy tiện nuông chiều.

“Lúc trước cậu không nghe lọt tai câu nào trong buổi đại hội động viên à?”

Sức mạnh tinh thần của Trần Kinh Đằng là cấp A, giáo quan phụ trách cậu ta không khỏi đi tới, dí trán cậu ta mấy cái, lời nói giận sắt không thành thép.

Trần Kinh Đằng không dám cả thở mạnh.

Trước đó cậu ta dám nói chuyện với Hạ Tuấn Lâm như vậy là cảm thấy Hạ Tuấn Lâm là con tôm chân mềm, sau đó Hạ Tuấn Lâm còn lôi kéo bạn mình, không dám làm gì cậu ta nên cậu ta còn đắc ý hồi lâu, cảm thấy Hạ Tuấn Lâm hèn.

Nhưng trước mặt giáo quan, Trần Kinh Đằng cũng không dám nói năng lỗ mãng.

Lúc này, cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên, gục đầu xuống nghe giáo quan quở trách.

Giáo quan quay đầu lại: “Chuyện này phải phạt, nhưng mà.”

“Được.”

Nghiêm Dục chợt lên tiếng: “Tôi phê chuẩn.”

Giáo quan kia sửng sốt: “Nhưng giáo quan Hạ…"

Nghiêm Dục thản nhiên liếc anh ta một cái, dùng giọng điệu không cho phép từ chối nói: “Ngày mai tất cả sinh viên phải tới xem chiến, đối chiến xong lại phạt tiếp. Quyết định như vậy đi.”

Các giáo quan đưa mắt nhìn nhau, hiểu được ý tứ của Nghiêm Dục.

Hôm nay có Hạ Tuấn Lâm và Trần Kinh Đằng xung đột, ngày mai sẽ có ông A bà B nháo nhào với nhau, còn không bằng lấy đó làm gương, khiến cả hai bên đều bị phạt nặng, như vậy các sinh viên khác sẽ không dám tái phạm.

Thôi làm vậy cũng được.

Sau khi các giáo quan rời đi, Tống Á Hiên cảm khái: “Vẫn là Lâm Lâm đáng gờm.”

Những người khác đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không phản ứng lại được.

Ngày mai đối chiến?

Nhưng sức mạnh tinh thần của Hạ Tuấn Lâm không phải B+ à? Cậu ta dám chủ động khiêu chiến Trần Kinh Đằng sức mạnh tinh thần cấp A?

Trong bóng đêm, Hạ Tuấn Lâm khẽ cười một tiếng.

Cậu biếng nhác nói: “Trần Kinh Đằng, chúc cậu đêm nay mộng đẹp.”



Chuyện bên lề:

Lời ngầm của Hạ Tuấn Lâm: Chồng ơi nó bắt nạt em!!!

Trần Kinh Đằng: Lại còn đi mách lẻo! Cậu là học sinh tiểu học đấy à!

Hạ Tuấn Lâm: Tôi có chỗ dựa tôi giỏi đấy, mắc gì không mách?