Chương 166: Hạ Tuấn Lâm mà anh luôn nhớ nhung trong lòng

Hạ Nguy Vân nói ra những lời này không hề phù hợp với tình hình của Hạ Tuấn Lâm, mà là nói dựa theo tình huống của nguyên chủ.

Ông ta không hiểu Hạ Tuấn Lâm hiện tại.

Hạ Tuấn Lâm không phải là một người thiếu cảm giác an toàn.

Cho dù hôm nay Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt không tới đón Hạ Tuấn Lâm, tất cả mọi người đều được phụ huynh đón đi, trạm phi thuyền chỉ còn lại một mình Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy cô đơn buồn bã.

Cậu chỉ bình tĩnh gọi một chiếc xe bay về nhà thôi.

Bởi vì cậu yêu chính bản thân cậu.

Tình yêu này đong đầy nội tâm của Hạ Tuấn Lâm, khiến cậu trở nên đủ lớn mạnh.

Đương nhiên, nếu như Nghiêm Hạo Tường có điều kiện tới đón cậu nhưng lại không tới, Hạ Tuấn Lâm nhất định sẽ nổi giận… Nghiêm Hạo Tường là bạn đời của cậu, là người cậu ở bên cả một đời sau này, đương nhiên yêu cầu sẽ khác với người khác.

Hạ Nguy Vân không nói tiếng nào nữa, chỉ thất hồn lạc phách đứng yên tại chỗ.

Ông ta không biết phải nói gì nữa cả.

Cũng có lẽ là vì lời Hạ Tuấn Lâm nói, đã đâm thật sâu vào trái tim ông ta.

Hạ Tuấn Lâm nói đúng.

Thế giới không chỉ xoay quanh mỗi mình ông ta.

Thứ trước đây không trân trọng, dựa vào đâu mà bây giờ lại hối hận, muốn bù đắp, có cơ hội để bù đắp sao? Nghĩ tới tin tức nhận được mới nhất trong vòng tay thông minh, Hạ Nguy Vân cảm thấy mình thực sự không có tư cách gì để nói chuyện với Hạ Tuấn Lâm.

… Có người nặc danh gửi mail nói cho Hạ Nguy Vân biết, nguyên nhân thực sự về cái chết của Giản Đại.

Lần này ông ta xuất hiện ở trạm phi thuyền, đúng thật là cũng có liên quan tới mail này.

Tɧẩʍ ɖυ vươn tay, ôm lấy Hạ Tuấn Lâm lần nữa, cố ý nhét bó hoa vào tay Hạ Tuấn Lâm, che giữa cậu và Hạ Nguy Vân: “Lâm Lâm, chúng ta về nhà thôi.”

“Dạ.”

Hạ Tuấn Lâm đáp một tiếng, không nhìn Hạ Nguy Vân nữa, đi theo hai người.

Bó hoa quá to, thành ra người xung quanh luôn vô tình liếc nhìn qua. Hạ Tuấn Lâm hơi ngại, nhưng đây là tâm ý của Tɧẩʍ ɖυ, cậu chỉ đành chuyển sự chú ý, vừa đi vừa nói chuyện liên quan tới Nghiêm Hạo Tường trong thời gian đi nghĩa vụ cho Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt nghe.

Tɧẩʍ ɖυ nghe Nghiêm Phần dẫn Quân đoàn Phần Diệm đi cướp phi thuyền, lí do lại là cảm thấy phi thuyền đáng yêu, không nhịn được mà phá lên cười.

Lại nghe kể tới dáng vẻ đẹp trai của Nghiêm Dục khi làm giáo quan, Nghiêm Hạo Tường gấp ngôi sao nhỏ cho Hạ Tuấn Lâm, cùng với Nghiêm Phần một thân một mình đi vào địa bàn Trùng tộc, bắt mẫu trùng về, tất cả các chiến sĩ đều đồng tâm hiệp lực bên tường thành, chống lại Trùng tộc, vành mắt bà hơi đỏ lên.

Tɧẩʍ ɖυ thấp giọng nói: “Bọn mẹ nghe chuyện liên quan tới mẫu trùng rồi. Khi đó nguy hiểm như vậy, con và Tường Tường không sao thì tốt quá rồi. Đúng rồi, thuốc ức chế gửi cho các con trước đây…”

Hạ Tuấn Lâm: “Bảo Nghiêm Hạo Tường mang theo rồi ạ, chắc anh ấy sẽ không xảy ra chuyện trên đường nữa.”

“Thế thì tốt. Bây giờ Tường Tường không ở nhà, Lâm Lâm tới nhà ba mẹ ở luôn nhé.”

“Không cần đâu ạ, con về nhà ở là được rồi.”

Tɧẩʍ ɖυ suy nghĩ, cảm thấy chắc hẳn Hạ Tuấn Lâm thấy ở nhà thì thoải mái hơn, huống hồ Hạ Tuấn Lâm luôn có ý kiến riêng của mình, nên bà cũng không khuyên nữa.

Ba người về tới nhà.

Hạ Tuấn Lâm về phòng mình và Nghiêm Hạo Tường ở trước đó, thấy trong phòng không một hạt bụi, tất cả đồ vật đều đặt ở vị trí cũ, dường như bọn họ vẫn luôn ở đây, lập tức có cảm giác như cách một đời.

Người máy nhỏ lóe ánh sáng đi tới ôm đùi Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm khẽ mỉm cười: “Có phải mày vẫn luôn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như vậy không?”

Người máy nhỏ lập tức kể công.

Hạ Tuấn Lâm không nhịn được mỉm cười, xoa cái đầu trọc lốc của người máy nhỏ.

Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt xin nghỉ một ngày ở cạnh Hạ Tuấn Lâm. Ba người ngồi trên sofa nói chuyện hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng thấy Hạ Tuấn Lâm buồn ngủ rồi thì không nói chuyện nữa, hai người rời đi.

Hạ Tuấn Lâm đi ngủ một giấc.

Buổi tối, cậu tới quán bar như lời hẹn, tụ hội với Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật.

“Tôi còn gọi những người đi nghĩa vụ khác tới nữa, đều là người quen, mọi người cùng nhau chơi cho vui!”

“Đúng vậy, tuy rằng đợt nghĩa vụ quân sự đã kết thúc, nhưng tôi cảm thấy bây giờ chúng ta đã là anh em rồi, vẫn có thể liên lạc thường xuyên mà. Sau này có chuyện gì thì cứ nói, chỉ cần có thể giúp đỡ được, đều có thể á!”

Một đám người ồn ào ôm nhau đi vào phòng bao.

Một người trong đó đắc ý nói: “Nói cho các cậu một chuyện, cái tổ chức đạo tặc vũ trụ lên phi thuyền chúng ta trước đây ấy, các cậu còn nhớ đúng không? Trước đây mọi người đều đưa sơ yếu lý lịch, tôi cũng đưa rồi, hôm nay bọn họ gửi thông báo cho tôi, nói tôi được tuyển rồi!”

“Uầy, thật đó hả?"

“Đạo tặc vũ trụ kia có lợi hại không?”

“Cảm thấy chắc là lợi hại lắm? Đến cả thuyền chúng ta mà cũng dám lên…”

“… Nói cũng phải.”

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy vậy, hứng thú nhìn người kia một cái.

Người kia không chú ý tới ánh mắt Hạ Tuấn Lâm, rõ ràng là cậu ta rất vui, nhưng bởi vì kí hiệp nghị bảo mật nên không nhắc quá nhiều chuyện liên quan tới đạo tặc vũ trụ mà chỉ mơ hồ trả lời hai ba vấn đề liên quan tới đãi ngộ: “Hơn nữa tổ chức này rất phù hợp với hình tượng đạo tặc vũ trụ trong lòng tôi, nghe nói không phải đơn hàng nào cũng nhận…”

Người kia nói xong, những người xung quanh đều lộ vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Mẹ nó, tôi cũng gửi sơ yếu lý lịch rồi, sao lại không chọn tôi chứ!”

“Đệch, không ngờ rằng bây giờ làm đạo tặc vũ trụ lại có điều kiện tốt như vậy. Thế thì không phải sau này cậu sẽ ổn định luôn à? Không được không được, không thể để cậu qua đó đơn giản như vậy được, bữa này cậu mời đi!!”

“Mời đi mời đi!”

“Được, hôm nay tôi mời! He he he…”

Hạ Tuấn Lâm dựa vào sofa mềm mại, cùng hô hào với những người khác, nhìn dáng vẻ mặt mày hồng hào của người kia, khóe miệng hơi cong lên.

Tống Á Hiên nhào tới: “Lâm Lâm, uống một ly đi!”

Hạ Tuấn Lâm: “Ừm.”

Tống Á Hiên uống một ngụm rượu, mặt nhăn lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra, cậu ấy nghiêng cơ thể tới bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, hỏi: “Ờm, bây giờ cậu đã nghĩ xong làm thế nào chưa?”

Hạ Tuấn Lâm: “?”

Hạ Tuấn Lâm liếc cậu ta một cái: “Cái gì mà làm thế nào.”

Tống Á Hiên chớp mắt: “Thì… Thì là chuyện của cậu với giáo quan Hạ ấy, trước đây cậu nói với thầy ấy như thế nào? Hôm nay về nhà, cũng gặp Nghiêm Hạo Tường rồi chứ? Suy nghĩ bây giờ của cậu là gì?"

Tống Á Hiên liên tục hỏi mấy câu liền.

Những người khác ở bên cạnh uống rượu hát hò như quỷ khóc sói gào, mới đầu Hạ Tuấn Lâm còn nghe rõ, đợi lúc phản ứng lại, giật mình trong lòng, nhìn thấy Tống Á Hiên thì cười nói: “Chỉ có con nít mới lựa chọn thôi.”

Tống Á Hiên sững sờ: “Cái gì?”

Hạ Tuấn Lâm thong dong nói: “Người lớn thì chọn hết.”

Tống Á Hiên: "???”

Tống Á Hiên kích động suýt chút nữa thì bật dậy, nhưng nghĩ tới gì đó, lại vẹo về bên cạnh Hạ Tuấn Lâm: “Tuy rằng có một số hành tinh đúng thật là có thể một chồng nhiều vợ, nhưng chắc giáo quan sẽ không đồng ý đâu?”

Người ta bây giờ là đại anh hùng đầu tiên bắt được mẫu trùng trên Tinh Tế đấy…

Nhưng còn Nghiêm Hạo Tường có khi sẽ đồng ý.

Lúc trước khi gặp mặt, Tống Á Hiên cảm thấy tính cánh của Nghiêm Hạo Tường cũng khá mềm mỏng.

Hạ Tuấn Lâm: “Anh ấy đi Đế Đô xong sẽ quay về, tới lúc đó cậu sẽ biết thôi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Tống Á Hiên có hơi lo lắng.

Tuy rằng thực lực của Hạ Tuấn Lâm khỏi phải bàn, nhưng sức mạnh tinh thần của giáo quan Hạ không tùy tiện nói được, nhỡ đâu tới lúc đó nổi giận, ra tay với Hạ Tuấn Lâm thì sao…

Đệch.

Nhất là cái tên Đinh Trình Hâm kia đã tham gia vào quân đội liên minh rồi, lần này thậm chí còn không về Vọng Thành mà trực tiếp đi theo Mã Gia Kỳ luôn, ngồi phi thuyền tới Đế Đô rồi, cho dù muốn gọi viện binh cũng không biết ai có thể đánh lại được giáo quan Hạ!

Hạ Tuấn Lâm!

Nguy rồi!

Sắc mặt Tống Á Hiên có hơi tái nhợt, điên cuồng suy nghĩ cách để cứu ông bạn mình như thế nào.

Còn ông bạn thì chẳng hề bận tâm tới chuyện này, thậm chí còn đang nhàn rỗi hô hào với người khác!

Tống Á Hiên hận sắt không thành thép.

Đang suy nghĩ, vòng tay thông minh của mọi người ở đây gần như đổ chuông cùng lúc, nhất thời, liếng tinh tinh vang lên hết đợt này tới đợt khác, rung lên chấn động, mọi người sững sờ, không hẹn mà cùng giơ vòng tay thông minh lên.

Qua báo cáo nghiên cứu của nhà khoa học thuộc Viện nghiên cứu khoa học Đế Đô, Trùng tộc có ba bộ phận, đã được sơ chế sạch sẽ chế biến đơn giản, có tác dụng tăng cường sức mạnh tinh thần, ba bộ phần này lần lượt là…

Mọi người: “???"

Đợi đã???

Bốc chốc, trong phòng riêng không có bất kì người nào lên tiếng, chỉ có tiếng nhạc đệm vẫn vang lên, đinh tai nhức óc. Bọn họ như đều không tin, xem đi xem lại tin nhắn mới nhất được gửi tới hai ba lần.

… Không phải đang nằm mơ chứ?

Thịt của Trùng tộc có thể tăng cường sức mạnh à???

Mọi người trong phòng riêng đều lộ vẻ mặt mờ mịt.

… Không phải?

Chuyện khỉ gì thế???

Thịt Trùng tộc có thể tăng cường sức mạnh tinh thần, nhưng đầu tiên cũng phải tiếp xúc với Trùng tộc mới được… Hiện nay cả Tinh Tế chỉ có tiền tuyến mới có thể tiếp xúc được với Trùng tộc, nói cách khác, sau khi tin tức này được đưa ra, cho dù mọi người có phát điên đi nữa, cũng chỉ có những chiến sĩ nơi tiền tuyến mới có thể có được mặt lợi này.

Còn về những chiến sĩ đã quay về, thì nghĩ cũng đừng có nghĩ.

Trong đó, những chiến sĩ đã về mấy năm, và vừa mới trở về, cảm giác lại khác nhau…

Không khéo đó là, những người ở đây, chính là tốp chiến sĩ vừa từ tiền tuyến về.

… Thậm chí bọn họ còn chưa đi nghĩa vụ bốn năm xong.

Đã về trước rồi.

Trong thoáng chốc, đám người vui mừng vì có thể kết thúc đợt nghĩa vụ sớm, đều chán nản. Khó khăn lắm hôm nay bọn họ mới về Vọng Thành, được mọi người vây xung quanh khen ngợi, lại được gặp người nhà, khỏi phải nói là vui tới nhường nào.

Haiz.

Khi đó vui bao nhiêu, thì bây giờ bị thương bấy nhiêu.

… Cái thứ như sức mạnh tinh thần này sẽ đi theo con người cả đời. Tuy rằng thời gian đi nghĩa vụ quân sự kia rất căng thẳng, nhưng chuyện này liên quan tới chức vị sau này, còn cả việc khi đối mặt với các loại thương tổn sẽ có khả năng tự bảo vệ mình.

Chẳng ai lại đi chê sức mạnh tinh thần của mình cao quá cả.

“Đậu, bây giờ tôi xin đi nghĩa vụ lại có được không?”

“Sao cứ phải là lúc chúng ta vừa quay về, thì nhận được tin tức này chứ?"

“Thực ra ấy à, theo như kế hoạch gốc, bây giờ chúng ta vẫn còn ở tiền tuyến đó…”

“Haiz, thời vận không tốt mà.”

Ngay lập tức, rượu trong tay mọi người không còn ngon nữa.

“Đợi đã? Tôi nhìn thấy cái gì vậy?"

Một người trong đó đột nhiên hét to, lúc nói chuyện, còn nhìn sang Hạ Tuấn Lâm ngồi trong góc: "Các cậu kéo tới cuối cùng, có thể thấy một lời cảm ơn, nói rằng ở tiền tuyến có một chiến sĩ tên ‘Hạ Tuấn Lâm’ đã phát hiện ra chuyện này…”

“Hạ Tuấn Lâm? Là Hạ Tuấn Lâm mà chúng ta quen sao?”

“Đệch, cậu quên rồi sao? Hạ Tuấn Lâm giỏi nấu cơm lắm ấy! Chắc chắn là Hạ Tuấn Lâm mà chúng ta quen!”

“Đậu máu!!!”

Cả đám người xông về phía Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm bị dọa giật nảy mình, nhưng không có chỗ nào trốn, chỉ có thể bị mọi người đề lại, lập tức cười không thở nổi, giải thích rằng: “Đừng… Tôi cũng đâu còn cách nào, chuyện này cũng là tôi đoán thôi, sau đấy trực tiếp báo cho Mã Gia Kỳ, tha cho tôi đi ha ha ha ha…"

Thời gian sau đó, Hạ Tuấn Lâm thực sự sống cuộc sống như sâu gạo.

Nhưng vẫn phải dự tính cho tương lai.

Dần dần, chuyện Hạ Tuấn Lâm mở nhà hàng cũng bắt đầu.

Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt cung cấp một số tài liệu cho Hạ Tuấn Lâm. Dưới sự trợ giúp của người máy nhỏ, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu bận rộn bù đầu lên. thời gian một tháng ngắn ngủi, cậu đã làm xong tất cả thủ tục, dùng số tiền trước đây lấy được từ nhà họ Hạ, thuê một cửa hàng.

Ngày cửa hàng khai trương rất náo nhiệt.

Không chỉ nhà họ Nghiêm và Tống Á Hiên Ngao Tử Dật, còn có những chiến sĩ đi nghĩa vụ khác, đều mang quà tới chúc mừng.

Mọi người ồn ào náo nhiệt, ăn một bữa cơm Hạ Tuấn Lâm nấu, lập tức kinh ngạc.

“Đệch, thế này thì ngon quá rồi đấy?!”

“Có đắt không? Sau này tôi sẽ thường xuyên tới, cho tôi một cơ hội được không?”

“Má ơi, cuối cùng tôi cũng được ăn cơm Hạ Tuấn Lâm nấu rồi. Các cậu có biết không, năm đó ở trên phi thuyền, mỗi ngày ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, tôi thèm muốn chết luôn á!"

“Hey, ai mà không thế chứ?”

“Chả trách khi đó những đạo tặc vũ trụ kia luôn quấn lấy Hạ Tuấn Lâm, nếu như tôi ăn được cơm Hạ Tuấn Lâm nấu từ sớm, tôi cũng quấn lấy không buông luôn đó?”

Mọi người ăn no uống đủ, Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt bận công việc nên đi trước, chỉ còn lại đám người từng đi nghĩa vụ, mọi người đều bằng tuổi, khá thoải mái, liền cùng ngồi ở nhà hàng trò chuyện, nhớ lại chuyện trước đây.

Đột nhiên, một người trong đó đứng phắt dậy: “Đậu má, đậu má! Chắc chắn các cậu không biết đâu, giáo quan Hạ cũng là người Vọng Thành chúng ta! Tôi có một người thân là phóng viên, nói nhận được tin tức mới nhất, nửa tiếng đồng hồ nữa, phi thuyền ở giáo quan Hạ sẽ tới đây! Phóng viên bọn họ đã đợi ở trạm phi thuyền rồi, các cậu chúng ta có nên… Đợi đã, Hạ Tuấn Lâm, cậu đi đâu vậy?”

… Hạ Tuấn Lâm vốn dĩ ngồi trên ghế cười nhàn nhạt nghe thấy lời người kia nói thì vội vàng chạy ra bên ngoài.

Cậu bắt bừa một chiếc xe bay, chạy tới trạm phi thuyền.

Nghiêm Hạo Tường về rồi ư?

Hạ Tuấn Lâm nâng cổ tay lên, trống rỗng không thấy tin nhắn gì cả… Khi phi thuyền tới gần hệ tinh hà là có thể gửi tin nhắn rồi, nhưng Tường Tường lại không gửi tin nhắn này cho câu.

Về rồi quỳ ván giặt nhé!

Hạ Tuấn Lâm nhận được tin tức thì đã hơi muộn rồi, nơi ở lại xa, lúc tới trạm phi thuyền, đã quá nửa tiếng.

Có khi nào Nghiêm Hạo Tường đã đi rồi không?

Hạ Tuấn Lâm đang suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy người đi đầu tiên về phía này trong đám người là khuôn mặt lạnh nhạt của Nghiêm Hạo Tường, mà đằng sau anh lại là sáu người đàn ông cao to.

Hạ Tuấn Lâm sững sờ, lại nhìn sang bên cạnh… Những phóng viên kia biết Nghiêm Hạo Tường, biết đây là người nhà họ Nghiêm nên đều không để ý tới Nghiêm Hạo Tường, vẫn đang vươn đầu đứng ở lối đi nhìn vào trong, chuẩn tìm anh hùng họ “Hạ” kia.

Khẽ cười một tiếng, Hạ Tuấn Lâm lớn tiếng gọi: “Chồng ơi!”

Nghiêm Hạo Tường ngước mắt.

Hạ Tuấn Lâm mà anh luôn nhớ nhung trong lòng đang đứng cách đó hơn hai mươi mét, quanh thân như có ngân hà xán lạn, chạy về phía anh.

- - Hoàn chính văn - -