Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tường Lâm] Xuyên Thành Nam Phụ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật [Kỳ Hâm]

Chương 172: Ma cà rồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Tuấn Lâm rất thích nấu ăn.

Đặc biệt thích thú quá trình bày biện, sáng tạo nên tác phẩm nghệ thuật.

Cậu bận bịu ở nhà hàng một lúc, đợi quá giờ ăn, giữa nhà hàng đông nghịt chỉ còn lại đôi ba bàn chưa lên món, cậu mới bảo phụ bếp của nhà hàng xoay tấm biển treo trước cửa, đổi sang trạng thái “Đang nghỉ”.

Có người lặn lội đến ăn, nhìn thấy tấm biển treo, tức thì gào lên: "Ôi, hôm nay đến muộn mất rồi! Biết trước thì đã không ngủ nướng! Cứ tưởng hôm nay cũng bán đến ba giờ như hôm qua chứ…”

Phụ bếp cười áy náy: “Tính khí ông chủ hơi tùy hứng.”

Quả thực, Hạ Tuấn Lâm có tư cách để tùy hứng.

Mặc dù không phải tất cả mọi người trong Tinh Tế đều thích các món cậu nấu, nhưng hương vị đó thực sự hợp với gu ẩm thực của đại đa số người.

Là một kiểu ngon miệng mà vô vàn từ vựng ghép lại cũng không miêu tả nổi.

Có thể nói rằng, hễ ăn món Hạ Tuấn Lâm nấu là cảm thấy ngon, rồi về sau ngửi lại mùi thơm, sẽ bất giác chảy nước miếng, bụng cũng kêu réo cồn cào.

Chưa kể Hạ Tuấn Lâm còn rất chú trọng việc bày trí, mỗi món ăn làm ra đều Tinh Tế, đẹp mắt. Rất nhiều người đến ăn ở nhà hàng của Hạ Tuấn Lâm, chụp ảnh xong đăng lên tinh võng, bên dưới luôn có vô số bình luận.

…Đói.

…Nửa đêm hành hạ nhau!

…Chủ top giàu ghê, đến được cả nhà hàng sang trọng như thế này. Hu hu hu. Nhìn đã thấy ngon rồi.

Điều thiếu sót duy nhất cho sự hoàn mỹ là lượng thức ăn quá ít, không đủ ăn, và thời gian kinh doanh hàng ngày của nhà hàng không xác định được.

Phải.

Không xác định.

Phụ thuộc cả vào đầu bếp chính của nhà hàng là Hạ Tuấn Lâm, buổi sáng dậy lúc mấy giờ, buổi trưa đến nhà hàng lúc mấy giờ, và sau khi đến nhà hàng, chợt có linh cảm làm món gì, làm mất bao lâu…

Và trong hoàn cảnh bình thường, chẳng bao lâu là Hạ Tuấn Lâm sẽ chán.

Người người hô hào tặng tiền cho Hạ Tuấn Lâm, cậu không thiết.

Người ta thiếu gì tiền.

Có những thực khách nóng tính còn tức giận, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn làm theo ý mình. Vậy người khác muốn ăn món ngon thì phải làm thế nào? Chỉ đành bấm giờ mà đến nhà hàng thôi.

Hôm nay, Hạ Tuấn Lâm và phụ bếp của nhà hàng cùng dọn dẹp lại căn bếp, chuẩn bị tan làm: “Hôm nay vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả.”

“Tạm biệt đầu bếp Hạ.”

Hạ Tuấn Lâm “Ừ” đáp lại, cầm hộp cơm định mang về cho Nghiêm Hạo Tường. Cậu ra khỏi nhà hàng, khóa cửa lại, quay ra nhìn thì không khỏi chau màu vì không thấy người đến đón mình đâu.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường có đến hay không cũng chẳng hề gì.

Đàn ông đàn ang như Hạ Tuấn Lâm cũng đâu thể lạc mất trên đường đi về nhà được.

Cậu bắt chuyến xe bay, vốn dĩ cứ tưởng về đến nhà sẽ thấy Nghiêm Hạo Tường đang ngồi sẵn trên ghế sô pha đợi cậu, thế nhưng nhà cửa trống không, chẳng thấy bóng dáng người nào.

Nghiêm Hạo Tường đã ra ngoài rồi à?

Chắc bên phía Phần Diệm đã có chuyện gì đó.

Hạ Tuấn Lâm không bận tâm, cũng không liên lạc với Nghiêm Hạo Tường.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Nghiêm Hạo Tường vẫn không hề có dấu hiệu sẽ quay về.

Hạ Tuấn Lâm ngồi ngoài ban công phơi nắng dưới ánh hoàng hôn một lúc, ngẫm nghĩ xem buổi tối có phải nấu ăn hay không, mới nhắn tin cho Nghiêm Hạo Tường: “Cưng ơi, khi nào về thế?”

Nghiêm Hạo Tường: “Anh đang bận, tối nay không về nữa.”

“Ừm.”

Tuy trước đây, chẳng mấy khi Nghiêm Hạo Tường không về, nhưng cũng không phải là chưa từng.

Chỉ có một mình, Hạ Tuấn Lâm hơi lười nấu, bèn đem món ăn buổi trưa mang về cho Nghiêm Hạo Tường ra hâm nóng lại, rồi lại dùng sức mạnh tinh thần của mình để làm một món tráng miệng tương tự bánh tart, ăn nóng hổi.

Tối đến, tắm rửa xong, Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bên phía cửa sổ chợt có tiếng ồn.

Hạ Tuấn Lâm mơ màng mở mắt, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng trên lưng, đang đứng cạnh bên cửa sổ. Ánh trăng lách vào từ sau lưng người ấy, phản chiếu một bóng hình, gió thổi vạt áo choàng của người đàn ông bay phần phật,…

Ai?

Hạ Thần ngơ ngác, vừa ngồi dậy khỏi giường, người kia đã ập tới.

Tuy Hạ Tuấn Lâm không ý thức được sự nguy hiểm, nhưng theo phản xạ có điều kiện, tinh thần phòng vệ bật lên gần như ngay tức khắc. Tuy nhiên, sức mạnh tinh thần của người kia cao hơn trông thấy, đâm nát cả lớp phòng vệ của Hạ Tuấn Lâm, chớp mắt đã đè lên cậu.

Gió thổi rèm cửa sổ lung lay, thổi những lọn tóc của Hạ Tuấn Lâm bay phất phơ.

Hạ Tuấn Lâm chớp mắt, nhìn người đàn ông đang đè lên mình.

Một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Người đàn ông ấy đẹp xuất sắc, gương mặt với những đường nét mạnh mẽ, hàng mi dài và dày, đôi mắt đỏ tươi trong bóng tối như đang phát sáng, hút trọn ánh mắt của người khác.

Da mặt hắn trắng lạnh, bị ánh trăng chiếu vào nhìn tái nhợt như người bệnh.

Hạ Tuấn Lâm mấp máy: “Anh…”

Thế nhưng người đàn ông kia không cho Hạ Tuấn Lâm cơ hội lên tiếng, bất chợt ngoác miệng ra, để lộ cặp răng nanh dài.

Hắn vùi đầu xuống, ghé sát cổ Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm: “?”

Làm gì vậy?

Chiếc răng nhọn hoắt khẽ khàng cọ xát lên cổ. Vùng da ở đó lành lạnh, còn ươn ướt, cảm giác rờn rợn khiến Hạ Tuấn Lâm nổi gai ốc.

Cậu bị ép ngẩng đầu lên, lông mày cậu chau lại, phát ra tiếng kêu khó chịu khe khẽ, cậu giơ tay túm áo đối phương, run run hỏi: “Rốt, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Lúc này, người đàn ông mới thả lỏng ra.

Hắn cúi nhìn xuống người dưới thân mình.

Hạ Tuấn Lâm có vẻ ngoài đẹp đẽ, bên trong đôi mắt to tròn như hạnh nhân tựa hồ có một màn hơi nước bao phủ, khắp người đều run rẩy như thể đang sợ hãi.

Ánh mắt người đàn ông hướng xuống dưới, nhích đến môi của Hạ Tuấn Lâm.

Hắn không ngần ngại cúi đầu xuống, khóa chặt đôi môi Hạ Tuấn Lâm.

“Ưʍ.”

Tay Hạ Tuấn Lâm đột ngột gồng lên, bị ép buộc chịu đựng nụ hôn này.

Cảm giác run rẩy của hàm trên khiến toàn thân Hạ Tuấn Lâm mất hết sức lực, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên, thậm chí Hạ Tuấn Lâm có thể cảm nhận được cả hơi thở của người kia đang phả lên mặt mình.

Mùi nước giặt thơm mát, tương tự như mùi trên người của Hạ Tuấn Lâm phảng phất bên mũi.

Chiếc răng nanh liếʍ vào thấy hơi cứng, cũng không biết được chế tạo từ chất liệu gì.

Hạ Tuấn Lâm vừa nghĩ vừa gắng sức đẩy người trước mặt ra, nhưng người này quá nặng, Hạ Tuấn Lâm không biết làm thế nào nữa, vẻ mặt cậu khổ Hạ: “Rốt, rốt cuộc anh là ai? Tôi có chồng rồi. Anh ấy ghê gớm lắm đấy. Anh không sợ tôi mách với anh ấy.”

Người đàn ông ngẩn ra, ngờ vực hỏi: “Cậu đã có ý định mách thì tại sao tôi phải cho cậu biết tôi là ai?"

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Chết tiệt.

Nói chí lý quá!

Hạ Tuấn Lâm, kỹ thuật của mày thụt lùi rồi!!!

Hạ Tuấn Lâm ngượng chín mặt, nghe thấy người đàn ông kia bảo: “Nhưng mà tôi có cho cậu biết cũng chẳng sao. Cậu có thể gọi tôi là Quý ngài Ma Cà Rồng. Dù gì…” Hắn cố tình ngập ngừng một thoáng rồi mới nói tiếp: “Dù gì thì hiện giờ cậu cũng đã thấy mặt tôi rồi. Để đề phòng sau đó cậu báo cảnh sát…”

Hai người nhìn nhau.

Con ngươi màu đỏ của người đàn ông từ từ thu hẹp lại, tiếp đó biến thành màu đỏ trầm, hắn chạm khẽ vào Hạ Tuấn Lâm như một tên lưu manh: “Tôi định… Hấp trước gϊếŧ sau."

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Vậy sao?

Hao mòn sự kiên nhẫn của anh rồi.

Hạ Tuấn Lâm đưa tay lên ôm mặt, nói khẽ: “Phòng không bật đèn, tôi chẳng thấy gì hết, đừng gϊếŧ tôi.”

Giọng nói yếu ớt như một đứa trẻ tội nghiệp bị ép đến đường cùng.

Khiến người ta xót thương.

Người đàn ông cười nhạo: “Đừng tưởng cậu làm như vậy thì tôi sẽ buông tha cho cậu, mà cậu càng làm vậy, tôi lại càng hưng phấn!” Hắn giơ tay ra, xé phăng áo ngủ của Hạ Tuấn Lâm.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Xoẹt”…

Hạ Tuấn Lâm hét lên thảm thiết, thiếu điều bật dậy khỏi giường: “Mẹ kiếp, bộ đồ ngủ thoải mái nhất của tôi.”

Người đàn ông: “…”

Hắn vờ như không nghe thấy tiếng oán trách của Hạ Tuấn Lâm, tiếp tục hành động.

Một màn thể dục thể thao nhễ nhại, thỏa thuê.

Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường, l*иg ngực phập phồng, một lúc sau, cậu quét mắt nhìn bộ đồ ngủ đã bị ném xuống thảm trải sàn, đôi mắt trừng lên, giơ tay nhéo tai người đàn ông bên cạnh.

“Em đã nói trước với anh đây là bộ đồ ngủ mà em cực kì thích rồi phải không?”

Nghiêm Phần: “Mua mua mua! Rồi sẽ mua cho em bộ khác.”

Hạ Tuấn Lâm bực bội nói: “Giống nhau được chắc? Bộ này em mặc lâu rồi, dễ chịu hơn, mua mới về mặc bị cứng.”

Nghiêm Phần nói không cần nghĩ: “Thì anh giúp em mặc trước, đợi đến khi cảm thấy vừa tầm thì em mặc.”

Hạ Tuấn Lâm ngừng lại, miễn cưỡng đồng ý. “Thôi được.”

Nghiêm Phần thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngồi dậy, xé lớp mặt nạ đã dán chắc chắn, để lộ ra gương mặt mà Hạ Tuấn Lâm đã quen thuộc.

Vào nhà tắm rửa sạch mặt xong xuôi, Nghiêm Phần quay trở lại, ôm ghì Hạ Tuấn Lâm, đột nhiên bật tiếng cười nhạo: “Em dám hỏi anh là ai cơ đấy. Ha ha ha ha. Kẻ xấu thật sự đời nào lại nói cho em biết?”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Cậu thẹn quá hóa giận, đạp Nghiêm Phần: “Xuống giặt quần áo.”

Nghiêm Phần: “Không xuống.”

Anh ghé sát tai Hạ Tuấn Lâm, khẽ khàng nói bằng chất giọng hơi khàn: “Anh là ma cà rồng của em.” Nói dứt lời, chép miệng, hỏi: “Giống loài mà em giới thiệu với anh lần trước gọi là ma cà rồng nhỉ? Anh nhớ dai lắm, chắc không nhớ nhầm đâu.”

Hạ Tuấn Lâm chớp mắt: “Ừ.”

Thời gian trước Hạ Tuấn Lâm rảnh rỗi, trong lúc xem phim truyền hình quét được một thiết lập liên quan đến ma cà rồng, đúng lúc đó Nghiêm Phần đang ở bên cạnh, cậu hào hứng nói rất trôi chảy, không ngờ Nghiêm Phần lại nhớ được.

Hơn nữa…

Còn áp dụng vào khoản này…

Thật tình!

Khóe miệng Hạ Tuấn Lâm khẽ cong lên, đưa tay xoa đầu Nghiêm Phần.

Nghiêm Phần không hề bận tâm, trái tim anh rung rinh, hỏi: “Vừa rồi có sướиɠ không?”

Hạ Tuấn Lâm trầm ngâm nghĩ: “Cũng tạm.”

Nghiêm Phần: “…”

Nghiêm Phần đột nhiên bảo: “Không được!”

Lần này, đến lượt Hạ Tuấn Lâm đặt dấu chấm hỏi.

Nghiêm Phần vươn tay kéo Hạ Tuấn Lâm lại, mở rộng chân, ôm người kia vào trong lòng mình, giữ nguyên tư thế và nói: “Anh cày bừa vất vả mà em không mảy may cảm kích. Giờ còn tỏ thái độ lạnh nhạt như thế nữa.”

Hạ Tuấn Lâm ngẩn người.

Không biết vì sao nghe những lời này lại thấy hơi nóng tai.

Nghiêm Phần đắc chí nói: “Anh phải kể lại chuyện này cho ba mẹ mình nghe, để họ phân xử. Mà có phải sáng nay dậy, em không hôn anh, cũng chưa nói yêu anh không?”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Mẹ kiếp.

Cậu nhớ ra rồi.

Lúc hai người mới kết hôn chưa được bao lâu, Hạ Tuấn Lâm đã chơi Nghiêm Phần mới xuất hiện y như thế, cố tình nổi giận, tống cổ Nghiêm Phần ra khỏi nhà, rồi ấm ức kể lại trước mặt ba mẹ những lời như vừa rồi.

Khϊếp!

Nghiêm Phần thù dai quá vậy?

Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi?

Mà Nghiêm Phần vẫn nhớ?

Anh ấy ghi chép lại hết những chuyện xảy ra giữa hai người vào nhật ký đấy à?

Hạ Tuấn Lâm bị làm đến mức đuôi mắt ửng hồng, đành phải bảo: “Được được được, anh cực kì giỏi.”

Nghiêm Phần hừ khẽ: “Giờ mới nói thì muộn rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »