Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tường Lâm] Xuyên Thành Nam Phụ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật [Kỳ Hâm]

Chương 148: Con ngươi Nghiêm Dục lay động.jpg

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Khuê bị nhìn chằm chằm tới mức cả người hơi không được tự nhiên, nhất là ở cánh tay khoác vai Hạ Tuấn Lâm, luôn có cảm giác giống như sắp bị xuyên thủng.

Anh ta hiểu ra gì đó, chậm rãi thu tay lại.

Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được, thuận thế nhìn sang.

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Quần áo Nghiêm Dục mặc trên người hơi nhỏ, là quần áo của Hạ Tuấn Lâm.

Trên tinh cầu, dù là quần áo của chiến sĩ hay là giáo quan thì đều cùng một kiểu, điểm duy nhất có thể phân biệt thân phận hai bên là một huy chương không lớn không nhỏ trước ngực.

Nghiêm Dục đổi huy chương giáo quan trên quần áo của Hạ Tuấn Lâm, trừ quần áo có hơi nhỏ, hơi chật, cổ tay và mắt cá chân đều lộ ra thì người ngoài không nhìn cẩn thận sẽ không nhìn ra cái gì khác.

Hạ Tuấn Lâm không nhịn được mà cúi đầu nhìn quần áo của Nghiêm Dục trên người mình, tai dần dần đỏ ửng.

… May mà Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật không có ở đây.

Trong đầu Hạ Tuấn Lâm nghĩ.

Hai người kia vẫn luôn ở cùng cậu, nhất là Tống Á Hiên, hôm qua mới hỏi về quần áo xong, chắc chắn liếc mắt một cái là nhìn ra quần áo trên người Nghiêm Dục là của cậu, đến lúc đó lại phải phí sức giải thích, nghĩ đến thôi là cảm thấy phiền phức.

Trừ điều này ra, cậu còn có một chút cảm giác.

Hai người đổi quần áo, cứ như bất cứ lúc nào cũng da thịt kề nhau cùng đối phương vậy, mà trừ bọn họ ta thì không ai biết chuyện này.

… Làm cho người ta có cảm giác âm thầm xấu hổ.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy Nghiêm Dục.

Nhưng mà ánh mắt nóng bỏng kia vẫn như bóng với hình.

Nghiêm Dục đã lên trận địa sẵn sàng đón quân địch ở thành luỹ. Chủ yếu bởi vì hôm nay là ngày đầu tân binh ra khỏi thành, sợ có vài tân binh không chịu nổi, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên cần đợi lệnh khi có yêu cầu, chuẩn bị ra khỏi thành cứu viện.

… Anh có công việc của mình, vẫn giữ chức vụ nên dĩ nhiên sẽ không từ bỏ nhiệm vụ, nhưng khi Hạ Tuấn Lâm xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh vẫn nhìn chằm chằm đối phương.

Một lát sau, Từ Khuê đứng ở giáp thành luỹ hỏi Hạ Tuấn Lâm: “Sao mặt đỏ vậy.”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Tầm mắt Hạ Tuấn Lâm lung lay: “Có thể là nghĩ sắp phải ra khỏi thành nên hơi căng thẳng.”

“Ha ha ha, thật ra lần đầu tiên tôi ra khỏi thành cũng rất sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cậu trông thấy đầu kia không? Mấy giáo quan đều ở đây, bên trái kia là các giáo quan của chúng tôi, bên phải kia là các giáo quan của các cậu, họ đều ở đây. Nếu tân binh có điều bất trắc thì có thể nhờ giúp đỡ qua vòng tay thông minh, lúc xác định thời gian thực, bọn họ sẽ lập tức chạy tới. Tân binh trở về, nếu trong lòng băn khoăn thì có thể đi xin giáo quan giúp.”

“Các cậu mới tới, phạm vi chiến đấu trước mắt thu nhỏ hơn trước đó rất nhiều. Chờ sau này các cậu thuần thục, phạm vi tác chiến của chúng ta sẽ càng ngày càng khuếch trương ra ngoài, giáo quan cũng không cần ở đây nữa, nhưng chuyện nhờ giúp đỡ bằng vòng tay thông minh thì vẫn có hiệu lực.

“Thì ra là như vậy.” Hạ Tuấn Lâm gật đầu.

Hai người câu được câu không tán gẫu, không lâu lắm, đã đến thời gian Hạ Tuấn Lâm và Từ Khuê ra khỏi thành.

Sau khi thông qua xét duyệt, rốt cuộc Hạ Tuấn Lâm lấy được mảnh hấp thu sức mạnh tinh thần thuộc về cậu. Cậu nhìn nó, cảm thấy không có gì lạ, thuận tay bỏ vào túi.

Từ Khuê thấy vậy, dặn dò: “Cậu phải giữ nó cẩn thận, tuyệt đối không thể vứt đi, chắc giáo quan của các cậu đã nói rồi chứ?”

“Ừm.” Hạ Tuấn Lâm gật đầu.

Cậu đặt bàn tay ở chỗ lõm trên tường thành, cảm giác xốp xốp truyền tới toàn thân từ bên tai và bàn tay. Hạ Tuấn Lâm thử đi về phía trước, quả nhiên thuận lợi đi qua tường thành, đi tới địa bàn của Trùng tộc.

Mùi hôi thối lẫn máu tanh xông vào mũi.

Đất bùn dưới chân hơi ẩm, hiển nhiên là bị thấm máu.

Từ Khuê đứng ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, vừa cùng đi bên Hạ Tuấn Lâm đến khu vực bọn họ phụ trách, vừa thấp giọng nói: “Về cái mảnh trước đó, tôi nói thẳng với cậu. Sức mạnh tinh thần của cậu tương đối cao, cho nên mới càng phải cẩn thận. Mặc dù tỷ lệ người tốt trên thế giới này nhiều, nhưng vẫn nên có lòng phòng bị người khác.”

“Trước đây ở tinh cầu của chúng tôi, có người xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng cố ý phá vỡ mảnh của người kia. Cậu cũng biết đấy, trừ chúng ta là hai người hành động, những người khác đều là tiểu đội bốn người, đồng loạt sử dụng sức mạnh tinh thần để đối phó với Trùng tộc. Lúc ấy mọi người đều không chú ý mảnh của đồng đội vỡ nát nên không kịp thu hồi sức mạnh tinh thần, dĩ nhiên dù có phát hiện sớm thì cũng không dám thu… Khắp nơi đều là Trùng tộc như thế, chỉ cần thu hồi là cả bốn người họ đều phải chết, cuối cùng người kia lập tức bị bạo loạn tinh thần.”

Hạ Tuấn Lâm nheo mắt: “… Còn có thủ đoạn ác độc này luôn ư?"

Sắc mặt Từ Khuê âm u: “Đúng rồi, trong doanh trại quân đội rất nghiêm về phương diện này, dẫu sao chỉ khi các chiến sĩ toàn tâm toàn ý tin tưởng đồng đội mình thì mới có thể phát huy hiệu quả tấn công lớn nhất. Trước đây các cậu huấn luyện một năm, cũng tương đương với việc trau dồi tôn vinh tập thể và đồng đội, ai sẽ nghĩ là có người đâm dao sau lưng mình. Bạn cùng phòng kia bị xử tử, nhưng chuyện bạo loạn tinh thần của người kia thì không thể chống lại.”

“Có điều… Bởi vì sự kiện đó nên rất nhiều chiến sĩ sau khi ra khỏi thành đều hơi sợ đầu sợ đuôi, cậu nghĩ xem, làm gì có ai luôn thuận buồm xuôi gió chứ? Luôn có mấy người ồn ào với mình, thành ra họ đều vô thức đề phòng đồng đội của mình, dẫn đến việc sức mạnh tinh thần của rất nhiều người không phát huy được đến mức cao nhất, bị Trùng tộc gϊếŧ chết.”

Trong lòng Hạ Tuấn Lâm có hơi ngột ngạt.

Cậu cụp mắt xuống: “Sắp đến nơi rồi.”

“Ừ. Không nói những chuyện xui xẻo kia nữa.”

Khu vực Hạ Tuấn Lâm và Từ Khuê phụ trách vô cùng lớn, hai người vừa tới, gần như đối diện với một đám Trùng tộc.

Từ Khuê có ý rèn luyện Hạ Tuấn Lâm, nhưng anh ta vừa lui về phía sau một bước, còn chưa kịp nói phải làm sao với Hạ Tuấn Lâm, chỉ thấy Hạ Tuấn Lâm không nói hai lời, trực tiếp giơ tay lên tấn công!

“Ầm…”

Tiếng vang oanh tạc vang lên.

Ánh lửa sáng ngất trời.

… Mấy Trùng tộc vỗ cánh, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị nướng khét.

Từ Khuê đứng ở một bên, dần dần há to mồm, trợn mắt.

Mặc dù trước khi chiến đấu, anh ta cũng biết trạng thái sức mạnh tinh thần của Hạ Tuấn Lâm khác người, nhưng hiệu quả lúc đó không lóa mắt như giờ.

Hạ Tuấn Lâm thì chun mũi, ngửi thấy mùi thịt bị nướng.

Một âm thanh “Ọc ọc” vang lên.

Hạ Tuấn Lâm sờ bụng của mình.

Hơi đói rồi.

Hạ Tuấn Lâm đi lên phía trước, quan sát thi thể Trùng tộc.

Sức mạnh tinh thần của người trên Tinh Tế đều là gió bão.

Gió bão cuốn Trùng tộc, sẽ trực tiếp chia năm xẻ bảy Trùng tộc, còn sức mạnh tinh thần của Hạ Tuấn Lâm thì lại tương tự với hỏa cầu, cho nên lúc bị đánh chết, Trùng tộc không phun ra ra máu tươi, thi thể về cơ bản hoàn hảo không tổn hại gì… Trừ việc hơi cháy đen.

Trong tay Hạ Tuấn Lâm không có công cụ, không lấy được thịt của Trùng tộc, nhưng mùi này quả thật rất thơm!

Không biết thịt có độc không, dù sao mặt mũi Trùng tộc cũng hơi buồn nôn.

Nhưng lần sau có thể chuẩn bị trước, thử nhìn một chút…

Hạ Tuấn Lâm tràn đầy phấn khởi nói: “Chúng ta đi nơi khác tìm Trùng tộc đi.”

Từ Khuê: “… Được.”

Hai người đi về phía trước.

Về cơ bản Từ Khuê không ra tay, đứng ở một bên, nghe âm thanh “Ầm” “Ầm” với vẻ mặt không thay đổi, không khác nào sấm đánh. Mà sau tiếng sấm này, các Trùng tộc chỉ còn lại thi thể.

Anh ta lại nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm, không hề có cảm giác mệt mỏi.

Từ Khuê không kìm lòng được, nói với vẻ mặt phức tạp: “Sức mạnh tinh thần S đúng là khác biệt… Trước đây tôi còn cảm thấy có thể dạy cậu ít thứ, bây giờ nhìn lại, thật ra một mình cậu phụ trách khu vực này là được…”

Lúc này Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, xấu hổ nói: “Anh Từ nói đùa, nhỡ có nhóm lớn Trùng tộc tới tìm tôi gây phiền phức thì làm thế nào? Bây giờ là bởi vì anh Từ ở sau lưng tôi, trong lòng tôi mới thanh thản, mới có thể có ích giống như bây giờ."

Từ Khuê nghe Hạ Tuấn Lâm nói mà cảm giác thất bại trong lòng giảm bớt không ít.

Diện tích bốn khu vực lớn tương đối lớn, nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên tân binh ra khỏi thành, cho nên số lượng Trùng tộc phân bố ở những khu này vực không phải nhiều quá. Hạ Tuấn Lâm càn quét xong một khu vực, Từ Khuê liền rắc thứ thuốc mà Trùng tộc ghét lên mảnh đất.

Khu vực này, coi như đã bị chiếm lĩnh.

Hai người chia việc ra làm, động tác hết sức nhanh chóng.

Theo kế hoạch Hạ Tuấn Lâm và Từ Khuê sẽ ra khỏi thành suốt đêm, giờ lại chỉ tốn hơn năm giờ đã chiếm lĩnh được bốn khu vực lón.

Trên vòng tay thông minh sáng lên đèn xanh.

Tinh thần Từ Khuê hoảng hốt: “… Không ngờ lại có thể trở về thành trước thời hạn.”

Hạ Tuấn Lâm cười híp mắt nhìn trời.

Bây giờ đã là rạng sáng, sao lốm đốm đầy trời, vầng trăng khuyết nhân tạo chiếu trên đỉnh đầu, ánh trăng vừa trong trẻo vừa mông lung chiếu xuống, chiếu sáng khắp nơi.

Cậu duỗi người: “Anh Từ, tôi hơi mệt, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành thì chúng ta mau về căn cứ đi.”

Từ Khuê: “… Được.”

Từ Khuê nhìn bóng lưng Hạ Tuấn Lâm đi ở phía trước, vẻ mặt hơi phức tạp. Anh ta là một chiến sĩ sức mạnh tinh thần A+, lần đầu tiên trong đời ra khỏi thành mà không cần sử dụng chút sức mạnh tinh thần nào cả, công việc duy nhất chỉ là đi vẩy thuốc.

Không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Nghiêm Dục cùng với những giáo quan khác đứng ở tường thành, vẻ mặt nghiêm túc.

Giáo quan giới thiệu phim truyền hình cho Nghiêm Dục lúc trước tự nhận là đã nắm rõ tính cách ngoài nóng trong lạnh của Nghiêm Dục, đi lên cười hì hì, hỏi: “Giáo quan Hạ, mấy bộ phim truyền hình lần trước tôi giới thiệu cho anh ấy, anh xem thấy sao?”

Nghiêm Dục: “…”

Vừa nhắc tới phim truyền hình, sắc mặt Nghiêm Dục lập tức trở nên hơi khó coi.

Không hề có tác dụng!

Bây giờ nhìn thấy thôi là bực bội!

Vô cùng bực bội!

… Dựa vào cái gì mà cục cưng trong phim đó lại dễ dỗ như vậy!

Còn cục cưng nhà mình…

Trong lòng Nghiêm Dục than nhẹ, ngón tay nâng lên theo bản năng, sờ cổ áo.

Anh tỉnh bơ kéo cổ áo lên, giống như là che giấu miệng mũi vậy, lén hít một hơi ở trên đó.

Quần áo đã được giặt, đều là mùi thơm của nước giặt quần áo.

… Không phải mùi của Hạ Tuấn Lâm.

Trong lòng Nghiêm Dục hơi phiền não, nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết không thể nói như vậy ở trước mặt đồng nghiệp, chỉ có thể thu biểu cảm trên mặt mình, mơ hồ bình luận: “Cũng tạm được. Chỉ là hơi không thiết thực”

“Haiz.”

Giáo quan nói: “Dĩ nhiên kiểu phim truyền hình này không chân thực được rồi, xem cho vui chút thôi. Thực tế đã quá đau khổ như vậy, dĩ nhiên muốn xem gì đó tốt đẹp, để trong lòng mình tràn đầy hy vọng.”

Nghiêm Dục: “…”

Nghiêm Dục không nhịn được mà quay đầu liếc anh ta, từ từ nói: “… Câu này rất đúng, nếu anh nói cho tôi biết trước, vậy thì càng tốt hơn.”

Giáo quan: “?”

Giáo quan cười ha ha, không để lời Nghiêm Dục trong nói vào trong lòng, còn nói: “Có điều nghệ thuật tới từ cuộc sống, cũng cao hơn cuộc sống, vẫn có thể học tập ít nội dung trong đó mà.”

Đang nói chuyện thì đoàn trưởng Mã Gia Kỳ đi tới từ xa xa. Anh ta nhìn Nghiêm Dục, nhất là bộ quần áo ở trên người anh, lông mày lập tức nhíu lại, nói: “Giáo quan Hạ, đi theo tôi một chuyến, tôi có việc cần nói với anh.”

Nghiêm Dục “Ừ”, nhìn về phía giáo quan ở bên cạnh: "Giao nơi này cho các anh trước.”

“Không thành vấn đề.”

“Buổi tối không nhiều chiến sĩ đi ra thành đều là chiến sĩ có sức mạnh tinh thần tương đối cao, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”

Nghiêm Dục gật đầu, đi cùng Mã Gia Kỳ.

Hai người đi một trước một sau, từ đầu đến cuối giữ vững bước đi.

Ban đầu vừa biết quan hệ giữa Hạ Tuấn Lâm và Hạ Dục, Mã Gia Kỳ còn thấy hơi không thích Hạ Dục.

Sau đó bị Hạ Tuấn Lâm lay chuyển, Mã Gia Kỳ lại cảm thấy cái gì của em họ nhà mình cũng tốt. Sau khi Nghiêm Hạo Tường chết, Hạ Tuấn Lâm quả thật nên tìm một người tốt hơn, cho nên cũng chỉ từ bỏ thành kiến của mình.

Nhưng bây giờ, tình tiết lại xoay ngược lại.

… Nghiêm Hạo Tường có thể sẽ không chết sớm.

Hạ Tuấn Lâm vẫn bồi dưỡng tình cảm cùng Hạ Dục, thì có hơi không thích hợp.

Mặc dù không biết Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị làm gì, nhưng Mã Gia Kỳ rất thương cảm Hạ Dục.

Còn chột dạ vì biết được sự thật mà không thể báo cho Hạ Dục biết.

Cho nên anh ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lúc chuẩn bị rời khỏi tinh cầu này để đến tinh cầu khác gần đây sẽ cho Hạ Dục chút lợi ích, an ủi tâm hồn bé nhỏ sắp bị tổn thương của Hạ Dục.

Nghĩ tới đây, Mã Gia Kỳ dứt khoát dừng bước.

Anh ta vỗ vai Nghiêm Dục, biểu cảm hòa ái nói: “Giáo quan Hạ, bây giờ anh có thiếu cái gì không? Tỷ như nhà gì đó, tôi đã xem thông tin về anh rồi, nội dung liên quan đến anh ít vô cùng, tôi không thể làm gì khác hơn là tới hỏi anh. Còn nữa, nếu anh có khó khăn gì cũng có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng trợ giúp anh.”

Nghiêm Dục hơi sửng sốt.

Mã Gia Kỳ nói những thứ này làm gì?

Trong đầu Nghiêm Dục không tự chủ lại nghĩ tới phim truyền hình đã xem trước đây.

… Trong phim, cũng có cảnh thân thích của nam chính đến tìm vai chính, còn hứa hẹn lợi ích, câu nói tiếp theo nhất định là… Rời khỏi con trai tôi/Rời khỏi vị hôn phu của tôi.

Con ngươi Nghiêm Dục lay động.jpg



Chuyện bên lề:

Đặt câu hỏi: Cảm giác sau khi yêu đương với người yêu mà không được người nhà người yêu chấp nhận sẽ thế nào?

Nghiêm Dục: Cảm ơn câu hỏi. Anh ta tới rồi, anh ta tới rồi, anh ta tới rồi, tôi sợ rồi, tôi sợ rồi, tôi sợ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »